Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 40: Rối tinh rối mù (Đàn Hoa - H)



"Cậu nói là...... ngày Tiểu Minh xảy ra tai nạn xe cộ, cậu phát hiện bạn gái Tiểu Minh đùa giỡn tình cảm của nó, Tiểu Minh xảy ra tai nạn xe cộ cũng là vì cô ấy, vì thế cậu ——" Lý Duật liếm liếm môi, "Bắt cóc cô ấy? Còn...... liên tiếp c/ường b/ạo cô ấy?"

Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Đàn Hoa, Đàn Minh gặp phải chuyện như vậy, Đàn Hoa bị kích động làm ra những chuyện này hắn cũng không thấy kỳ lạ lắm, nhưng...... chính tai nghe mấy chuyện quá đáng mà Đàn Hoa làm, trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa tiêu hóa được.

Quả nhiên, nghệ thuật đều bắt đầu từ cuộc sống, nhưng lại quá xa rời cuộc sống.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Đàn Hoa bởi vì Đàn Minh xảy ra tai nạn xe cộ mà đánh mất lý trí, bắt có cô gái kia thậm chí còn có ý đồ thương tổn cô ấy, những chuyện này đó hắn đều có thể tưởng tượng được, Đàn Hoa tuyệt đối có thể giết người vì Đàn Minh, nhưng bắt cóc, c/ường b/ạo, giam cầm?

"Cậu có trói tay, trói chân, bịt miệng cô ấy lại không?" Lý Duật nghi ngờ nói.

Đàn Hoa lạnh lùng liếc nhìn Lý Duật một cái, "Tôi phạm pháp, nhưng tôi không phải biến thái."

"Nếu nói phạm pháp, mỗi người chúng ta đều đã từng phạm pháp, lừa gạt, xâm quyền —— không phải, ý của tôi là, nếu cậu không trói cô ấy, cô ấy không trốn cũng không báo cảnh sát, chỉ ngoan ngoãn ở lại trong nhà để cậu trả thù thôi hả?"

"......"

"Lúc cậu "c/ường b/ạo" cô ấy, cô ấy có phản kháng không?"

"......" Có, ngay từ lần đầu tiên, sau đó thì...

"Đàn Hoa...... Cậu chắc chắn cậu không hiểu lầm gì chứ?" Hắn biết Đàn Hoa sẽ không đánh phụ nữ, mà nữ nhân kia chắc cũng tự nguyện để cho Đàn Hoa phát t/iết.

Hiểu lầm? Cây kim thêu hoa bỗng chốc từ đáy biển bắn ra chui thẳng vào tim, một cảm giác đau đớn lướt qua trong chớp mắt.

Đàn Hoa hừ cười một tiếng, từ trong túi quần lấy điện thoại cắm vào ổ sạc trên xe, "Tự cậu xem đi."

Lý Duật cầm di động, đầu tiên là nhìn tin nhắn của Đàn Minh, sau đó ——

"Tôi, tôi muốn...... Tôi muốn c/ôn th/ịt lớn, hung hăng làm tôi...... A......"

Chỉ mới nghe xong một câu, Lý Duật đã lập tức tắt điện thoại. Rõ ràng, đây là một nữ nhân đã được đàn ông dạy dỗ rất tốt. Vào lúc Tiểu Minh tỏ tình lại gửi tin nhắn thoại như thế này, vừa nãy hắn còn lương thiện cho rằng cô gái kia bởi vì thẹn trong lòng cho nên mới chịu đựng để Đàn Hoa trả thù, bây giờ nghĩ lại, nữ nhân này nếu không phải có ý đồ khác, thì chính là muốn ăn vạ Đàn Hoa rồi.

Hừ...... Thật là nơi nào cũng không thiếu loại nữ nhân bán đứng thân thể này.

"Vậy tiếp theo thì sao? Cậu tính làm gì nữ nhân tên "Dao Dao" này?"

"...... Chờ Tiểu Minh tỉnh lại rồi nói."

