Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 195: Người ngọc



Dịch Dao không quay đầu lại.

"Thực xin lỗi......" Mạnh Ni Na đột nhiên cảm thấy rất hối hận, cô không nên, không nên giúp Giám đốc đi dò xét trái tim của Dao Dao. Cô không nên bởi vì mình bị cảm động mà khiến cho Dao Dao lâm vào hoàn cảnh khó xử như vậy.

Sự dịu dàng của Giám đốc là thứ mà cô khao khát cả đời cũng không thể có được, cô hy vọng rằng ít nhất Dao Dao có thể nhận được tình yêu tinh tế từ tận xương tủy như vậy, nhận được tất cả yêu thương che chở như vậy! Nhưng...... Cô không có hỏi, Dao Dao muốn gì.

"Ni Na, mình vừa mới kêu mấy món Tiểu Ngải thích ăn, chắc đã đóng gói xong rồi, cậu mang cho Tiểu Ngải trước đi, chút nữa mình sẽ đi tìm hai người sau."

Mạnh Ni Na nhìn người đàn ông phía sau Dịch Dao đã đứng dậy, do dự gật đầu.

Trung tâm thành phố vào ngày chủ nhật rất ồn ào nhộn nhịp, thành phố S lại luôn là nơi tụ tập của các trào lưu thời thượng, sắp tới mùa hè, hầu hết những người đi bộ bên ngoài đường đều mặc quần áo sáng màu, phong cách mát mẻ với màu sắc tươi tắn.

Chỉ có người đàn ông bước ra từ phía sau cô, cả người một màu trắng, hiu quạnh như mùa thu, lạnh lẽo như mùa đông.

Dịch Dao quay đi chỗ khác, nhưng ánh mắt lại theo sát bóng dáng đang di chuyển của hắn, nhìn hắn lướt qua bên người cô, nhìn hắn buông lỏng đôi tay đang nắm chặt của mình, nhìn hắn ngồi xuống đối diện cô, nhìn khuôn mặt gầy gò không còn trầm tĩnh ung dung nữa.

Quay mặt đi, bối rối tìm kiếm vị trí đôi mắt của mình trong những mảng màu hỗn loạn ngoài cửa sổ, hốc mắt, chóp mũi chua xót không thể kiềm chế, tình cảm bị giam cầm trong lồng ngực bị đâm trái phải, trong thân thể dường như có một người khác đang ẩn mình trong khoảng không tăm tối, nở nụ cười tà ác, nhìn cô chật vật giãy giụa.

Một bản thân khác......

A, nào có một bản thân khác.

Quay đầu lại, nhìn thẳng vào Đàn Hoa trước mặt, thương tiếc nhìn khuôn mặt tuấn tú gầy gò quá mức và yếu ớt của hắn. Làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ không còn chút máu. Lông mày đen như mực, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi hồng như sương hoa, khiến hắn giống như người ngọc bước ra từ bức tranh thủy mặc thời nhà Ngụy Tấn.

Nếu cô nói, cô muốn thu gom bức tranh này, có vô sỉ quá hay không?

Sau một lúc lâu, nhìn nhau không nói gì.

Cô gái trước mặt, không trốn tránh mà chuyển sang im lặng, ánh mắt và trái tim Đàn Hoa đều rất rõ ràng.

Hắn đã thử.

Trong thời gian cô biến mất, tưởng tượng rằng từ đây trong cuộc đời sẽ không có cô, không bao giờ được chạm vào cô... kết quả nếm thử, là chính hắn cũng quên đi sự tồn tại của chính mình.

Trong ba ngày, hắn đã trải qua sự tuyệt vọng của cả đời.

Từ địa ngục trở về, hắn đã không còn là chính mình nữa.

Hắn muốn Lý Duật bảo đảm, muốn Lý Duật dùng lời hứa để khóa chặt hai chân của mình. Lý Duật lại châm chọc mà nói cho hắn rằng —— trên đời này không ai có thể thay thế hắn yêu cô.

Hắn yêu cô.

Nhưng tình yêu của hắn ti tiện, ích kỷ, xấu xí đến mức khiến hắn tự chán ghét chính mình!

Nhưng cho dù là tình yêu dơ bẩn như thê, hắn... vẫn muốn ôm cô đến trước mặt mình, quỳ một gối, ngẩng cao đầu.

Sau đó, hắn nghe thấy cô nói —— cô cũng như hắn, hắn đáng giá để yêu!

"Anh, cứ chạy ra ngoài thế này, thân thể có sao không?"

"Nếu còn quan tâm, vì sao không muốn gặp anh?"

"......"

"Vì sao muốn khống chế không được nghĩ đến anh?"

