Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 204: Bây giờ đi ngay



Trở lại phòng trọ, Dịch Dao cúi đầu chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay phải, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhận chiếc nhẫn đuôi tạo hình cổ xưa này, để mặc hắn đeo vào ngón tay của cô.

Những đường nét uyển chuyển đan xen vào nhau, chất liệu giống như bạc nhưng không phải bạc. Dịch Dao nhớ lại vẻ mặt cô đơn cuối cùng của Tùy Nhược Thủy, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, bỏ đi ý định tháo chiếc nhẫn xuống.

Đàn Hoa từng nói cô thích Tùy Nhược Thủy, cô còn tưởng rằng là do Đàn Hoa suy nghĩ nhiều, không ngờ......

Khóe miệng khẽ nở một nụ cười, Dịch Dao lấy điện thoại ra bấm gọi. Cô thật may mắn khi có một người đàn ông hiểu cô hơn cả bản thân mình.

"Kiểm tra kết quả như thế nào?"

"Ăn rồi, ăn đại gì đó à."

"Ha ha, em sợ ăn đồ ngon của anh nấu rồi, sau nãy không ăn ở bên ngoài được nữa."

"Đàn Hoa, cảm ơn anh...... đã yêu em."

"A......"

"Ding ding ding ——" đang nghe điện thoại, lại nhận được một cuộc gọi lạ đến, Dịch Dao muốn nghe thêm giọng nói ôn nhu của Đàn Hoa nên nói thêm vài câu nữa mới tắt máy gọi lại cuộc gọi nhỡ khi nãy.

"Cô Dịch... Cô hãy lập tức quay về nhà thu dọn hành lý, mang theo CMND và passport, nửa tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát." Giọng nói trầm thấp đều đặn của một ông lão khiến trái tim Dịch Dao rùng mình, lập tức nhớ lại chủ nhân của giọng nói —— Ngao Nhạc, trợ lý đặc biệt của An Lục Thiên!

Có ý gì? Mang theo giấy tờ tùy thân, xuất phát đi đâu?

Dịch Dao ổn định tâm trạng, "Tôi không có kế hoạch đi du lịch."

"Cô có."

Cốc cốc cốc. Tiếng đập cửa vang lên.

Dịch Dao cầm di động cau mày mở cửa phòng ra, ngoài cửa, Ngao Nhạc dẫn theo hai người vệ sĩ mặc đồ đen yên lặng đứng trang nghiêm.

Mười phút sau, nhìn tư liệu và hình ảnh chính xác như tranh vẽ trên bàn trà, Dịch Dao không có cách nào hình dung được sự tức giận và vớ vẩn ở trong lòng!

Trong tư liệu ghi lại chi tiết "nội dung điện thoại và mail liên lạc của cô với Ngao Nhạc" kể từ tháng 12 đến nay, bên trong không chỉ liên quan đến quá trình quen biết của cô và An Kinh Vĩ, còn có quá trình trong lúc quay phim, "... cô đã đánh cắp thông tin liên quan đến dự án Ảnh Đô từ máy tính và di động của Lý Duật", còn có những tư liệu cô đã tráo đổi, "... thành công dụ dỗ Lý Duật", cùng với một tài khoản tiết kiệm đứng tên cô, sau mỗi lần trao đổi thông tin đều nhận được một số tiền khổng lồ, ngoài ra, còn có chứng cứ cô tìm kiếm nhiều nguồn tài nguyên cho Triển thị, phòng làm việc của Tiểu Sách, thậm chí là Ninh Nguyệt Cầm!

Xem thời gian, thông tin tư liệu và mọi chuyện liên quan đều rất chặt chẽ, đến nỗi cô cũng phải hoài nghi bản thân, có phải còn có một nhân cách khác làm việc cho An Lục Thiên trở thành một cái đinh ở trong lòng An Kinh Vĩ hay không!

"Các người đã chuẩn bị những thứ này kể từ ngày tìm thấy tôi?"

"Đúng vậy."

"Sao chép thẻ nhớ di động của tôi, giấy tờ của tôi, hack mail của tôi?"