Không biết vì sao, nhớ lại thái độ và giọng điệu Đàn Hoa khi nhắc tới nữ nhân đó, Lý Duật lại cảm thấy có chỗ gì đó không đúng. Hoặc là nói, hắn có một linh cảm không hay lắm.

Đêm đó, đúng như dự đoán của Lý Duật, Đàn Hoa liên tục uống rượu, khác với lúc uống rượu khi còn trẻ, Đàn Hoa sau khi uống một ly xuống bụng lại rất hăng hái kêu thêm một ly nữa.

Lý Duật cũng không hề ngăn cản, sau khi Đàn Minh xảy ra tai nạn xe cộ, Đàn Hoa vẫn luôn căng thẳng, uống chút rượu để giải tỏa cũng tốt, vì thế cả đêm chuyện chính không nói được mấy câu, rượu đã uống không ít, cuối cùng chỉ có thể tìm một tài xế đến đưa bọn họ về nhà.

"Đàn Hoa, về đến nhà rồi, tới rồi, xuống xe." Mặt Lý Duật nhăn lại, đau đầu đỡ cánh tay Đàn Hoa túm hắn từ trong xe xuống.

"Ưm? Nhanh vậy hả? Lý Duật, cảm ơn cậu đưa tôi về nhé." Đàn Hoa tươi cười ôn nhu rực rỡ, khuôn mặt anh tuấn tao nhã lúc này hiện lên nụ cười chân thật, làm cả người hắn giống như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân loá mắt mà ấm người, đôi mắt như đá quý lấp lánh làm các cô gái say đắm, nhưng Lý Duật nhìn thấy nổi đầy da gà, chỉ muốn nhanh chóng ném con mèo say mèm đang không ngừng phát tình này lên giường thôi!

Trong nháy mắt nhìn thấy hai bóng người, Dịch Dao lập tức túm quần áo vừa mới cởi ra lên.

"......" Lý Duật vẫn duy trì tư thế bật đèn, nhìn chằm chằm Dịch Dao áo rách quần manh bên sô pha, một hồi lâu sau mới nói...... "Là cô?"

Năm phút đồng hồ sau, rốt cuộc Lý Duật cũng lôi được Đàn Hoa đến phòng ngủ, "Cô...... giúp hắn rửa mặt đi, đừng để hắn đi lung tung."

Dịch Dao không có lên tiếng.

"Lý Duật, vì sao cậu hung dữ với Dao Dao? Dao Dao tới đây, đến chỗ anh nè." Đàn Hoa cười với Dịch Dao, vỗ vỗ đùi mình.

Thấy Dịch Dao bất động, Đàn Hoa lảo đảo lắc lư đứng lên đi đến trước mặt Dịch Dao, hai tay mở rộng ôn nhu ôm Dịch Dao vào trong lòng ngực, "Tức giận hả? Ngoan, đừng giận, lần sau anh về sớm hơn với em."

Đỉnh đầu Dịch Dao là một màu đen, nhưng mà ngay sau đó Đàn Hoa vẫn mang theo nụ cười ôn nhu xin lỗi đã dịu dàng hôn lên môi cô!

Lý Duật vứt lại một ánh mắt xem thường, thức thời rời đi.

"Ưm......" Mùi rượu thơm nồng từ môi lưỡi người đàn ông xâm nhập vào, bao phủ miệng mũi cô, làm thân thể của cô cũng nhanh chóng bị hương vị mang theo mùi rượu của hắn chiếm đóng.

Người đàn ông chăm chỉ liếm mút đôi môi cô, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếm qua hàm răng, trêu chọc vách tường mẫn cảm trong khoang miệng, cảm giác tê nhột khó nhịn nổi lên toàn thân, đánh thức thân thể của cô, bàn tay vốn dĩ nắm chặt cũng nhịn không được ôm lấy vòng eo tráng kiện của Đàn Hoa.

Quần áo mỏng manh không biết đã bị Đàn Hoa kéo xuống khi nào, Đàn Hoa bế Dịch Dao lên, thân thể không đứng vững mà lui lại mấy bước, sau đó nặng nề ngã trên giường.