"......"

"Vì sao lại muốn tránh xa anh?"

"Đàn Hoa......"

"Bởi vì trong lòng em còn có những người khác, hay là em không muốn tin tưởng tình cảm của anh đối với em?"

"Em tin."

"Vậy tại sao không cho anh cơ hội giải thích và lựa chọn, liền trực tiếp từ bỏ anh?"

Dịch Dao mở to hai mắt, cả người kịch liệt run rẩy, bất lực nhìn nước mắt từ đôi mắt luôn bình tĩnh dịu dàng của người đàn ông rơi xuống.

"Đàn, Đàn Hoa!"

"Thực xin lỗi."

"Không, là em, em......"

"Anh yêu em."

"...... Em, anh ——"

"Thân thể của anh, trái tim của anh, tôn nghiêm của anh, tất cả mọi thứ của anh, tất cả đều cho em, đổi lại em cho phép anh ở bên cạnh em, em muốn không?"

"......" Dịch Dao cắn chặt răng, kìm nén những lời suýt buột miệng thốt ra.

Muốn! Cô muốn! Cô sao có thể không muốn! Đừng khóc! Cầu xin anh đừng khóc! Cô chịu không nổi!

"Đàn Hoa, anh hãy suy nghĩ cho kỹ! Em đã có người khác ở bên cạnh, nếu hôm anh em đồng ý với anh, có lẽ ngày mai sẽ đồng ý với người khác!"

"Anh muốn, hay là không?"

Tiếng thì thầm nói nhỏ xung quanh càng ngày càng nhiều, thậm chí Dịch Dao còn nhìn thấy có người đã giơ di động lên. Nhưng lúc này, cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng cô không phải là sự xấu hổ khi bị theo dõi, không phải là sự rối rắm do dự khi phải lựa chọn, mà là sự tức giận to lớn!

Hắn nói hắn yêu cô! Nói rằng muốn đem tất cả của hắn cho cô!

Vậy chỉ cần hắn không mở miệng thu hồi, tất cả đều là của cô!

Dáng vẻ hắn cười, hắn khóc đều chỉ thuộc về một mình cô!

Tất cả những lo lắng, giãy giụa, rối rằm, quyết tâm, đều trở nên nhảm nhí trước nước mắt của hắn! Chỉ có ——

Dịch Dao cầm điện thoại trên mặt bàn, nhanh chóng thực hiện một cuộc gọi xuyên đại dương.

Điện thoại được kết nối vào lần đầu tiên, nhưng qua vài giây, bên kia mới truyền đến một tiếng nói không chắc chắn, "...... Dao Dao hả?"

Một giọng nói quen thuộc thiếu chút nữa đánh tan dũng khí cô vất vả mới gom góp được, nhưng nhìn những giọt nước mặt lăn dài trên khuôn mặt Đàn Hoa, Dịch Dao khó khăn mở miệng, "Tiểu Minh, nếu mình là tổn thương anh trai cậu, cậu có còn làm bạn của mình không?"

Nửa tiếng sau, trên băng ghế dài ở công viên trung tâm, Đàn Hoa ôm Dịch Dao đang khóc đến mức không kìm chế được, gần nửa tháng trái tim hoảng loạn lang thang của cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Hồi lâu sau, cuối cùng Dịch Dao cũng trút hết tất cả, đôi mắt ngấn nước, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi lồng ngực của hắn.

Đàn Hoa ôn nhu lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên mặt cô,Ẩm thực Đông Bắc ra đời từ ẩm thực Sơn Đông, khác với phong cách ẩm thực tinh tế thanh đạm chính thống của Hoài Dương ở thành phố S, bánh bao nhồi thịt, thịt heo hầm đủ màu sắc, mùi vị, hương thơm, thành phần và cách bài trí.

Nhưng khi đói thì đeo một đôi găng tay, há miệng cắn một miếng thịt thật to, trong miệng tràn đầy mùi thơm, hương vị vừa giòn vừa ngọt, khi nhai thì lỗ tai cũng nghe thấy tiếng vang, còn có cà tím thấm nước sốt, sợi miến vừa dai vừa ngon...

Rột rột ——

Ngải Kỳ nuốt nước miếng, hơi xấu hổ liếc nhìn Dịch Dao đối diện bàn ăn.

Chiếc bàn tròn nhỏ, năm người xếp thành một vòng tròn, thuận chiều kim đồng hồ là, Phục Viễn, cô, Ni Na, Dao Dao, cùng với...... anh Hoa.

