Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 226: Phiên ngoại 2 Công việc mới



《Nguyệt Chi Âm》dự kiến công chiếu vào ngày 15 tháng sau, Lý Duật tham gia chương trình không ngừng nghỉ. Là nữ chính nhưng Dịch Dao đã sớm từ bỏ thân phận "Cam Tố Nga", được Lý Duật nói một câu "hãy làm chuyện em thích" mà ở lại thành phố S.

Tuy nhiên, kế hoạch lúc nào cũng có thay đổi. Phòng làm việc của Tiểu Sách vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, Đàn Minh lại đột nhiên rời khỏi phòng làm việc, đi Nhật Bản tiếp tục học nghiên cứu. Càng bi kịch hơn nữa chính là, mấy nhà đầu tư thiên sứ tham gia vào mấy sự kiện không thể nói, rút đầu tư lại, tòa nhà thanh niên khởi nghiệp cũng phải đóng cửa. Trải qua một năm mưa thăng trầm, Công Tôn Tiểu Sách cũng đã hiểu rõ nhu cầu thị trường cũng như thực lực của mình và mấy người bạn, nên cậu ấy đã đưa ra một quyết định mới —— là gia nhập Phong Cụ.

Ngày đầu tiên nhận chức, Dịch Dao đã được hưởng thụ sự chào đón nồng nhiệt khác hẳn với lần trước khi cô đến đây. Các loại vật dụng handmade tinh xảo bày đầy trên bàn, một nhóm thanh niên trẻ tuổi tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời còn mang theo chút ngại ngùng. Rất nhiều người nói "chào đón" tặng quà, thậm chí còn chưa giới thiệu tên đã đỏ mặt bỏ chạy, khiến cô dở khóc dở cười, đứng ngồi không yên, cảm thấy mình giống như đang sắm vai nhân vật bad girl "lừa gạt tình cảm của thiếu nam ngây thơ", mặc dù cô nhỏ hơn đa số bọn hắn.

Vất vả lắm đám đông mới giải tán, chị Đình đồng nghiệp trêu ghẹo cô một chút rồi bắt đầu giúp cô làm quen với quy trình làm việc và hệ thống chung của công ty.

Cô thuộc nhóm vẽ bản gốc, công việc chủ yếu là căn cứ vào nhu cầu kế hoạch vẽ NPC, bối cảnh và trang phục, đạo cụ từ tư liệu sống.

Cô thích vẽ tranh, thích trò chơi, so với công việc hành chính, việc chuyên tâm vẽ tranh thực sự là cầu mà không được.

"À, Dao Dao......" Chu Xảo Đình muốn nói lại thôi.

"Dạ? Chị Đình sao vậy?"

Nhìn khuôn mặt với góc nghiêng động lòng người của Dịch Dao, Chu Xảo Đình hơi giật mình, đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Để chào đón người mới, các đồng nghiệp trong tổ vẽ bản gốc đã đặt cơm trưa ở nhà hàng mà Dịch Dao đã ăn lần trước.

Nhìn trên bàn đầy những món ăn đặc sắc, khóe miệng Dịch Dao cong lên, cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Đàn Hoa.

Đàn Hoa: Thích món nào cứ nói, buổi tối anh làm cho em ăn.

Dịch Dao nghĩ nghĩ một chút, trả lời, "Thích anh."

Sau một lúc lâu.

Đàn Hoa: Anh yêu em.

Dịch Dao trả lời bằng icon một con chuột béo đưa tay lên hôn gió, rồi cất điện thoại.

Đàn Hoa ở bên kia đang ngồi trên ghế lái, một tay cầm vô lăng, một tay cầm điện thoại, nhìn hai chữ cực kỳ đơn giản, không rời được mắt.

Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, trợ lý gọi đến.

"Tổng giám đốc, anh, anh về nhà chưa? Cuộc họp video vẫn tiếp tục sao? Hay là đổi ngày?"

