Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 213: Gọn gàng dứt khoát (Cầu Dịch Hành - H)



Sau khi xác nhận Tùy Nhược Thủy an toàn, Dịch Dao mất nửa buổi tối mới tiêu hóa được những gì Cầu Dịch Hành nói với cô. Rung động, lo lắng, hoang mang, do dự, mong đợi, đến cuối cùng, cô từ bỏ việc tự tìm phiền não.

Nếu Cầu Dịch Hành muốn làm cái gì, cô ngăn cản được sao?

Những người cô thích, sẽ dễ dàng bị áp chế sao?

Nếu Cầu Dịch Hành thương tổn bọn họ, bây giờ cô, sẽ thỏa hiệp khuất phục sao?

Cô có thể chịu đựng tất cả những quyết định của hắn sao?

Nhưng......

Dịch Dao nhìn chiếc nhẫn đuôi trên tay phải, lại nhìn về phía chiếc vòng tay và dây chuyền bằng bạc bên gối.

Đổi một góc độ khác, kiêu ngạo như Cầu Dịch Hành, bây giờ lại mở miệng nói "thích" cô, thừa nhận sẽ "suy nghĩ cẩn thận"......

Có lẽ, cô nên đơn giản chủ động một chút, bắt cóc người đàn ông cực phẩm hiếm có này lên chiếc thuyền tham lam của cô?

...... Vì sao lại không chứ?

Một người đàn ông tràn ngập sức hút, một người đàn ông khiến người khác không thể chống cự từ trong ra ngoài từ đầu đến chân, một người đàn ông bảo vệ và nhường nhịn cô như vậy, không đáng để cô phải chủ động sao?

Nếu hắn chỉ có hứng thú, chỉ có dục vọng đối với cô, thì cô vẫn có thể khống chế được lòng tham của chính mình, nhưng bây giờ...

Hai giờ sáng, Dịch Dao mặc váy ngủ màu trắng sữa ôm gối đầu rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng của Cầu Dịch Hành, duỗi tay thử mở khóa cửa, hơi dùng lực một chút, khóa cửa đã phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, trong đêm khuya yên tĩnh xuyên thấu vào trái tim, khiến Dịch Dao sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại.

"Ha......" Dịch Dao chột dạ nhìn xung quanh, không thể nhịn được cười trước trái tim có suy nghĩ tà ác lại không có gan của mình, tâm lý được chuẩn bị nửa ngày cũng như không.

Kiễng chân lên, Dịch Dao lặng lẽ xoay người chuẩn bị lui lại, thì một cánh tay dài mặc áo lụa màu đen đột nhiên từ phía sau túm lấy bờ vai gầy của cô, kéo vào trong phòng.

"A!"

Một bóng dáng màu xanh và đỏ xuất hiện trong nháy mắt ở nơi Dịch Dao biến mất.

Trần Hạo liếc mắt nhìn cánh cửa bên cạnh, biểu cảm vừa kỳ quái vừa buồn cười, nhặt cái gối trên mặt đất lên, cánh tay ra hiệu để thuộc hạ trở về vị trí cũ.

Hắn ta cần phải nói rõ ràng với ông chủ, lần sau mà hắn ta vẫn phải làm công việc chịu kích thích thể xác và tinh thần quá độ như vậy, tiền lương phải tăng gấp 2! Không! Gấp ba!

Oán hận suy nghĩ, Trần Hạo móc ra hai cái nút tai nhỏ bằng nhựa, khéo léo nhét vào hai lỗ tai.

Mặt trời đã lên cao, Dịch Dao từ trong mộng đẹp tỉnh lại, lại lười biếng không muốn mở mắt. Không biết có phải là do may mắn thoát chết đã khiến cô sẵn sàng hưởng thụ sự bình yên và tươi đẹp trong từng khoảnh khắc hay không, hay là vì có bọn họ bên cạnh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái an tâm, khiến cô càng ngày càng thích khi thức dậy nằm trên giường một lát. Ôm chặt lấy cơ thể tản ra mùi hormone mê người bên cạnh, cọ xát vào làn da săn chắc, vuốt ve – Ừm? Cái thứ lông xù xù trong tay là cái gì vậy?

