Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 196: Đóng dấu định vị



Ẩm thực Đông Bắc ra đời từ ẩm thực Sơn Đông, khác với phong cách ẩm thực tinh tế thanh đạm chính thống của Hoài Dương ở thành phố S, bánh bao nhồi thịt, thịt heo hầm đủ màu sắc, mùi vị, hương thơm, thành phần và cách bài trí.

Nhưng khi đói thì đeo một đôi găng tay, há miệng cắn một miếng thịt thật to, trong miệng tràn đầy mùi thơm, hương vị vừa giòn vừa ngọt, khi nhai thì lỗ tai cũng nghe thấy tiếng vang, còn có cà tím thấm nước sốt, sợi miến vừa dai vừa ngon...

Rột rột ——

Ngải Kỳ nuốt nước miếng, hơi xấu hổ liếc nhìn Dịch Dao đối diện bàn ăn.

Chiếc bàn tròn nhỏ, năm người xếp thành một vòng tròn, thuận chiều kim đồng hồ là, Phục Viễn, cô, Ni Na, Dao Dao, cùng với...... anh Hoa.

Từ khi vào tập đoàn Triển thị, nửa năm qua cô không có thời gian quan tâm cô ấy nhiều lắm, mỗi lần gọi điện và nhắn tin cho Dao Dao, cô thường cầu xin sự an ủi hỏi han giúp đỡ, nhưng cô lại quên mất rằng, người cần an ủi và ủng hộ nhiều nhất phải là Dao Dao mới đúng.

Giới giải trí phức tạp như vậy, bên cạnh Dao Dao còn có mấy người đàn ông khiến người ta cảm thấy bất lực, rõ ràng chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã thấy vô cùng nhức đầu rồi, nhưng Dao Dao chưa từng nói ra một lời, ngược lại lần nào cũng nói về những chuyện thú vị ở phim trường, chọc cho hai cô cười ha ha.

Nhưng nhìn thấy anh Hoa, nhìn thấy dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi của hắn, nhìn thấy bầu không khí khó tả giữa hắn và Dao Dao... câu chuyện đằng sau có lẽ không hề nhẹ nhàng giống như nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Dao.

Vừa rồi khi Dao Dao nói sẽ dẫn anh Hoa tới, cô rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi Ni Na tình hình như thế nào, ai ngờ Ni Na cũng có vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Lúc trước khi Dao Dao chính miệng nói cho cô biết những vướng mắc đã qua, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói đến chuyện của người khác, khiến cô khóc ướt cả gối đầu, nhưng cô có sốt ruột cũng không giúp được gì.

Nửa năm trôi qua, bây giờ Dao Dao muốn "dẫn" anh Hoa tới ăn cơm cùng bọn họ, là có ý gì?

Triển Phục Viễn liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình không kìm được cảm xúc, ở dưới gầm bàn vỗ nhẹ chân cô.

"Không biết anh Hoa thích ăn cái gì, anh gọi thêm vài món nữa đi." Triển Phục Viễn đưa menu qua.

Đàn Hoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Triển Phục Viễn, lại liếc nhìn bốn món ăn trên bàn đã đầy đủ, nói nhỏ, "Không cần, chỉ cần mọi người ăn no là được."

Rõ ràng chỉ là một câu nhẹ nhàng lịch sự, nhưng từ trong miệng của Đàn Hoa nói ra, khiến mấy người ở đó hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Sự áp bức khác biệt về tuổi tác, kinh nghiệm từng trải, thành tựu và khí chất ở trong môi trường nhỏ bé này đặc biệt rõ ràng, ngay cả Triển Phục Viễn đã trải qua rèn luyện cũng dần dần mới thích ứng được.

Một lúc sau, lại là im lặng.

Dịch Dao lắc đầu cười khẽ, vặn khuôn mặt mảnh khảnh của người đàn ông bên cạnh qua, cúi người hôn lên khóe miệng hắn, đóng dấu định vị.

"Chính thức giới thiệu một chút, nam nhân vừa mới bán thân cho mình —— Đàn Hoa."

Triển Phục Viễn: "......"

Ngải Kỳ: "!!"

Đôi mắt đẹp của Mạnh Ni Na sáng ngời, lập tức bị phủ đầy bởi một tầng sương mù, đáy mắt là niềm vui sướng chân thành tha thiết và chúc phúc.

Đàn Hoa hơi giật mình sau đó là vui vẻ vô tận, bàn tay phải cầm lấy tay trái của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông truyền đến sự mềm mại ấm áp, Dịch Dao siết chặt, từ từ cảm nhận độ ấm say lòng người.

Dù tương lai có mất đi, cuộc đời có đau khổ dày vò hơn khi chưa từng gặp, một khi bọn họ tỉnh lại, có lẽ sẽ coi cô như rắn rết, giày rách tránh cũng không kịp.