Xoay người thay đổi vị trí, Đàn Hoa tiếp tục nóng bỏng hôn lên cái miệng nhỏ của Dịch Dao, hai tay đồng thời nhanh chóng bỏ đi tất cả chướng ngại còn sót lại trên người.

"Dao Dao, em thật ngọt." Ngẩng đầu, Đàn Hoa nhìn vào đôi mắt đen của Dịch Dao, mềm giọng nói.

Dịch Dao thở hổn hển nhìn lại hắn, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, cô lại có thêm một chút kiến thức rồi. Thì ra khi say đến mức rối tinh rối mù, người nghiêm chỉnh như hắn cũng có thể nói ra mấy lời "lơ mơ" như vậy!

Đàn Hoa hơi hơi uốn gối chen vào mở rộng hai chân cô ra, liếm láp tuyết nhũ trơn trượt trong tay, vật cứng nóng bỏng dưới thân trực tiếp đâm thẳng vào hoa h/uyệt ướt át giữa hai chân Dịch Dao.

"A ——" Dịch Dao bị đau nhíu mày lại.

"A, thực xin lỗi, xin lỗi, là anh quá nóng vội, đau hửm? Để anh liếm liếm cho em."

"A! Đừng! A —— đừng, đừng liếm...... Đàn Hoa! Ưm a ——"

Trời, trời ơi ——

Hai chân bị bàn tay to của hắn thoải mái mở rộng ra, cô chỉ cần rũ mắt đã có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của Đàn Hoa đang chôn ở nơi riêng tư giữa hai chân cô, hơi thở ấm áp thổi qua khu vườn mềm mại dưới bụng, đầu lưỡi ướt nóng chậm rãi ra vào bú liếm dọc theo khe thịt.

"Không, Đàn Hoa, đừng, đừng như vậy......" Kích thích dị thường làm lỗ chân lông toàn thân cô dãn ra, thở hổn hển, dục vọng cùng với sự ngượng ngùng làm khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, kiều mị vô cùng.

"Ngoan, đừng nhúc nhích." Nhẹ nhàng tách cánh hoa yêu kiều đang run rẩy ra, nhìn hạt châu nhỏ mượt mà ở giữa, Đàn Hoa cười cười, dùng đầu lưỡi thử đẩy đẩy nó hai cái, thấy cô lập tức siết chặt bụng nhỏ, hắn liền trực tiếp cúi đầu đặt môi lên, bú liếm lúc nặng lúc nhẹ, đầu lưỡi qua lại càn quét xung quanh.

Dịch Dao há miệng nhỏ, nhưng trong miệng không thể phát ra một chút âm thanh nào, toàn thân thậm chí là cả tinh thần đều bị niềm vui thích cực hạn ăn mòn một giọt cũng không còn dư thừa, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên môi của hắn!

"Không ——" dục vọng xa lạ vội vàng ở dưới bụng ập đến làm Dịch Dao hoảng loạn không ngừng, "Không, Đàn Hoa, đủ rồi, đã đủ rồi, đã đủ ướt, có thể vào được rồi."

"Có thể sao?"

"Ưm ưm! Đủ rồi, đừng liếm, cầu xin anh!" Vất vả lắm mới ngăn cản được xúc động dưới bụng, Dịch Dao vội vàng nói.

"Có thật không? Sao nhìn dáng vẻ của em giống như rất thích mà?" Nụ cười của Đàn Hoa vẫn chưa dừng lại, hắn làm bộ muốn bú viên trân châu hồng nhạt đáng thương kia.

Dịch Dao chịu không nổi dùng tay nắm mái tóc của hắn, nhưng không dám dùng sức, chỉ dùng lòng bàn tay mát xa da đầu hắn, "Nhưng tôi thích anh lấp đầy tôi hơn!" Cô mở miệng dụ dỗ.

"Được! Nghe theo em." Đàn Hoa đứng dậy, trường thương giữa hai chân gắng gượng lâu ngày chống thẳng vào lỗ nhỏ đang đóng mở không ngừng từ từ đâm vào.

