Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 214: Không nỡ từ Bỏ



Đại học Đông X, tòa nhà phía nam, phòng 308 thiết kế mâng anime chuyên nghiệp, phòng 2.

"Tiếp theo, có chuyện gì vậy? Máy tính đơ rồi sao?" Phan Việt ngồi ở hàng ghế đầu tiên của bàn đánh giá cười tươi như hoa.

Dịch Dao đang đứng trước bàn điều khiển máy tính dở khóc dở cười, "Thầy Phan, thầy đánh giá học sinh mình hướng dẫn, có thích hợp không?"

"Có gì mà không thích hợp? Nước phù sa không rơi chảy ruộng ngoài! Mọi người nói đúng không!"

"Đúng!" Cả lớp trong phòng đồng thanh đáp lại, sau đó là tiếng vỗ bàn ầm ĩ.

Khác với không khí nghiêm túc, trang nghiêm của các chuyên ngành khác, buổi đánh giá bảo vệ chuyên ngành của bọn họ là một giáo viên trẻ. Mấy năm qua cô đã có khoảng thời gian vui vẻ với các bạn học, lần này các giáo viên cũng khá hài lòng với mức độ hoàn thành tiêu chuẩn của lớp, cho nên buổi bảo vệ hôm nay giống như là lần liên hoan cuối cùng của giáo viên và học sinh.

Nước phù sa? Đây là kiểu miêu tả gì thế! Dịch Dao lắc đầu, cam chịu click chuột, nàng tiên thỏ mềm mại quyến rũ đã biến mất.

"A a a a a a a --"

Khi một bức ảnh mới được hiển thị trên màn hình, tiếng thét chói tai phấn khích của các nữ sinh dữ dội giống như muốn làm vỡ cửa kính, lật mái nhà; còn các nam sinh thì mang nhiều biểu cảm khác nhau, hầu như tất cả mọi người nhìn vào bức ảnh đều quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đàn ông xuất sắc ngồi ở góc khuất hàng ghế cuối cùng.

Trong ảnh, một người đàn ông khỏa thân, trên đầu có sừng rồng, nửa nằm ở trên biển mây, đôi mắt rồng hơi rũ xuống ẩn chứa khí thế mạnh mẽ. Hai cánh tay, vai rộng, cơ ngực bụng cường tráng, đường nhân ngư vừa vặn, thắt lưng săn chắc, trên mu bàn tay là họa tiết vảy rồng xanh lá, màu da cực tốt, khiến người ta chảy nước miếng ba mét cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Mà sau lưng, rõ ràng là phiên bản thực của Thiên Long!

Dịch Dao vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, khi cô vẽ cũng không nghĩ tới... lúc cô bảo vệ thì bản gốc Cầu Dịch Hành sẽ ngồi ở dưới sân khấu nha!

Ý tưởng thiết kế hoàn toàn không nói nên lời, Dịch Dao cúi đầu ngước mắt lên.

Cầu Dịch Hành đón nhận ánh mắt cầu cứu của cô, nở một nụ cười khó hiểu, giơ tay lên cài lại cúc áo sơ mi trước ngực.

"A a a a a a a a --" lại một loạt tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm.

Giáo viên và học sinh bên trái phải trong phòng cuối cùng cũng không chịu nổi tò mò, sôi nổi nhìn xung quanh.

Nhìn thấy đám đông chen chúc xô đẩy ngoài cửa sổ, Dịch Dao nhanh chóng click chuột lướt qua Thiên Long.

Ngay lập tức tiếng than thở vang lên bốn phía, nhưng ngay sau đó một nữ sinh có đôi mắt sắc bén liền chỉ vào hình ảnh nam bán yêu tóc dài đuôi rắn màu xanh sẫm hét lên: "Lý Khinh Nam! Là Lý Khinh Nam đúng không!"

Nhìn thấy đôi mắt của Cầu Dịch Hành ngay lập tức đóng băng, Dịch Dao chỉ muốn hét to -- cô sai rồi! Cô thật sự biết sai rồi! Đáng lẽ cô không nên tới bảo vệ! A a a a!

Vất vả chờ đến khi kết thúc buổi bảo vệ, Dịch Dao kéo Ngải Kỳ chạy trối chết trước khi đám giáo viên và học sinh phản ứng kịp.

Phục Viễn, Tiểu Sách bọn họ bảo vệ ở tòa nhà phía Bắc, khi hai cô đi tới cầu thang tòa nhà phía Bắc, buổi bảo vệ của chuyên ngành lập trình cũng lần lượt tiến hành xong.

Nhìn Phục Viễn, Tiểu Sách đi cùng với một nam sinh thanh tú, trái tim Dịch Dao khẽ run lên, khi bốn mắt chạm nhau, khóe môi cố gắng nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.

Tiểu Minh......

