Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 48: Còn kịp không? (An Kinh Vĩ - H)



An Kinh Vĩ!

Nhìn người đàn ông bị cô cố tình quên đi, Dịch Dao không thể kiềm chế được sự thù hận. Đàn Minh xảy ra tai nạn xe cộ, cho dù là vì cô, nhưng cũng một phần là do người đàn ông độc ác này ra tay thúc đẩy!

Đón nhận ánh mắt thù hận của Dịch Dao, An Kinh Vĩ không thèm quan tâ/m đến sự giãy giụa của Dịch Dao mà tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay còn lại lật giở bản hợp đồng trên bàn, An Kinh Vĩ cười chế nhạo, giọng điệu cưng chiều làm lạnh cả người.

"Bảo bối muốn diễn vai nào cứ nói trực tiếp với anh là được rồi, anh chọn đạo diễn, chọn kịch bản cho em. Mấy ngày không thương em, em đã chạy đến bên cạnh người đàn ông khác để đòi hỏi rồi... Anh sẽ tức giận đó —— A......"

Dịch Dao nắm lấy một ngón tay bên hông bẻ ngoặt ra ngoài, An Kinh Vĩ bị đau theo phản xạ liền muốn buông tay, Dịch Dao liền nhân cơ hội tránh qua một bên. Nhìn bản hợp đồng trên bàn, Dịch Dao do dự không muốn chạy trốn như thế này.

"Hừ......" An Kinh Vĩ cầm lấy hợp đồng, giơ tay xé rách.

Dịch Dao cắn răng, nhìn chăm chú Lý Duật với một chút hy vọng cuối cùng. "Tiền đặt cọc tôi đã trả rồi, vai diễn anh còn đưa cho tôi không?"

"......"

Không cam lòng, khuất nhục, kiêu ngạo, phẫn nộ, tuyệt vọng, mong đợi...... Tất cả các cảm xúc mãnh liệt và mâu thuẫn dồn lại thành một vòng xoáy bí ẩn tập trung trong đôi mắt của cô, những khao khát sâu thẳm nhất từ tận đáy lòng đã được anh tích lũy suốt mười năm để lót đường cho sở thích làm đạo diễn của mình, để có thể tự do sử dụng diễn viên mình muốn, quay câu chuyện muốn quay và anh muốn nhìn thấy gì từ ống kính của mình?

Bây giờ hắn đã nhìn thấy, đôi mắt như vậy! Đôi mắt có thể đem tất cả tình cảm phức tạp thông qua nó đi sâu vào lòng người, mà không cần phải dựa vào lời nói ra vẻ và mấy động tác phù hoa!

Nhưng —— vì sao chủ nhân của đôi mắt này lại là một nữ nhân như thế?

Giống như mới vừa phát hiện một bức tranh mỹ nhân tuyệt thế làm hắn mê mẩn, nhưng trong chớp mắt mỹ nhân xinh đẹp đã bị dính bẩn, ngực Lý Duật đau lòng không nói nên lời.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đúng là hắn đã thu "tiền đặt cọc" rồi.

"An thiếu ——"

"Lý Duật, tôi ký hợp đồng với anh, là do tôi thích bản lĩnh nhìn phụ nữ của anh, để anh chọn phụ nữ giúp tôi, không phải kêu anh tới chơi nữ nhân tôi thích." An Kinh Vĩ nhìn chằm chằm Dịch Dao, nói thẳng.

Lý Duật nhíu mày, đang muốn nói gì đó, lại thấy An Kinh Vĩ nhấc tay lên để lộ chiếc vòng đeo tay màu đen kỳ quái trên cổ tay rồi đung đưa trước mặt hắn. Suy nghĩ một chút, Lý Duật liền hiểu rõ tình hình trước mắt.

An Lục Thiên gắn một thiết bị theo dõi trên người An Kinh Vĩ, còn An Kinh Vĩ cũng làm như không biết để cha hắn không nghi ngờ mà buông lỏng cảnh giác. Nếu An Kinh Vĩ muốn đóng vai tên công tử ăn chơi trác táng, là một đối tác, đương nhiên hắn không thể phá hỏng vở kịch của An Kinh Vĩ rồi.

Một chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Dịch Dao lập tức chạy về phía cửa phòng.

"Bảo bối à, hình như em không hề để ý đến lời cảnh cáo của tôi đúng không."

Cửa phòng vừa mở ra đã bị một cánh tay khép lại.

Khóe miệng An Kinh Vĩ nham hiểm nhếch lên, từ từ đi đến phía sau Dịch Dao, giơ tay giữ cửa, cũng khép cửa phòng lại, nhốt thân hình nhỏ nhắn của cô giữa hắn và cửa phòng.

