Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 197: Đơn giản vui vẻ



Công Tôn Tiểu Sách nhìn thấy An Kinh Vĩ cũng sửng sốt, lúc trước ở trường học đã từng gặp người đàn ông này một lần, hình như cũng là người theo đuổi Dao Dao.

Sau khi dừng xe đạp lại, bước tới che trước mặt Dịch Dao, Công Tôn Tiểu Sách cau mày, đôi mắt nhỏ một mí trừng mắt nhìn ánh mắt như đao như kiếm của An Kinh Vĩ.

Bên cạnh cửa xe, người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần jean đen càng lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn lướt qua Công Tôn Tiểu Sách, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt không nén được mệt mỏi của Dịch Dao.

"Em gạt anh?"

"Tốt quá!"

Câu hỏi chứa đầy tức giận của An Kinh Vĩ và giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Dịch Dao đồng thời vang lên, khiến Công Tôn Tiểu Sách nghe thấy mà vẻ mặt ngốc nghếch.

Dịch Dao nhìn di động, "Tiểu Sách, cậu nhanh chóng trở về rửa mặt thay quần áo, sau đó lập tức quay lại văn phòng."

"A?"

"Đừng "A" nữa! Chúng ta chỉ còn có hai tiếng rưỡi để sửa đổi kế hoạch, bây giờ có viện trợ đưa tới cửa, không xài không được."

"Viện trợ?"

Dịch Dao duỗi ngón tay ra chỉ, "Giám đốc điều hành của Nguyên Thái, chủ tịch của Điện ảnh Nguyên Thái, An Kinh Vĩ, viện trợ này đủ lớn chưa!"

Công Tôn Tiểu Sách lập tức hiểu ra, thiếu chút nữa nhảy lên, lập tức vui mừng, liên tục nói cảm ơn với An Kinh Vĩ, "Cảm ơn An tổng! Cảm ơn An tổng! Bây giờ tôi lập tức trở về thay quần áo!"

"Này! Cậu từ từ thôi! Cẩn thận một chút!" Nhìn thấy Công Tôn Tiểu Sách leo lên xe đạp phóng như bay, xe lắc lư bên này bên kia đến mông cũng không ngồi lên yên, Dịch Dao vội vàng nhắc nhở, vừa lo lắng vừa buồn cười.

Mặc dù nhóm bọn họ đã từng tham gia các cuộc thi khởi nghiệp ở trường đại học, cũng có chút kinh nghiệm trong việc viết kế hoạch, nhưng đó đều là lý luận suông trên giấy tờ. Buổi tối vừa rồi chính là vừa tự nghi ngờ vừa khích lệ lẫn nhau, lúc này lại có một tổng tài bá đạo chân chính đến chỉ đạo, chắc chắn là ý trời!

Mỉm cười đi đến trước mặt An Kinh Vĩ, Dịch Dao nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng cùng với nghi ngờ của người đàn ông, trong lòng cô không ngừng trào dâng một sự sung sướng nhẹ nhàng.

Kể từ khi hắn đồng ý yêu cầu của cô, người đàn ông này dường nhiên trở nên trong suốt trong mắt cô.

"Sao lại tới sớm như vậy?" Chớp chớp đôi mắt đẹp bởi vì buồn ngủ mà lười biếng, "Nhớ em sao?"

An Kinh Vĩ nghiến răng nghiến lợi, "Không phải em nói ngày hôm qua có hẹn với Mạnh Ni Na sao?"

Dịch Dao không trả lời, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn một hồi lâu, sau đó mới tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm chặt eo hắn, trán áp vào ngực hắn, "Nói anh thích em."

"......"

"Em muốn nghe."

"...... Anh thích em." Nói xong, người đàn ông không quen hắng giọng một chút.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra nụ cười dịu dàng, Dịch Dao cúi đầu sắp xếp lại những lời muốn nói, "Tuy rằng em không biết "thích" của anh dành cho em sẽ kéo dài bao lâu, nhưng khi chúng ta ở bên nhau, em hy vọng rằng chúng ta có thể ở bên nhau đơn giản mà vui vẻ. Em sẽ không cố ý nói dối anh, cho nên......" Dịch Dao nâng khuôn mặt nhỏ lên, đầu ngón tay chọt chọt gương mặt của An Kinh Vĩ, "Anh cũng đừng tức giận tùy tiện, suy nghĩ lung tung. Giống như vừa rồi vậy, có thắc mắc cứ hỏi, có chuyện cứ nói được không?"

"...... Được."

Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái đẹp đến chói mắt, không hề có sự phản kháng, đề phòng, miễn cưỡng hay qua quýt, giống như nụ cười dịu dàng ấm áp mà hắn đã thấy dưới ký túc xá của cô.

Không, so với lúc trước còn đẹp hơn.

Lạnh lùng tan biến, nghi ngờ bị vứt bỏ, An Kinh Vĩ xoa nắn làn da trắng nõn của cô, trả lời câu hỏi của cô trước, "Đúng vậy, nhớ em, muốn thao em cho thật đã."