"Đúng. Tất cả những thông tin ở đây đều là thật và có thể điều tra được, bao gồm cả Triển thị, mẹ của cô, bạn bè của cô, còn có tài khoản này." Ngao Nhạc đẩy một chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt Dịch Dao.

"Thời gian mấy tháng đã sắp xếp chu đáo như vậy là vì muốn giáng họa cho tôi sao? Để An Kinh Vĩ hận tôi?" Dịch Dao không thể tin được mà nhìn thẳng ông lão tóc hoa râm gương mặt hiền lành trên sô pha.

Ngao Nhạc yên lặng thở dài ở trong lòng, vẫy tay kêu vệ sĩ đi ra đợi ở cửa. Rất nhiều lời nói ông không thể nói với Chủ tịch An, càng không thể nói với An thiếu gia, đối mặt với cô gái nhỏ nhất định phải chịu oan ức trước mặt, ông thật sự muốn tâm sự với cô.

Ông cũng già rồi, đi theo lão An qua nhiều năm mưa gió thăng trầm, cuối cùng, ông có rất nhiều chuyện không đành lòng.

"Chủ tịch An chỉ có một người con trai duy nhất là An thiếu gia, ông ấy hy vọng An thiếu gia có thể trở thành người thừa kế hoàn mỹ nhất, có thể phát triển Nguyên Thái tốt hơn nữa."

"Hoàn mỹ?" Dịch Dao cười nhạo, "Một người cha lại trăm phương ngàn kế muốn con trai mình nếm trải tư vị bị phụ nữ phản bội? Ông lại nói là vì để đắp nặn một con người hoàn mỹ?"

"Người thừa kế hoàn mỹ..." Ngao Nhạc nhấn định, "Chủ tịch An hy vọng, An thiếu gia có thể trả giá cho sự tín nhiệm của mình."

"......" Nhìn chằm chằm gương mặt hơi phiền muộn của Ngao Nhạc, Dịch Dao điều chỉnh hô hấp, chăm chú suy nghĩ, "Không chỉ là sự tín nhiệm đúng không? Chủ tịch An chỉ là không muốn An Kinh Vĩ có tình cảm đối với bất kỳ người phụ nữ nào!"

"Cô ——"

"Chỗ này có nhiều thông tin về dự án Ảnh Đô như vậy, chứng tỏ bên cạnh An Kinh Vĩ và Lý Duật đã có người của ông ta từ lâu rồi, chỉ cần vạch trần một người trong số họ cũng đủ khiến bọn hắn thua lỗ nặng nề, chân thật khắc sâu tư vị bị phản bội, các người đi lòng vòng như vậy để giá họa cho tôi, chỉ có thể giải thích một điều —— Chủ tịch An sợ phụ nữ như vậy sao?"

Ngao Nhạc ngập ngừng mấy lần, không trực tiếp trả lời, "Thật ra, nếu cô là một cô gái tốt trong sạch, Chủ tịch An có lẽ sẽ cho phép cô sinh con cho An thiếu gia ——"

"Chờ sinh xong đứa trẻ mới đưa tôi đi? A...... Cảm ơn, bây giờ đi liền tốt hơn." Dịch Dao đứng lên.

"Cô tình nguyện đi?"

"Các người có cho tôi lựa chọn không? Tìm tới nhà lúc này, chắc là bên phía An Kinh Vĩ các người đã sắp xếp hết rồi."

Ngao Nhạc gật gật đầu, "Cô đi cũng là chuyện tốt. Nguồn tài chính của dự án Ảnh Đô liên tiếp đứt gãy, mấy ngày nay Chủ tịch An sẽ dốc toàn lực ép An thiếu gia chuyển nhượng dự án, cô có thể tưởng tượng một chút, tâm huyết mấy năm sắp thành công lại thất bại, dựa theo tính cách của An thiếu gia, sau khi điều tra được những tư liệu này, hắn có thể nghe cô giải thích hay không, rồi sẽ đối xử với cô như thế nào."