Dịch Dao mở mắt ra, trước mắt là làn da rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, ngón tay di chuyển một chút, cảm nhận vị trí của bàn tay, Dịch Dao cụp mắt xuống, đúng lúc thấy bàn tay nhỏ của mình đang nằm trong quần ngủ của Cầu Dịch Hành!

Mẹ nó! Đây là tình huống gì vậy?

Nhanh chóng rút móng vuốt ra khỏi "bụi cỏ", Dịch Dao chột dạ ngước mắt lên.

"Ngủ ngon?"

Cầu Dịch Hành dường như đã tỉnh từ lâu, dựa vào đầu giường, một tay cầm một quyển sách, một tay khác đặt sau gáy cô.

"Ừm." Khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao ửng đỏ, kéo chăn, đầu nhỏ chui vào trong chăn, đôi mắt linh động nhìn ngực và bụng trần trụi của Cầu Dịch Hành trong bộ áo ngủ.

Tối hôm qua hắn kéo cô vào phòng rồi ôm ngủ, không làm gì cả, cho nên...... sau khi ngủ cô đã làm cái gì vậy?

Cầu Dịch Hành khép sách lại đặt qua một bên, cúi người vuốt ve gương mặt cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, như muốn nhìn thấu cô, nhìn rõ quá khứ và tương lai của cô.

"Chưa suy nghĩ cẩn thận sao?" Sau một lúc ngại ngùng ngắn ngủi, Dịch Dao cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, đôi tay leo lên eo hắn, nhẹ nhàng trêu chọc như lông chim.

"Ừm."

"Em có thể làm gì không?"

Cầu Dịch Hành cong môi cười, "Nếu phải chọn giữa anh và bọn họ, em sẽ làm như thế nào?"

"Chọn bọn họ." Trả lời rất gọn gàng dứt khoát.

"......"

"Tức giận?"

"Cho dù cuối cùng em lựa chọn cái gì, anh cũng sẽ dạy dỗ em trước."

Dịch Dao méo miệng, "Vậy nếu kết quả không như ý em muốn, không phải em sẽ thiệt thòi lớn sao?"

Từ khi có ký ức đến nay, cuối cùng Cầu Dịch Hành cũng có cơ hội trải qua cảm giác "trái tim bị đè nén" là như thế nào!

Xốc chiếc chăn mỏng ngăn cách hai người lên, vì tư thế ngủ không tốt mà chiếc váy ngủ trên người cô đã bị cuộn lên đến thắt lưng, để lộ chiếc bụng nhỏ phẳng lì cùng cặp đùi tròn trịa.

Chân Dịch Dao hơi vặn vẹo, giữa hai chân nổi lên dục vọng thuần khiết.

Đôi mắt Cầu Dịch Hành u ám, thô bạo kéo chiếc quần lót ren của cô xuống, mở hai chân đang khép chặt của cô ra, ngón tay cái thô ráp dính chút mật dịch ướt át trên cửa huyệt rồi ấn mạnh lên nhụy hoa đang trốn tránh!

"A!"

Xoay tròn nhào nặn không chút thương tiếc. Khoái cảm kích thích ập đến vừa mãnh liệt vừa dữ dội khiến cô không thể hít thở phải vặn eo giãy giụa không ngừng, người đàn ông vẫn như cũ, hai ngón tay thon dài thậm chí còn men theo mật dịch trực tiếp đâm vào hoa h/uyệt, chuyển động vừa nhanh vừa chậm.

"A -- a...... Không, không được --" thân thể vẫn chưa hoàn toàn sinh động, nhưng d/âm huyệt đã hứng phấn đến mức khẩn trương co rút lại. Cảm giác không phối hợp khiến cô nhịn không được làm nũng từ chối, tay nhỏ xinh đẹp ngại ngùng đẩy bàn tay to đang làm loạn.

"Quên những gì anh dạy em rồi à?"