"Ưm——" thân thể hưng phấn mẫn cảm hơn ngày thường nhiều, hắn cố tình thả chậm động tác làm cô có thể cảm giác được rõ ràng hình dạng của c/ôn th/ịt hơn, to hay nhỏ, sâu hay không, lửa nóng thô to chen vào hoa h/uyệt chật hẹp kiên cố đâm thẳng vào hoa tâm.

Lui lại, tiến sâu, từ từ di chuyển, đâm thật sâu, thỉnh thoảng rút ra toàn bộ rồi lại cắm mạnh vào, vòng eo của người đàn ông phập phồng ra vào giữa hai chân Dịch Dao theo tiết tấu từ từ, không hề gián đoạn mà còn mang đến khoái cảm sâu hơn.

"A a......" Cả người cô bị mấy lần cao trào tẩy rửa như muốn tan ra, tiểu h/uyệt còn bị bắt thừa nhận c/ôn th/ịtth/ô dài của người đàn ông thọc vào rút ra, duy trì tư thế một thời gian dài làm hai chân như muốn co rút lại, làm cô không thể đỏ mặt chủ động yêu cầu đổi thành tư thế xâm nhập từ phía sau.

Người đàn ông không trả lời, vỗ vỗ cặp mông vểnh bị d/âm thuỷ làm ướt hơn một nửa, để cô mở rộng hai chân dựa vào c/ôn th/ịt to lớn của hắn.

Hai chân mở rộng để d/âm h/uyệt vất vả gian nan bị cắm vào một lần nữa, người đàn ông lại bị kích thích sự nhiệt tình, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh, chỉ chốc lát sau, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh càng sâu làm d/âm h/uyệt dính đầy chất lỏng trong suốt.

"A...... A...... Hừ a...... Chậm một chút, quá sâu...... Đàn Hoa...... Ưm ——"

Tư thế quỳ sát tạm thời giải cứu được cảm giác căng chặt bên trong đùi, nhưng thay đổi tư thế cũng làm hạt đậu nhỏ phía trước hoa h/uyệt của cô không bị kích thích cọ xát tra tấn chết người hơn, khoái cảm tê dại từ tiểu h/uyệt lan tràn khắp người, khi bị hắn cắm vào thì no căng khó nhịn, khi hắn rút ra lại hư không trống rỗng, mặc kệ là bị cắm vào hay là rút ra, cảm giác tê nhột khoái cảm đều làm người ta trầm luân, rõ ràng đã không còn sức lực thừa nhận hoan ái, nhưng vẫn căng da đầu vặn eo xoắn mông phối hợp để hắn thao, hận không thể để hắn thao tiểu h/uyệt hơn một ngàn lần nữa.

Tình dục đối với loài người, đó chính là thứ có sức mạnh hủy diệt hết tất cả lý trí!! Dịch Dao dở khóc dở cười suy nghĩ.

Lại, lại tới nữa! Dịch Dao theo bản năng co chặt mông kẹp lấy c/ôn th/ịt đang tàn sát bừa bãi bên trong hoa h/uyệt, tay nắm chặt ra giường, cuộn ngón chân, vừa bất đắc dĩ vừa hưởng thụ vui sướng tràn ngập thân thể.

Người đàn ông hình như cũng sắp đến lúc xuất ra, động tác càng kịch liệt hơn, tiếng hít thở cũng thô nặng hơn, cắm đến mức Dịch Dao chịu không nổi mà rên rỉ không ngừng.

"Đừng để cho hắn bắn vào bên trong, nếu cô không muốn tôi phải nhìn thấy cô uống thuốc." Bên ngoài phòng ngủ, một giọng nói lạnh lùng lại mang theo phiền muộn đột nhiên vang lên.

Cả người Dịch Dao giật mình run rẩy dữ dội, thân thể duỗi tới phía trước tránh khỏi đợt bắn t/inh của Đàn Hoa, tự mình cũng không kiềm chế được nữa mà run rẩy tiết ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.