Đầu Dịch Dao chảy xuống ba vạch đen, tức giận liếc hắn một cái, nhanh chóng giải thích chuyện phòng làm việc đang lôi kéo đầu tư.

"Em đã nói ra rồi, đừng nói anh không giúp cái này nha!"

"Được." Chuyện nhỏ không tốn sức, An Kinh Vĩ cũng rất dứt khoát. Hơn nữa...... đây là lần đầu tiên cô mở miệng nhờ hắn hỗ trợ. "Ngoài ra, hai tháng trước, điện ảnh và truyền thông Nguyên Thái đã chính thức đổi tên."

"A?" Cô không để ý lắm, "Đổi thành cái gì?"

"An Dịch, An của anh, Dịch của em." Nhìn vào đôi mắt cô, An Kinh Vĩ trầm giọng nói.

Dịch Dao chấn động.

Một lúc lâu sau, Dịch Dao lấy lại tinh thần chớp chớp mắt, sắp xếp lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhón chân hôn hắn một cái rồi xoay người lên lầu rửa mặt thay quần áo.

Mười lăm phút sau, một loạt tiếng giày cao gót dồn dập từ hành lang truyền đến, An Kinh Vĩ bước lên đón. Đến khi bóng dáng tinh tế lả lướt của Dịch Dao lao ra khỏi cửa tòa nhà, hắn ngừng bước chân, Dịch Dao cũng theo bản năng ngừng lại.

"......"

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đảo khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới, sắc đen mà cô quen thuộc nhanh chóng tụ tập ở đáy mắt hắn, yết hầu nhô lên nặng nề chuyển động mắt thường cũng nhìn thấy.

Dù đã không còn là nữ sinh ngây thơ nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Dao cũng đỏ lên, ước gì có thể cởi giày cao gót ném đi!

Để thể hiện sự tôn trọng với người đầu tư, cô đặc biệt thay một bộ váy tây trang màu đen nghiêm túc, tóc cũng hơi uốn xoăn, khí chất đứng đắn bình thường như vậy mà hắn lại cảm thấy — giống như cô đang dụ hoặc hắn chơi OL!

Hắn tiến bộ lên một chút được không! Hắn còn nhớ mình là An thiếu gia mười mấy năm chưa từng thiếu phụ nữ mà!

Nhưng mà, nghĩ tới mấy hôm trước cô còn không sợ chết mà hứa hẹn cho hắn ăn no, Dịch Dao chỉ cảm thấy hai lỗ tai nóng bừng.

Cho đến khi trở lại văn phòng, qua loa ăn bữa sáng, mở kế hoạch kinh doanh mà bọn họ đã thức cả đêm, Dịch Dao liền nhanh chóng đổi vai, tự tin bình tĩnh giới thiệu thuyết trình bản kế hoạch.

Ánh mắt của An Kinh Vĩ luôn nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh tập tung của Dịch Dao. Giọng nói của cô mềm mại mạnh mẽ, nhịp điệu chậm rãi không nhanh không chậm, thoải mái dễ nghe. Khi nói đến ưu thế và những điểm nổi bật, giọng nói hơi cao lên, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao, khiến hắn chỉ muốn luôn nhìn cô, lắng nghe cô nói.

Thấy hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn kế hoạch một cái, Dịch Dao vừa thuyết trình xong có hơi xấu hổ cúi đầu xuống, ở dưới bàn đá đá chân hắn.

Lúc này An Kinh Vĩ mới thu hồi ánh mắt, đôi mắt sắc bén mới chuyển tới bản kế hoạch, gần như không hề suy nghĩ mà múa bút như bay, nét bút màu đỏ nhanh chóng sửa chữa bản kế hoạch, xóa, giảm, tăng, điều chỉnh thứ tự các vấn đề, giọng điệu lạnh lùng hỏi Công Tôn Tiểu Sách đến mức toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Một tiếng sau, bản kế hoạch rốt cuộc cũng chỉnh sửa xong. Các đồng nghiệp ở những phòng nhỏ khác lần lượt trở lại văn phòng chuẩn bị đón người đầu tư, lại nhìn thấy bên cạnh bàn họp, Dịch Dao đang dựa vào vai một người đàn ông đẹp trai xa lạ, nhắm mắt ngủ say.

Chờ đến khi Dịch Dao tỉnh dậy từ trên giường lớn trong khách sạn gần phòng làm việc đã là 3 tiếng sau. Ngay khi vừa mở mắt, gương mặt điển trai của người đàn ông liền đập vào mắt.

An của anh, Dịch của em.

Đứng dậy hôn lên môi hắn, đầu lưỡi ngọt ngào chủ động xâm nhập trêu chọc khoang miệng của hắn, bàn tay nhỏ cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi, âu yếm ngực, eo bụng.

Đôi mắt đen của người đàn ông bỗng nhiên mở bừng, quay người đè cô ở dưới thân.

"Ông chủ, nhẹ một chút......" Lời nói quyến rũ mị hoặc. "A......"

An của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.