"...... Không cần, bây giờ tôi quay lại ngay."

Vừa mới nhìn thấy hai chữ cô gửi tới, anh đã đứng dậy đến bãi đỗ xe theo bản năng, bỏ qua một đám nhân viên đang họp trực tuyến và trực tiếp, cho đến khi khởi động xe mới chợt tỉnh lại.

Yêu rồi không có não nữa.

Cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩ của mấy chữ bị hàng nghìn người chế giễu này là như thế nào, nhưng, anh lại vui vẻ chịu đựng.

Muốn gặp cô, ôm cô, yêu cô.

Dịch Dao.

Dịch Dao.

Dịch Dao......

Sau khi ăn trưa, mọi người trở lại công ty chuẩn bị nghỉ trưa một chút, lại thấy mấy đồng nghiệp trong văn phòng vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt lóe lên. Chu Xảo Đình vừa thấy bóng dáng của Dịch Dao, liền vội vàng đứng dậy kéo cô ra ngoài.

"Chu Tân Hải, tôi hỏi lần cuối cùng, anh có thả cô ấy đi không?" Một giọng nói lanh lảnh bỗng nhiên truyền ra từ văn phòng của Chu Tân Hải.

Dịch Dao dừng lại, Chu Xảo Đình thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.

"Nhân viên? Anh dám nói anh chỉ xem cô ấy như một nhân viên không? Một nữ diễn viên dựa vào khuôn mặt lại không ở trong giới giải trí hỗn loạn dựa vào quy tắc ngầm lại đến công ty của anh, anh nói anh xem cô ấy là một nhân viên thôi? Cô ấy có thể làm gì? Diễn cảnh giường chiếu cho các người xem hả?"

Mọi người hít mạnh một hơi.

Dịch Dao nhíu mày.

Chu Tân Hải nói gì đó bên ngoài nghe không rõ lắm, nhưng giọng nói chói tai kia càng lúc càng lớn tiếng, như cố ý cho đám nhân viên nghe thấy.

"Tôi quá đáng? Người quá đáng là anh đó! Được rồi! Anh không mở miệng được phải không? Vậy thì tôi sẽ đi, với tư cách là vị hôn thê của anh, tôi sa thải một nhân viên có hành vi không đứng đắn cũng không quá đáng đúng không?"

Hai giây sau, một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy đuôi cá vừa vặn không tay màu tím nổi giận đùng đùng từ phòng kính của Chu Tân Hải đi ra, lập tức đi thẳng đến chỗ làm việc của Dịch Dao, vung tay ném hết tất cả đồ vật trên bàn xuống.

"Này!" Máy tính đồ họa của cô! Dịch Dao vội vàng chạy tới.

"Cô chính là Dịch Dao?"

Dịch Dao cầm chiếc máy tính vỡ màn hình lên, đôi mắt giận dữ khiến Kim Lệ Tuyết không khỏi lui về phía sau nửa bước, khí thế giận dữ đột nhiên bị kiềm hãm.

"Lệ Tuyết!" Chu Tân Hải cũng đuổi tới, xấu hổ áy náy nhìn Dịch Dao, kéo Kim Lệ Tuyết đến bên cạnh hắn, "Rất xin lỗi, Dịch Dao, tôi, vị hôn thê của tôi có chút hiểu lầm đối với em."

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Chu Tân Hải, Kim Lệ Tuyết lại tức đỏ mắt, "Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm anh thích cô ta? Anh có người mình thích vì sao còn muốn tìm hiểu đính hôn với tôi? Người ta coi anh là lốp xe dự phòng, ở giới giải trí bị người ta chơi hỏng rồi tìm một người thành thật như anh để thay thế, anh thực sự đã chuẩn bị chấp nhận rồi đúng không?"

"Kim Lệ Tuyết! Em! Dịch Dao, tôi ——" Chu Tân Hải cứng họng.

Dịch Dao đem máy tính bỏ vào ba lô, "Chi phí sửa chữa máy tính, hai người ai sẽ trả?"