Là người đàn ông đầu tiên của cô,những phản ứng ban đầu của cô đối với tình dục đều đến từ hắn. Cô muốn từ chối hắn, có lẽ cái đầu nhỏ bé của cô sẽ làm được, nhưng thân thể của cô thì sao?

Kiều mông d/âm đãng bị buộc phải phập phồng lên xuống dưới những ngón tay của hắn, Dịch Dao gập cánh tay lại, thay vào đó bàn tay của cô đặt lên bầu ngực đầy đặn và cương cứng của mình, dùng sức xoa nắn, thịt nhũ mềm mại co dãn tràn ra từ những ngón tay, hình ảnh cực kỳ d/âm mỹ.

"Vào đi, cho em......" Cái miệng nhỏ giống như sắp khô cạn, dồn dập thở dốc, đôi mắt đầy nước tha thiết nhìn người đàn ông, "Ôm em, em không muốn tới một mình đâu --"

Eo nhỏ nâng cao, Dịch Dao cắn chặt môi dưới cố gắng kiềm chế khoái cảm mãnh liệt, từ chối cao trào một mình, "Dịch Hành...... A ừm --"

Đi kèm với nụ hôn bá đạo tràn ngập dục vọng chiếm hữu, còn có côn thịt nóng bỏng như bàn ủi của hắn, đâm vào thật sâu, cực kỳ cuồng dã.

Cơ thể săn chắc như sư tử đánh thỏ, giữa hai chân bị đâm đến mức phát ra tiếng vang nặng nề, người đàn ông vẫn không thỏa mãn, ngón tay thon dài rõ ràng cùng với bàn tay cân đối ôm lấy eo thon của cô, ôm lấy bờ mông mịn màng của cô, để cô đón nhận từng cái rong ruổi của hắn, để cho phân thân của hắn đâm thật sâu vào trong bụng nhỏ của cô, đâm thủng nhụy hoa mềm mại đang co rút từng đợt.

Lăn qua lăn lại làm một lúc, khuôn mặt cô gái như hoa phù dung, thở hổn hển không ngừng, người đàn ông được thỏa mãn lại có vẻ lo lắng.

Chờ đến khi Dịch Dao xuống đất, quả nhiên, cơ bắp ở vết thương trên đùi hơi hơi đau đớn.

Ra vẻ đáng thương ngẩng đầu lên nhìn mới thấy người đàn ông kiêu ngạo không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại còn liếc mắt nhìn cô một cái.

Vừa thấy phản ứng của Cầu Dịch Hành, Dịch Dao quyết định thay đổi chiến lược của mình, ôm lấy thân hình cường tráng trước mặt, Dịch Dao thành thật mà nghiêm túc, "Anh biết đó, em rất khó chống cự được anh. Trước khi anh suy nghĩ cẩn thận, em muốn tranh thủ một chút."

"...... Anh cũng không thể chống cự được em."

Dịch Dao hơi giật mình.

Cùng những lời nói của chính mình thì không cảm thấy gì, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại làm mũi cô chua xót không giải thích được.

Nhanh chóng chớp chớp mắt để rút lại những giọt nước sắp tràn ra, Dịch Dao ngọt ngào cười.

Đã có kinh nghiệm đi du lịch một mình với Cầu Dịch Hành, nên bây giờ cùng nhau ngồi xổm trong phòng Dịch Dao cũng rất quen thuộc. Cầu Dịch Hành làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi ngày đúng giờ tập thể hình, ăn cơm, xem tin tức, xử lý công việc, tổ chức họp qua video.

Tiếng Pháp một chữ cô cũng nghe không hiểu, nhưng cô vẫn lẳng lặng ở bên cạnh nghe hắn nói. Giọng nói mạnh mẽ, điềm tĩnh, trong lời nói bộc lộ sức mạnh và khí thế to lớn, đối với lỗ tai và linh hồn đều là một sự hưởng thụ.

Hắn nói thích cô.