Từ khi vào tập đoàn Triển thị, nửa năm qua cô không có thời gian quan tâm cô ấy nhiều lắm, mỗi lần gọi điện và nhắn tin cho Dao Dao, cô thường cầu xin sự an ủi hỏi han giúp đỡ, nhưng cô lại quên mất rằng, người cần an ủi và ủng hộ nhiều nhất phải là Dao Dao mới đúng.

Giới giải trí phức tạp như vậy, bên cạnh Dao Dao còn có mấy người đàn ông khiến người ta cảm thấy bất lực, rõ ràng chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã thấy vô cùng nhức đầu rồi, nhưng Dao Dao chưa từng nói ra một lời, ngược lại lần nào cũng nói về những chuyện thú vị ở phim trường, chọc cho hai cô cười ha ha.

Nhưng nhìn thấy anh Hoa, nhìn thấy dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi của hắn, nhìn thấy bầu không khí khó tả giữa hắn và Dao Dao... câu chuyện đằng sau có lẽ không hề nhẹ nhàng giống như nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Dao.

Vừa rồi khi Dao Dao nói sẽ dẫn anh Hoa tới, cô rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi Ni Na tình hình như thế nào, ai ngờ Ni Na cũng có vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Lúc trước khi Dao Dao chính miệng nói cho cô biết những vướng mắc đã qua, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói đến chuyện của người khác, khiến cô khóc ướt cả gối đầu, nhưng cô có sốt ruột cũng không giúp được gì.

Nửa năm trôi qua, bây giờ Dao Dao muốn "dẫn" anh Hoa tới ăn cơm cùng bọn họ, là có ý gì?

Triển Phục Viễn liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình không kìm được cảm xúc, ở dưới gầm bàn vỗ nhẹ chân cô.

"Không biết anh Hoa thích ăn cái gì, anh gọi thêm vài món nữa đi." Triển Phục Viễn đưa menu qua.

Đàn Hoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Triển Phục Viễn, lại liếc nhìn bốn món ăn trên bàn đã đầy đủ, nói nhỏ, "Không cần, chỉ cần mọi người ăn no là được."

Rõ ràng chỉ là một câu nhẹ nhàng lịch sự, nhưng từ trong miệng của Đàn Hoa nói ra, khiến mấy người ở đó hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Sự áp bức khác biệt về tuổi tác, kinh nghiệm từng trải, thành tựu và khí chất ở trong môi trường nhỏ bé này đặc biệt rõ ràng, ngay cả Triển Phục Viễn đã trải qua rèn luyện cũng dần dần mới thích ứng được.

Một lúc sau, lại là im lặng.

Dịch Dao lắc đầu cười khẽ, vặn khuôn mặt mảnh khảnh của người đàn ông bên cạnh qua, cúi người hôn lên khóe miệng hắn, đóng dấu định vị.

"Chính thức giới thiệu một chút, nam nhân vừa mới bán thân cho mình —— Đàn Hoa."

Triển Phục Viễn: "......"

Ngải Kỳ: "!!"

Đôi mắt đẹp của Mạnh Ni Na sáng ngời, lập tức bị phủ đầy bởi một tầng sương mù, đáy mắt là niềm vui sướng chân thành tha thiết và chúc phúc.

Đàn Hoa hơi giật mình sau đó là vui vẻ vô tận, bàn tay phải cầm lấy tay trái của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông truyền đến sự mềm mại ấm áp, Dịch Dao siết chặt, từ từ cảm nhận độ ấm say lòng người.

Dù tương lai có mất đi, cuộc đời có đau khổ dày vò hơn khi chưa từng gặp, một khi bọn họ tỉnh lại, có lẽ sẽ coi cô như rắn rết, giày rách tránh cũng không kịp.

Nhưng cô, không tính quay đầu lại.

Dù bọn họ nhất thời xúc động hoa mắt, do tình dục, hay là do ham muốn chinh phục cũng thế, bọn họ dám cho, cô dám nhận.

Chỉ cần, "lúc này", cô cảm nhận được tình yêu.

Đàn Hoa từ thân phận đàn anh sau đó trở thành "boy bán thân", sau khi ăn xong một bữa cơm tin vịt đã bay đầy trời.

Tuy Đàn Hoa không phải người trong giới giải trí hỗn loạn, nhưng đám người nổi tiếng lại chen chúc trong giới thời trang của hắn, những tin đồn vừa nhiều vừa thật, mấy cô gái nghe xong giống như ăn không tiêu.

Sau khi ăn cơm xong, Dịch Dao cùng Đàn Hoa trở về bệnh viện, cơm trưa cô không dám để cho hắn ăn bậy, lúc này cô lại hỏi thêm những việc cần phải chú ý, dáng vẻ dịu dàng hiền thục khiến Thiệu Dương Châu âm thầm gật đầu.

