Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 58: Bây giờ - Sau này



Sau khi sinh viên năm tư đại học đi thực tập, sân trường cũng yên tĩnh hơn nhiều, vào buổi tối, ký túc xá sinh viên năm 4 càng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở.

Ký túc xá Dịch Dao có mấy người bạn cùng phòng, một người về nhà tìm công việc, một người dọn ra ngoài thuê nhà ở với bạn trai, giường của Ngải Kỳ đã dọn dẹp sạch sẽ chăn đệm từ lâu, nhưng đêm nay, Ngải Kỳ lại quay về ký túc xá chen chúc trong chăn với Dịch Dao, nghe cô kể lại chuyện đã xảy ra trong một tháng qua.

Sáng sớm, ngày 26 tháng 11.

Dịch Dao rón ra rón rén đứng dậy xuống giường, quay đầu nhìn lại, Tiểu Ngải trên giường hai mắt sưng vù.

Cô không muốn giấu diếm Tiểu Ngải bất kỳ chuyện gì nữa, cho nên cô nói tất cả cho cô ấy, bắt đầu từ Cầu Dịch Hành, đến An Kinh Vĩ, lại đến Đàn Hoa, Lý Duật. Thời gian một tháng, bốn người đàn ông, thường xuyên dâm đãng thao lộng, thậm chí trong vòng một ngày trước sau làm với ba người đàn ông, còn có bị hai người đàn ông cùng nhau thao...

Xấu hổ sao?

Đúng vậy, xấu hổ. Mỗi khi ở trước mặt đàn ông cởi sạch quần áo, để bọn họ tùy ý đùa giỡn, mở rộng hai đùi để lộ chỗ bí mật nhất, sau đó để côn th*t của đàn ông đâm vào thật sâu, cọ xát trong hoa huy*t non mềm, miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng...... Cô không thể không xấu hổ.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở xấu hổ mà thôi.

Sau khi rửa mặt xong, đeo ba lô trên lưng, để lại cho Tiểu Ngải một tờ giấy, Dịch Dao liền lặng lẽ ra ngoài.

Cô vẫn phải cảm ơn tài xế Vương Huy tối hôm qua vẫn luôn chơi điện thoại ở trong xe, nếu không cô thật sự không biết sau khi chọc giận An Kinh Vĩ thì làm sao mới có thể kêu hắn mở cốp xe cho cô lấy ba lô.

Sau khi gặp học muội nói một số chuyện, Dịch Dao đi thẳng đến sân bay. 10 giờ 10 phút, máy bay đáp xuống thành phố H.

Nhìn vé máy bay khứ hồi 5 giờ chiều trong tay, Dịch Dao nhìn thời gian, cũng không sốt ruột lắm. Kịch bản dày, nhưng vẫn được chuyển thể từ 《 Nguyệt chi âm 》, trừ phi là nhân vật hoàn toàn mới, nếu không dựa vào mức độ quen thuộc của Ninh Nguyệt Cầm đối với bản gốc, nhất định bà ấy có thể chọn được vai diễn mình muốn trong thời gian ngắn nhất.

Tiếp theo chính là chờ đến tháng 1 tiến vào tổ, kế hoạch quay phim là bốn tháng, nếu tính thêm tiến độ quay bị kéo dài, trước khi cô tốt nghiệp cũng xong rồi, mà khi đó, quan hệ của cô và Ninh Nguyệt Cầm cũng nên có một dấu chấm hết.

Sau khi tốt nghiệp, cô có một vài dự định, đầu tiên chính là tìm một công ty thiết kế để làm; một là tiếp tục hoàn chỉnh SOHO, nếu chăm chỉ nhận đơn đặt hàng, cô tin mình có thể lấp đầy bụng; còn có một chuyện cô đang cẩn thận suy nghĩ...... Tiểu Sách muốn thành lập văn phòng làm việc để gây dựng sự nghiệp, đã mời cô gia nhập rất nhiều lần rồi, mới đầu cô cho rằng anh ấy chỉ nói đùa mà thôi, nhưng xem xét tình hình nửa năm nay của anh ấy, làm cô càng ngày càng có hứng thú.

Tưởng tượng đến tính cách lanh lợi như khỉ của Tiểu Sách, vì muốn theo đuổi một học tỷ mà anh ấy lập chí gây dựng sự nghiệp nhất định phải làm nhà giàu, cô nhịn không được liền muốn cười. Nếu gia nhập nhóm của Tiểu Sách, dù kết quả gây dựng sự nghiệp như thế nào, quá trình chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Khi khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng mỉm cười, tiếng chuông di động gây mất hứng lại vang lên vào lúc này.

"Alo, Dịch Dao, bây giờ con đang ở đâu vậy?"

"Chú Lương hả? Con vừa đến thành phố H, sao vậy?"

"...... Vậy đúng lúc lắm, Ninh Nguyệt Cầm đã xảy ra chuyện rồi, con trực tiếp đến sở cảnh sát đi."