Nhưng cô, không tính quay đầu lại.

Dù bọn họ nhất thời xúc động hoa mắt, do tình dục, hay là do ham muốn chinh phục cũng thế, bọn họ dám cho, cô dám nhận.

Chỉ cần, "lúc này", cô cảm nhận được tình yêu.

Đàn Hoa từ thân phận đàn anh sau đó trở thành "boy bán thân", sau khi ăn xong một bữa cơm tin vịt đã bay đầy trời.

Tuy Đàn Hoa không phải người trong giới giải trí hỗn loạn, nhưng đám người nổi tiếng lại chen chúc trong giới thời trang của hắn, những tin đồn vừa nhiều vừa thật, mấy cô gái nghe xong giống như ăn không tiêu.

Sau khi ăn cơm xong, Dịch Dao cùng Đàn Hoa trở về bệnh viện, cơm trưa cô không dám để cho hắn ăn bậy, lúc này cô lại hỏi thêm những việc cần phải chú ý, dáng vẻ dịu dàng hiền thục khiến Thiệu Dương Châu âm thầm gật đầu.

"Làm hòa rồi?" Chờ Dịch Dao rời khỏi phòng bệnh, Thiệu Dương Châu liền trêu đùa.

Đàn Hoa khẽ mỉm cười, tay phải theo thói quen đặt lên chiếc vòng ở cổ tay trái. Vì vuốt ve nhiều lần trong thời gian dài, sợi dây được thắt màu xanh ngọc đã hơi phai màu, khiến anh càng cẩn thận hơn, khi tắm gội cũng không dám mang theo.

"Không ngờ tính tình như con cũng có ngày muốn sống muốn chết vì tình yêu." Nhìn dáng vẻ Đàn Hoa hãm sâu vào lưới tình, Thiệu Dương Châu thở dài cảm khái.

Đôi mắt anh tuấn của Đàn Hoa xoay chuyển, trong mắt chứa đầy tình yêu, "Khi nào thì con có thể xuất viện?"

"A, bây giờ sốt ruột rồi hả? Chú còn tưởng con chuẩn bị tự sát ở chỗ của ta nữa đó! Bây giờ hai người làm hòa, con liền chê ở chỗ ta không thoải mái à?"

"Hay là, cho con mượn phòng bếp của bệnh viện đi."

"Gì?"

"Con chưa thử làm đồ ăn Đông Bắc bao giờ."

"......" Thằng nhóc này bị váng đầu rồi... Sao không đi chụp CT não luôn đi.

Sau khi Dịch Dao rời khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến phòng làm việc, Tiểu Sách nói Chu Tân Hải giới thiệu cho cậu ấy một nhà đầu tư thiên sứ rất kiêu ngạo, buổi sáng ngày mai sẽ tới đây. Bây giờ Tiểu Sách đang vô cùng lo lắng viết CV, lúc gọi điện thoại cho cô vẫn còn đang khóc, khiến cô dở khóc dở cười vội vàng chạy nhanh đến.

Nhà đầu tư thiên sứ do Chu Tân Hải, cô nghi ngờ không biết có phải là Cầu Dịch Hành không, nhưng...... Dịch Dao nhìn quanh phòng làm việc chưa tới 10 mét vuông của bọn họ, thật sự cảm thấy cây hoa nhỏ của bọn họ không phù hợp để máy bay phản lực giá trên trời của hắn xuống tưới nước.

Sau khi dọn ra khỏi phòng thiết bị, Tiểu Sách nhận được sự ủng hộ của trường học, xin được một văn phòng nhỏ gây dựng sự nghiệp ở gần trường. Phòng tuy nhỏ, nhưng miễn phí tiền thuê trong một năm, điện nước cũng được trợ cấp, giảm bớt khá nhiều mấy chi phí hao tổn trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp của bọn họ.

Một đám người tụ tập trong phòng làm việc chọn lựa từng chữ một, thức đến sáng mới kinh ngạc phát hiện một đêm đã trôi qua, nhanh chóng quay về ký túc xá, về nhà rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đón Thần Tài tới!

Tiểu Sách tiện đường đạp xe chở cô về phòng trọ, cô ngồi ở ghế sau ngủ gật, đến khi hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, may là Tiểu Sách tay mắt lanh lẹ kéo cô lại.

Sáng sớm gió lạnh thổi đến, Dịch Dao giật mình một cái, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, lạnh cả sống lưng.

Từ từ xoay người —— ở trước chiếc xe thể thao đen nhánh, An Kinh Vĩ dựa vào thân xe, cả người lạnh lẽo.

"Ặc......"

Cô có thể giải thích! Thật sự! Lúc này trở về, mệt rã rời, chân mềm nhũn gì đó, cô thật sự có thể giải thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.