Vừa mới nhận chức nửa ngày đã từ chức, Dịch Dao, người lập kỷ lục từ chức nhanh nhất ở Phong Cụ thản nhiên bước đi, một đám nhân viên đứng nhìn Kim Lệ Tuyết vài lần giống như nhìn một đứa ngốc, sau đó liền bắt đầu công việc.

Chu Tân Hải thất vọng quay đầu trở về văn phòng, chỉ còn lại Kim Lệ Tuyết cắn môi kìm chế nước mắt mặt đầy uất hận.

Chu Xảo Đình mắt trợn trắng, kéo Kim Lệ Tuyết đến chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe cho cô ta, click mở một đoạn video.

Trong video, một người đàn ông có ngoại hình và khí chất không thể bắt bẻ đang thâm tình hát một ca khúc nước ngoài.

Chu Xảo Đình mở trang web, tìm kiếm lời bài hát, cùng với video hiển thị trước mắt Kim Lệ Tuyết.

(Lời bài hát tiếng Pháp - Belle của Fiori, Lavoie và Garou)

Tuyệt sắc,

Đó là từ được tạo ra dành riêng cho cô

Khi cô nhảy và chuyển động thân hình,

Giống như một chú chim sải cánh bay đi

Còn tôi cổng địa ngục rộng mở dưới chân.

Tôi dán mắt vào chiếc váy Gypsy ấy

Cầu nguyện Đức Mẹ để làm nữa?

Ai sẽ là người đầu tiên ném cô hòn đá?

Thật không đáng tồn tại ở cõi này.

Ôi Lucifer!

Ôi! Hãy để tôi dù chỉ một lần

Lướt những ngón tay trên mái tóc của Esmeralda.

Tuyệt sắc,

Có phải quỷ dữ ẩn sống trong cô

Để xoay chuyển đôi mắt tôi quay đi khỏi Chúa

Người đã dấy lên trong tôi dục vọng xác thịt này

Để ngăn trở tôi nhìn về phía bầu trời.

Cô mang trong mình tội lỗi nguyên thuỷ

Có phải sự ham muốn cô ấy biến tôi thành tội phạm

Cô gái mà chúng ta coi là vật để vui đùa, một cô gái không còn gì

Bỗng vác trên lưng cây thập tự của nhân loại.

Ôi Đức mẹ!

Ôi! Hãy cho con dù chỉ một lần

Đẩy cánh cổng vào khu vườn của Esmeralda.

Tuyệt sắc,

Dù cho đôi mắt đen kia làm ta say đắm

Người con gái có thể còn là trinh nữ không?

Những chuyển động của cô khiến tôi mơ đến điều kì diệu

Dưới làn váy là cả sắc màu cầu vồng.

Người yêu của anh, hãy để anh ruồng bỏ đạo lý

Trước cả khi dẫn em lên thánh đường (quan hệ tình dục trước hôn nhân)

Đàn ông nào mà có thể rời mắt khỏi em

Để rồi bị trừng phạt mà tan biến thành muối.

Ôi bông hoa bách hợp,

Anh không phải là một kẻ ngoan đạo

Anh sẽ đi hái bông hoa tình yêu của Esmeralda. (lấy trinh của cô gái)

Sau khi video phát xong, Kim Lệ Tuyết vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, hai mắt mê ly, trái tim rung động.

Chu Xảo Đình tắt video và trang web, tháo tai nghe trên đầu Kim Lệ Tuyết xuống, cúi người chống bên trên tay vịn, nhìn thẳng vào Kim Lệ Tuyết, "Cô biết người đàn ông này là ai không? Hắn là Cầu Dịch Hành, là ông chủ của Khinh Mộc, là nhà đầu tư lớn nhất của Phong Cụ. Không phải tôi bôi nhọ anh Hải, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ được người đàn ông này thích, cho dù tìm lốp dự phòng, có đến lượt anh Hải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.