Ninh Nguyệt Cầm, nữ, 39 tuổi, diễn viên, bị nghi ngờ có liên quan đến việc cố ý đả thương người.

"Dao Dao......" Ninh Nguyệt Cầm vừa thấy Dịch Dao đến, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại lần nữa vỡ đê, khuôn mặt nhìn không ra dấu vết năm tháng cùng với tiếng khóc bất lực làm người nghe đau xót.

"......" Dịch Dao mặt không biểu cảm nhìn vào mắt của Ninh Nguyệt Cầm, một hồi lâu, quay đầu đi ra khỏi phòng tạm giam.

Một đường im lặng, cho đến khi trở lại khách sạn đoàn làm phim dừng chân, Dịch Dao gỡ ba lô xuống ném lên bàn của Ninh Nguyệt Cầm. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng móng tay nắm chặt dây ba lô lại phát ra tiếng vang chói tai.

"Cảm ơn chú, chú Lương."

Ngày hôm qua Ninh Nguyệt Cầm bị bắt vào phòng tạm giam, nửa đêm Lương Diệu Trung đã chạy tới đây, mời luật sư rồi nộp tiền bảo lãnh Ninh Nguyệt Cầm, sau đó mới báo cho cô tới, cô nên cảm ơn chú ấy.

"Không cần con cảm ơn, báo cho con biết là bởi vì cô ấy không có người thân nào khác." Giọng Lương Diệu Trung rất kiên quyết.

"Người bị hại bây giờ đang ở bệnh viện nào?"

Lương Diệu Trung có hơi tức giận, "Chú muốn con tới, là muốn con chăm sóc dì của con, chuyện khác không cần con lo! Sao con không hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, không quan tâm dì của con như thế nào, mở miệng ra đã hỏi "người bị hại"?"

"Con có biết sự thật quan trọng hay không, "bây giờ" bà ấy như thế nào tạm thời không sao, nhưng thương tích và thái độ người bị hại như thế nào sẽ quyết định đây là vụ án hình sự hay chỉ là một vụ kiện dân sự, chuyện đó sẽ quyết định tương lai "sau này" của bà ấy đó." Giọng nói Dịch Dao không nóng không giận, Lương Diệu Trung nghe được cũng nghẹn lời, lại còn có cảm giác bị áp đảo.

"Con, con đi cũng không gặp được người."

"Nói cách khác không dễ dàng thương lượng đúng không? Bọn họ có ra điều kiện gì không?"

Lương Diệu Trung liếc nhìn Ninh Nguyệt Cầm ngồi ở mép giường yên lặng khóc, muốn nói lại thôi, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ lý trí của cô gái trẻ tuổi trước mắt, một cảm giác tức giận từ từ dâng lên.

"Con hỏi nhiều như vậy có tác dụng không? A? Có phải con cảm thấy con có năng lực? Tìm được Trác Bất Tẫn sắp xếp công việc cho bà ấy, con rất tự hào đúng không! Con cho rằng ở cái nơi người thần hỗn loạn như vậy, một mình bà ấy sẽ đối phó được tất cả những người có ý đồ với bà ấy hay sao? Nếu như thật sự bởi vì chuyện này mà bà ấy phải ngồi tù, đó cũng là do con làm hại!"

"Không, không phải! Dao Dao là muốn giúp em!" Ninh Nguyệt Cầm lập tức khóc như mưa đứng dậy, "Là do tự bản thân tôi, tôi, tôi không nên đi theo bọn họ uống rượu, tôi thật sự không cố ý muốn đẩy hắn ta, là do hắn ——"

"Uống rượu?" Dịch Dao nghiêng đầu, nhịn một hồi lâu, mới mở miệng, "Vì cái gì?"

Ninh Nguyệt Cầm sợ hãi nhìn Lương Diệu Trung, "Viên phó đạo diễn nói, có thể giới thiệu dì đi casting 《 Nguyệt chi âm 》."

"《 Nguyệt chi âm 》." Dịch Dao tiếp lời, nói xong, không biết là vui hay buồn mà hừ một tiếng.

"Bây giờ nói chuyện đó có ích gì không?" Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Ninh Nguyệt Cầm, Lương Diệu Trung lại tức giận, chán nản nhìn Dịch Dao, "Không phải con rất giỏi sao? Nếu con có thể tìm An tiên sinh để xử lý chuyện của bạn con, vậy con còn đứng đây làm gì nữa? Chỉ cần An tiên sinh mở miệng, thương tích của Viên Kim cũng có thể biến thành vết thương nhẹ, chỉ cần đám người đi theo bọn họ sửa lời khai nói là Viên Kim tự mình té ngã, dì của con sẽ không có việc gì cả! Còn ngơ ngác làm gì nữa? Đi đi chứ!"

"...... Dựa vào cái gì? Bà ấy có ngồi tù hay không, có liên quan gì tới con chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.