Buổi liên hoan của tập đoàn Năm Tôm cuối cùng biến thành tám người, Đàn Hoa và Lý Duật đeo kính râm lớn chạy tới nhà hàng Hồ Nam nơi bọn họ liên hoan.

Có nhiều người đàn ông đòi nợ, nhưng Dịch Dao lại bình tĩnh hơn, cùng lắm là xương cốt bị bọn họ đè nát thôi, cô cũng sẽ theo bọn họ.

Hỏi Tiểu Sách tiến triển của phòng làm việc, hỏi Triển Phục Viễn cuộc sống của người nối nghiệp, hỏi Tiểu Minh tình hình học thêm, cho đến khi vui vẻ, đôi mắt đẹp sáng ngời, lung linh rực rỡ, biểu cảm trên khuôn mặt xinh xắn sinh động mềm mại, tiếng cười như hát.

"Dao Dao, mình có thể tâm sự một mình với cậu không?"

Sau khi thanh toán và đi xuống lầu, Đàn Minh cách Đàn Hoa ở giữa hỏi Dịch Dao.

Là ngày bảo vệ nên phố ẩm thực ngoài trường rất náo nhiệt, đi bộ từ từ dọc theo con đường mòn làm bằng mấy hòn đá hình lục giáo, tiếng cười nói rôm rả của đám thanh niên thưa dần, thay vào đó là tiếng ếch nhái mạnh mẽ nối tiếp nhau không ngừng vang lên.

"Cái anh Cầu kia...... là người thân của cậu hả?"

"Không phải." Có Tiểu Minh ở đây, lời nói và việc làm của Lý Duật cũng đã kiềm chế bớt, nhưng Cầu Dịch Hành lại đột nhiên kiêu ngạo lên. Một lát thì kêu cô gắp đồ ăn cho hắn, một lát thì kêu cô rót nước, chỉ suýt nữa là kêu cô đút hắn ăn luôn rồi, chẳng trách Tiểu Minh lại hỏi như vậy.

"À......"

"Tiểu Minh!"

"Không sao, chuyện đó, mình chỉ hỏi một chút."

"......"

"Cậu và anh mình, có tốt không?"

"Ừm."

"Ồ, vậy là tốt rồi."

"Thật ra --" cô nên nói như thế nào đây? Cô có nên nói hay không? Cô nên nói cho Tiểu Minh như thế nào? Cô...... không chỉ ở bên cạnh Đàn Hoa?

"Dao Dao, trong ba năm qua, cậu có bao giờ thích mình dù chỉ trong phút chốc không?"

"...... Vẫn luôn rất thích."

"Đó --"

"Giống như mình thích Tiểu Sách, thích Phục Viễn."

Tiếng ếch kêu không ngừng, nhìn chiếc xe thể thao chở tình yêu bốn năm của hắn đi qua, Đàn Minh quay mặt tránh khỏi ánh sáng, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu ẩn hiện trong bóng tối, cố chịu đựng nỗi đau hoàn toàn mất đi.

"Tiểu Minh......" Đàn Hoa không đành lòng, nhưng cũng phải nén lại.

"Em không sao, em không khóc." Tiếng khóc.

"Có thể khóc."

"Anh!" Được cho phép, Đàn Minh cúi đầu, nước mắt ngăn không được tí tách rơi xuống, "Em không buồn, bốn năm đại học, có thể thích một cô gái như thế, em không hối hận! Em chỉ là......" Bốn năm qua, vô số khoảnh khắc trái tim rung động, vô số niềm vui nho nhỏ thầm kín, vô số hình ảnh quý giá, đang vỡ nát trong tâm trí.

"Anh biết." Đàn Hoa kéo em trai vào lòng, nhẹ nhàng ôm chặt.

"Anh, em không nỡ......"

Cách đó ba mét, Cầu Dịch Hành bình thản nhìn Đàn Minh một lúc, ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng chiếc xe thể thao của Lý Duật rời đi, xoay người đi về phía chiếc siêu xe màu đen sang trọng vẫn luôn đợi sẵn ở ven đường.

Đồ vật mà luyến tiếc, nên giữ chặt trong tay.

"Em thật sự, không muốn Tiểu Minh sao?" Trở lại biệt thự của mình, Lý Duật ôm Dao Dao ngồi trên sô pha, quyến luyến mà hôn lên chiếc cỗ trắng nõn của cô.

Dịch Dao đưa ngón tay vào mái tóc của hắn, khẽ vuốt ve, cô dựa sát vào gương mặt hắn, không lên tiếng.

"Nếu em thật sự muốn, anh --"

"Lý Duật, em muốn nghe lời nói thật."

"......" Lý Duật nghiêng người đè cô trên sô pha, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng sự kiên định và thâm tình không hề giữ lại bày tỏ tình cảm của hắn.

Cho dù bắt được một quyển "nữ tôn", hắn cũng hy vọng cô chỉ là vợ và là chủ nhân của một mình hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.