Cô không có gì để nghi ngờ. Cô có lý do gì để nghi ngờ một người đàn ông lý trí, khôn ngoan, dứt khoát và kiêu ngạo như hắn chứ?

Rất muốn.

Khi rảnh rỗi, Cầu Dịch Hành và Tùy Nhược Thủy đều thích đọc sách thiên văn. Cho dù là dưới ánh nắng mặt trời hay là ánh đèn, dáng vẻ khi bọn họ đọc sách đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật ở cung điện, giống như thời gian cũng phải trôi chậm lại vì bọn họ.

Hắn đọc sách, cô sẽ ngồi ở bên cạnh hắn sửa lại các chi tiết của luận văn. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ liếc qua những bức tranh của cô, nhưng nếu cô không hỏi ý kiến, hắn cũng sẽ không chủ động "khua tay múa chân", điều này thật sự chiếm được tình cảm của cô.

Hình tượng cung hoàng đạo trong bức tranh nhân cách hóa được điều chỉnh dựa trên dáng người và khí chất của hắn, thậm chí đường nét trên khuôn mặt cũng được chỉnh sửa giống nhau đến sáu bảy phần, không biết có bị hắn phát hiện hay không.

Rất nhanh, ngày bảo vệ đã đến. Cô phải năn nỉ ỉ ôi thật lâu mới khiến hắn đồng ý đưa cô rời khỏi đảo đúng ngày bảo vệ, nhưng sự phấn khích và lo lắng nhỏ nhoi khi không phải hoãn ngày bảo vệ đã làm cô bỏ qua một vấn đề to lớn và chết người!

Đưa Cầu Dịch Hành kiểu người với khí chất cao quý, ngoại hình xuất chúng, dáng vẻ trưởng thành cực soái vào trường... cô đang muốn kích thích các đàn em nữ trong trường? Hay là kích thích các đàn em nam vốn đã chịu áp lực cạnh tranh vô cùng lớn trong trường đây?

Nhìn thấy vô số ánh mắt kinh ngạc, khao khát, ngưỡng mộ, xấu hổ và trốn tránh trên đường đi, Dịch Dao chỉ có thể không ngừng xin lỗi ở trong lòng!

Đương nhiên, cô hoàn toàn không nhận ra rằng, từ góc độ ánh mắt và dục vọng của Cầu Dịch Hành, cô mới giống như một con cừu non ngon miệng, hấp dẫn, không có khả năng tự vệ đang ở trong hang sói hơn là hắn!

Sức lực ở lòng bàn tay của người đàn ông nặng nề hơn, Dịch Dao nhạy cảm tránh né một chút, Cầu Dịch Hành lại thuận thế ôm sát vào gần hắn hơn.

"Em ở đại học đã từng "quen" bao nhiêu người rồi?"

"Anh quên rồi à?" Dịch Dao liếc mắt, "Anh là người đàn ông đầu tiên của em."

Lưu luyến nhìn quanh sân trường quen thuộc sắp phải rời khỏi, Dịch Dao thở dài tiếc nuối, "Không học thạc sĩ, sau này cũng không có cơ hội trải nghiệm tình yêu học đường rồi."

"...... Nếu em tiếp tục học lên cao, em muốn thử yêu đương với bạn bè cùng trang lứa sao?"

Dịch Dao đang đắm chìm trong cảm xúc biệt ly nên không hề ngửi thấy hơi thở nguy hiểm bên cạnh, tùy ý trả lời: "Nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp thì sao?"

Vừa dứt lời, Dịch Dao đột nhiên cảnh giác, quay đầu lại đã thấy Cầu Dịch Hành đang gửi một tin nhắn thoại vào nhóm!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn gửi gì thế? Cô vừa nói gì hả? Vì sao hắn lại có thông tin liên lạc của Đàn Hoa và Lý Duật?

"Anh, anh đã gửi cái gì vậy?"

"Anh nghĩ, anh đã hiểu tại sao bọn họ lại có thể chịu đựng lẫn nhau rồi."

"...... Vì sao?"

"Bởi vì một người dạy dỗ em, không đủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.