Kéo balo vướng trên lưng cô xuống, hắn thoải mái xoay người cô lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp gần ngay trước mắt.

Sự tức giận và hận thù trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết, An Kinh Vĩ khó chịu. Suốt tám ngày nay anh đều trốn trong nhà giả vờ như không có việc gì làm, sao trông biểu cảm của cô giống như kiểu anh đã c/ưỡng h/iếp cô suốt tám ngày trời vậy.

Nhưng mà bây giờ, anh ta rất muốn c/ưỡng h/iếp cô trong tám ngày liên tiếp!

Chỉ mới mấy ngày, cô đã thật sự "câu" được Lý Duật, không biết mấy ngày nay cô đã đội cho hắn bao nhiêu cái "nón xanh" rồi!

Nghĩ đến cô bé này nhân lúc hắn không có ở đây liền lẳng lơ với người khác, An Kinh Vĩ nghiêng người cắn mạnh môi dưới hồng hào và mềm mại của cô.

"A ——" Dịch Dao không thể không đẩy người đàn ông bạo lực này ra, nhưng hai cổ tay lại bị người đàn ông nắm chặt đè lên đỉnh đầu.

Thấy An Kinh Vĩ đã vén chiếc váy bó sát trên người Dịch Dao lên, lộ ra cặp đùi thon dài cân xứng của cô, Lý Duật liếc nhìn xuống giữa hai chân mình.

"Vậy tôi không quấy rầy An thiếu nữa."

An Kinh Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hôn sâu lên môi Dịch Dao, dùng tay phải kéo quần lót của cô ra rồi đem ngón tay xâm nhập vào khe thịt đang khép chặt giữa hai chân của cô.

"Hừm..." Ngón tay dùng sức chen vào hoa h/uyệt hung hăng cọ xát hoa hạch rồi trực tiếp xâm nhập vào khe thịt, tìm kiếm trong tiểu h/uyệt chật hẹp.

Người đàn ông hung hăng đâm vào một đốt ngón tay, vặn vẹo vài lần, sau đó xoa nắn cọ xát dọc theo khe thịt, sau đó rút ra, đâm vào.

Lặp lại như thế.

Chỉ với đầu ngón tay, sau mấy chục lần rút ra thọc vào, âm hạch đã mẫn cảm tê nhột không thôi, trong hoa h/uyệt tiết ra d/âm dịch ướt đẫm đầu ngón tay của người đàn ông.

Dịch Dao khó chịu nhắm mắt run rẩy, nhưng thị giác bị che chắn, xúc giác trên thân thể càng nhạy cảm hơn.

"Mở chân ra."

Dịch Dao quay đầu đi.

"Tôi nhớ tôi đã nói với em rồi, tôi không muốn bạo lực với phụ nữ, nhưng nhất định tôi đã quên nói cho em biết..." An Kinh Vĩ kề sát lỗ tai cô, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn nói, "Tôi rất thích c/ường b/ạo em đó! Mở ra! Nếu không người chịu khổ chính là em!"

"An thiếu......" Lý Duật lại lần nữa mở miệng. Con mẹ cậu, mau tránh khỏi cửa để tôi còn đi ra nữa!

"A ——" trong lúc Dịch Dao nghe lời mở chân ra, An Kinh Vĩ đè thân thể của cô lại, c/ôn th/ịt đỏ tím chỉ nghiền ép ở cửa h/uyệt một chút, sau đó liền mạnh mẽ cắm vào trong hoa h/uyệt, trong nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ hoa h/uyệt chật hẹp, bên trong đang gắt gao cắn chặt c/ôn th/ịtth/ô dài.

Rốt cuộc Lý Duật cũng xác định được một chuyện —— tên này chắc chắn đang cố ý!

Mẹ nó!

Cố ý thao nữ nhân này trước mặt hắn hả? Muốn công khai chủ quyền à? Hay là muốn cảnh cáo hắn? Nữ nhân của An Kinh Vĩ, Lý Duật - hắn không có tư cách chạm vào, chỉ có thể nhìn đúng không?

Công là công, tư là tư, nếu đại thiếu gia đã muốn hợp tác, hắn nên cho An thiếu hiểu rõ tính cách của mình mới đúng.

Suy nghĩ kỹ rồi, Lý Duật cũng không vội lắm, chỉ ngồi bắt chéo chân nhìn "đông cung sống" ngay cửa.

"A ưm......" Mỗi lần c/ôn th/ịt cực nóng ra vào trong thân thể là sức lực hai chân cô giảm được một chút, người đàn ông đâm vào vừa sâu vừa mạnh, chỉ vài phút, ở nơi riêng tư từ trong ra ngoài đều dâng lên một niềm vui sướng khó nhịn, thân thể bị người đàn ông bắt buộc phải nhón mũi chân đã không thể chịu đựng được nữa, thân thể mềm mại từ từ trượt xuống.