Nghe thấy Dịch Dao nói tình nguyện đi, Ngao Nhạc nhẹ nhàng thở ra lại có chút...... thất vọng. Nếu cô không đi, nếu cô ở lại giải thích ngay lúc này, cho dù cơ hội rất mong manh, nhưng nếu —— An thiếu gia tin cô thì sao? Có phải sẽ có cơ hội khiến cho Chủ tịch An thử tin tưởng hay không, tình cảm ngoại trừ việc khiến con người yếu đuối, cũng sẽ khiến con người trở nên mạnh mẽ, khiến người ta khắc phục được bản tính ích kỷ, nghi ngờ, xúc động, bạo ngược của con người!

Đáng tiếc, không có nếu.

"Trả di động cho tôi, tôi rời đi không nói lời nào, bạn bè tôi sẽ lo lắng."

"Về phần bạn bè của cô, tôi sẽ sắp xếp tốt, đi thôi."

"Vậy được, ông ngồi chờ một chút, tôi đi vệ sinh."

"......"

Rầm! Dịch Dao đóng mạnh cửa toilet, khóa trái lại.

Ngao Nhạc lắc đầu thở dài, sau đó bấm điện thoại.

"Chủ tịch An, dạ, cô ấy không có phản kháng."

Bên kia điện thoại cũng im lặng, Ngao Nhạc cũng suy đoán —— có lẽ, Chủ tịch An đối với cô, cũng có một chút mong chờ?

Ai da...

Mười lăm phút trôi qua, Ngao Nhạc cau mày nhìn đồng hồ trên tường.

"Cô Dịch?" Gõ gõ cửa phòng toilet.

Suy nghĩ một lát, Ngao Nhạc đi đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài liếc nhìn cửa sổ toilet mở toang, lại cúi đầu nhìn độ cao lầu 4 cùng với đường ống nước màu trắng chạy suốt bên cửa sổ, hy vọng đã bị dập tắt trong lòng lại lặng lẽ nhen nhóm.

Trở lại sô pha, tiếp tục ngồi mười phút nữa, sau đó Ngao Nhạc kêu vệ sĩ đi vào, đá văng cửa phòng toilet.

Quả nhiên.

Lông mi Ngao Nhạc hơi rũ xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Chủ tịch An, thực xin lỗi, tôi không bắt được người, cô Dịch chạy rồi."

"Chạy rồi?" An Lục Thiên buông quyển sách trên tay.

"Cô ấy trèo từ cửa sổ lầu bốn xuống."

"...... Tôi biết rồi." An Lục Thiên im lặng một hồi lâu, sau đó mở ngăn kéo dưới cùng bên phải của bàn làm việc, lấy ra một quyển sách cũ đã ố vàng, nhìn trang bìa, đôi mắt có chút hoảng hốt, không bao lâu sau, lại ném quyển sách cũ vào ngăn kéo một lần nữa.

Hơn một tiếng sau, Dịch Dao bị xóc nảy mà từ từ tỉnh lại, cũng không bất ngờ khi phát hiện tay chân mình bị trói, hai mắt bị che, miệng dán băng dính, giống như đang bị nhét trong cốp xe.

Cô vất vả leo xuống từ lầu 4, còn chưa kịp hít thở, đã bị người khác khống chế từ phía sau, dùng khăn lông bịt kín miệng mũi, khiến cô không còn sức để chống cự. Cô lập tức nín thở giả bộ bất tỉnh, tránh hít phải chất gây mê trên khăn lông, nhưng người nọ lại cực kỳ cẩn thận đợi vài phút.

Cô hy vọng An Lục Thiên thật sự chỉ muốn đuổi cô đi, chứ không tính giết cô diệt khẩu.

Rõ ràng sống chết không thể đoán trước, không biết vì sao, trái tim Dịch Dao lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có chút buồn cười nhớ lại trước kia An Kinh Vĩ bắt cô phải đi học kỹ thuật phòng thân.

Biết được thủ đoạn của cha hắn, cô thật sự muốn ôm An Kinh Vĩ vào lòng.

Không biết qua bao lâu, Dịch Dao say xe đến mức muốn nôn ra, chiếc xe rốt cuộc cũng ngừng lại.

Không có sức lực bị người ta khiêng ra từ trong cốp xe, trong không khí tràn ngập mùi tanh mặn của nước biển làm Dịch Dao giật mình.

"A, quả nhiên là chiếc nhẫn đuôi của Eli."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.