"Làm hòa rồi?" Chờ Dịch Dao rời khỏi phòng bệnh, Thiệu Dương Châu liền trêu đùa.

Đàn Hoa khẽ mỉm cười, tay phải theo thói quen đặt lên chiếc vòng ở cổ tay trái. Vì vuốt ve nhiều lần trong thời gian dài, sợi dây được thắt màu xanh ngọc đã hơi phai màu, khiến anh càng cẩn thận hơn, khi tắm gội cũng không dám mang theo.

"Không ngờ tính tình như con cũng có ngày muốn sống muốn chết vì tình yêu." Nhìn dáng vẻ Đàn Hoa hãm sâu vào lưới tình, Thiệu Dương Châu thở dài cảm khái.

Đôi mắt anh tuấn của Đàn Hoa xoay chuyển, trong mắt chứa đầy tình yêu, "Khi nào thì con có thể xuất viện?"

"A, bây giờ sốt ruột rồi hả? Chú còn tưởng con chuẩn bị tự sát ở chỗ của ta nữa đó! Bây giờ hai người làm hòa, con liền chê ở chỗ ta không thoải mái à?"

"Hay là, cho con mượn phòng bếp của bệnh viện đi."

"Gì?"

"Con chưa thử làm đồ ăn Đông Bắc bao giờ."

"......" Thằng nhóc này bị váng đầu rồi... Sao không đi chụp CT não luôn đi.

Sau khi Dịch Dao rời khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến phòng làm việc, Tiểu Sách nói Chu Tân Hải giới thiệu cho cậu ấy một nhà đầu tư thiên sứ rất kiêu ngạo, buổi sáng ngày mai sẽ tới đây. Bây giờ Tiểu Sách đang vô cùng lo lắng viết CV, lúc gọi điện thoại cho cô vẫn còn đang khóc, khiến cô dở khóc dở cười vội vàng chạy nhanh đến.

Nhà đầu tư thiên sứ do Chu Tân Hải, cô nghi ngờ không biết có phải là Cầu Dịch Hành không, nhưng...... Dịch Dao nhìn quanh phòng làm việc chưa tới 10 mét vuông của bọn họ, thật sự cảm thấy cây hoa nhỏ của bọn họ không phù hợp để máy bay phản lực giá trên trời của hắn xuống tưới nước.

Sau khi dọn ra khỏi phòng thiết bị, Tiểu Sách nhận được sự ủng hộ của trường học, xin được một văn phòng nhỏ gây dựng sự nghiệp ở gần trường. Phòng tuy nhỏ, nhưng miễn phí tiền thuê trong một năm, điện nước cũng được trợ cấp, giảm bớt khá nhiều mấy chi phí hao tổn trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp của bọn họ.

Một đám người tụ tập trong phòng làm việc chọn lựa từng chữ một, thức đến sáng mới kinh ngạc phát hiện một đêm đã trôi qua, nhanh chóng quay về ký túc xá, về nhà rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đón Thần Tài tới!

Tiểu Sách tiện đường đạp xe chở cô về phòng trọ, cô ngồi ở ghế sau ngủ gật, đến khi hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, may là Tiểu Sách tay mắt lanh lẹ kéo cô lại.

Sáng sớm gió lạnh thổi đến, Dịch Dao giật mình một cái, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, lạnh cả sống lưng.

Từ từ xoay người —— ở trước chiếc xe thể thao đen nhánh, An Kinh Vĩ dựa vào thân xe, cả người lạnh lẽo.

"Ặc......"

Cô có thể giải thích! Thật sự! Lúc này trở về, mệt rã rời, chân mềm nhũn gì đó, cô thật sự có thể giải thích! nhìn cô lặng lẽ nhìn mình, Đàn Hoa hôn lên trán cô, chân thành cảm ơn tự đáy lòng.

Cảm ơn số phận.

Cảm ơn câu nói kia của Tiểu Minh, "Cho dù đã xảy ra chuyện gì, hai người đều là những người quan trọng nhất của tôi."

"Đàn Hoa, nếu có một ngày anh hối hận ——"

Hôn lên môi cô, nuốt hết tất cả "nếu" của cô, hôn đến khi cô quên phải nói như thế nào, hắn mới vuốt ve thì thầm bên tai cô.

"Mười ngày qua, anh đã nếm đủ hết mùi vị của sự hối hận rồi. Vất vả lắm mới miễn cưỡng tự đưa bản thân cho em, em đừng hòng trả hàng."

Dịch Dao ngơ ngác nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, một lúc sau, cô mới dựa đầu vào vai hắn, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.