Biết bây giờ cô sẽ không phản kháng để chịu khổ nữa, An Kinh Vĩ buông bàn tay đang bóp cổ tay cô ra, đưa tay nâng đùi cô lên, đặt hai đầu gối của cô lên khuỷu tay của hắn, quần lót nhỏ đáng thương vướng trên đầu gối, bị kéo giãn thành một mảnh vải mỏng manh.

"Có vâng lời không?"

"......"

"Nói chuyện." Cô bé nghiêng nửa người về trước làm hắn ra vào càng tiện hơn, hắn liền nhắm chuẩn đâm thẳng vào sâu bên trong.

"A...... Ưm."

"Vì sao lần nào em cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy?" Hưởng thụ tiểu h/uyệt chặt chẽ của cô, người đàn ông vừa thọc vào rút ra vừa trêu chọc nói, "Nhưng mà tôi thích."

Đôi tay Dịch Dao chống trên cửa từ từ nắm chặt lại, mười ngón tay cào trên cửa phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đúng vậy, cô biết rõ cô không nên phản kháng hắn, cô biết rõ mình nên cúi đầu thuận theo ý hắn để mặc cho hắn chơi mình, nhưng vì sao cô lại muốn khiêu khích hắn hết lần này đến lần khác, để kích thích tính tình ác liệt của hắn chứ? Nếu như cô thông minh một chút, nhẫn nại một chút, bây giờ đã không phải là kết quả này! Tiểu Minh sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, vai diễn của Ninh Nguyệt Cầm cũng đã lấy được!

"Bây giờ, ngoan, ngoan ngoãn...... A...... Còn, kịp, không...... A......"

Cô bé này bây giờ lại yếu đuối?

Khen ngợi mà hôn lên cái miệng nhỏ của cô, "Vậy phải xem biểu hiện của em rồi."

An Kinh Vĩ cúi đầu nhìn hoa viên d/âm mĩ giữa hai chân cô, c/ôn th/ịtth/ô dài giống như cánh tay của em bé, vừa mạnh vừa sâu đâm vào rút ra, làm cô không nắm bắt được tiết tấu của hắn, chỉ có thể hít thở hổn hển theo mỗi lần hắn ra vào.

"Ưm a..." Thốn quá.... trướng quá.... Từ tối hôm qua đến bây giờ, chỉ trong mười mấy tiếng ngắn ngủn, cô đã bị ba người đàn ông cắm vào trong tiểu h/uyệt thần bí nhất! Từ nay về sau, hai chữ "thẹn thùng" này đối với cô còn có ý nghĩa gì nữa không?

Điều đáng buồn nhất chính là, mặc dù đã vứt bỏ tự trọng, lấy thân thể làm lợi thế, bây giờ cô ngoài việc bị người khác điều khiển, xấu hổ với người ngoài, tất cả mọi thứ cô cố gắng đều vô ích viễn vông!

Cô thật sự nên ngoan ngoãn.

"A a ——" động tác của người đàn ông đột nhiên nhanh hơn làm khoái cảm từ bụng dưới dâng lên, từ hoa h/uyệt bị cắm vào tàn nhẫn lan tràn đến toàn thân, từng đợt khoái cảm tê dại làm tinh thần hỗn loạn, làn da giống như có một dòng điện len lỏi, phối hợp với c/ôn th/ịt ra vào mà tích tụ lại.

Hoa h/uyệt bị mạnh mẽ va chạm, làm cô chỉ muốn cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng kiên cường nín nhịn mỗi lần hắn dùng sức ra vào.

"A...... Ưm a ——"

Nghe tiếng rên rỉ nũng nịu đáng thương, thỉnh thoảng lưng Lý Duật như bị điện giật cứng lại, bụng dưới trướng đau càng làm biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của hắn căng lại.

Thời gian từng chút một trôi qua, An Kinh Vĩ không ngừng biến hóa tư thế lăn lộn Dịch Dao giống như là cố ý thể hiện sức lực dai dẳng của hắn, đứng ngay cửa tới tới lui lui làm Dịch Dao từ trong ra ngoài, thậm chí cuối cùng còn không e dè mà bắn vào trong.

Phát t/iết một lần cho đã, thân thể thoải mái hơn rất nhiều nên An Kinh Vĩ bắt đầu dọn dẹp quần áo.

Nhưng mà, khi hắn còn đang suy nghĩ nên đem cô gái đang xụi lơ trên mặt đất về nhà chậm rãi chơi, hay là mượn cơ hội này nói chuyện rõ ràng với Lý Duật một chút, thì giọng nói lười biếng như quý tộc của Lý Duật đột ngột vang lên ở phía sau.

"Dịch Dao, tới chỗ của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.