Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 71: Ý tôi đã quyết



《 Nguyệt Chi Âm 》 lấy bối cảnh là thời kỳ dân quốc, câu chuyện xảy ra ở một trấn nhỏ giàu có tên là Ba Thục.

Nữ chính Cam Tố Nga là con gái lớn của một người buôn bán thuốc, tính cách hiền lành nhu nhược, không thích tranh giành.

Người bán thuốc năm mươi tuổi cũng không có con trai, liền mua một kỹ nữ làm vợ nhỏ, một năm sau quả nhiên kỹ nữ kia sinh được một đứa con trai, "mẫu bằng tử quý" nên kỹ nữ không ngừng sinh sự kiếm chuyện, xúi giục người bán thuốc nhanh chóng gả hai đứa con gái ra ngoài, sau đó ly hôn vợ lớn để kỹ nữ lên làm chính.

Người bán thuốc trung niên mới có con trai nên hết mực yêu thương, yêu ai yêu cả đường đi, nên chuẩn bị thỏa mãn tâm nguyện của kỹ nữ.

Mẹ con ba người bất lực, đúng lúc Chu gia ở trấn trên cử người đến cầu hôn cho con trai lớn của Chu gia đang nằm triền miên trên giường bệnh, mà bát tự của Cam Tố Nga lại rất xứng đôi với đại thiếu gia, có thể tiêu tai giải nạn cho hắn.

Người bán thuốc vui vẻ đồng ý, con gái gả vào gia đình quyền quý, đương nhiên không thể bỏ người mẹ này.

Nhưng mà đêm động phòng, có mấy bà già xông vào phòng tân hôn, bịt miệng Cam Tố Nga, đè tay chân cô lại, để con trai thứ ba nhà họ Chu cưỡng bức cô.

Hóa ra nhà họ Chu đang tranh đoạt nhau vị trí gia chủ, vì bảo vệ quyền lực, bà nội của Đại thiếu gia liền kêu con trai út thế chỗ anh trai, để sớm ngày có được cháu trai đích tôn.

Để bảo vệ người mẹ và đứa em gái yếu đuối, Cam Tố Nga chịu đựng nỗi nhục loạn luân, sau đó không lâu liền có thai. Ai ngờ lúc giỗ tổ lại bị Chu nhị gia gài bẫy, bị đám thổ phỉ cướp đoạt chà đạp mà đẻ non... Sau đó chính là con đường báo thù của nữ chính.

Có không ít bình luận đánh giá thấp về nội dung của《 Nguyệt Chi Âm 》, nhưng Tô Mỹ Mỹ nói chắc chắn《 Nguyệt Chi Âm 》sẽ thua lỗ cũng có lý do nhất định.

Đầu tiên, hiện nay phim hài và phim thanh xuân đang thịnh hành, phim cổ trang dân quốc luôn là thuốc độc phòng vé; thứ 2,《 Nguyệt Chi Âm 》là một bộ tiểu thuyết dài với nhiều tình tiết, rất khó chuyển thể; hơn nữa, tiêu chuẩn...

Vài đoạn chuyển biến quan trọng của nữ chính trong nguyên tác rất nặng nề, nữ phụ thì đa tình, theo hệ thống kiểm duyệt hiện tại, nếu tôn trọng nguyên tác thì rất khó qua khâu kiểm duyệt, còn nếu thay đổi quá nhiều, sẽ mất đi tinh hoa của nguyên tác. Đến lúc đó không qua được kiểm duyệt sẽ bị cắt ghép nội dung hoàn toàn thay đổi, dù miễn cưỡng công chiếu kết quả cũng không được như mong đợi.

Tại sao Lý Khinh Nam lại quay 《 Nguyệt Chi Âm 》?

Trong lòng Dịch Dao mang theo nghi ngờ, ánh mắt cô không khỏi nhìn về phía Lý Duật. Giống như có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Lý Duật ngẩng đầu lên khỏi bản thảo bố trí nhân vật, đôi mắt trằm lắng tràn đầy vẻ thưởng thức.

Dịch Dao nheo mắt.

Thật trớ trêu, cô chật vật khó khăn mới lấy được một vai nhỏ cho Ninh Nguyệt Cầm, chỉ một cuộc điện thoại của An Kinh Vĩ cô đã nhận được vai nữ phụ! Lý Khinh Nam không sợ phim điện ảnh của hắn sẽ thất bại trong tay cô sao?

Nữ phụ, Doãn Liên Nhi, là vợ của trại chủ trại thổ phỉ, bạn thân của Cam Tố Nga, vốn dĩ tính cách rộng rãi hoạt bát, sau khi gia đình sa sút bị người thân bán vào kỹ viện nhận hết sỉ nhục, sau khi đi cầu cứu thổ phỉ được dẫn về sơn trại, tính cách trở nên kỳ quái độc đoán.

Cô vừa mới thay bộ sườn xám bằng lụa tuyệt đẹp mà Doãn Liên Nhi thường mặc ở sơn trại, Doãn Liên Nhi cố ý ăn mặc quyến rũ mị hoặc, nhưng chỉ cần tên thổ phỉ nào cố ý nhìn cô nhiều một chút, cô liền giơ roi lên đánh người rất tàn nhẫn, điển hình của kiểu người tự hành hạ bản thân.

"Lại đây ngồi đi." Đàn Hoa mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen, bên dưới là quần tây màu lam, kéo chiếc ghế sô pha trước gương trang điểm ra.

Dịch Dao bước tới định ngồi xuống, Đàn Hoa lại ngăn cản, hai ngón tay trỏ vói vào trong cổ áo sườn xám, trượt từ sau gáy một vòng lên trước cổ áo.

"A......" Cổ của Dịch Dao co rụt lại vì nhột, theo phản xạ có điều kiện mà ưm một tiếng.

Lỗ tai Lý Duật khẽ nhúc nhích, đầu mới vừa hạ xuống đã ngẩng lên.

"Sợ nhột à?" Đàn Hoa cười hỏi, lông mi dày tuấn tú như gió xuân.

"......" Dịch Dao xấu hổ gật gật đầu.

Đàn Hoa mỉm cười nhìn cô, "Phần cổ áo cần siết chặt lại 5 mm nữa."

Người thợ phục trang bên cạnh lập tức ghi nhận, mặc dù cô cảm thấy bộ sườn xám mặc trên người cô gái kia giống như được may sẵn, làm dáng người mảnh mai và đường cong đẹp đẽ của cô hiện rõ lên, đường xẻ hai bên đùi làm lộ ra làn da trắng nõn của cô, khi bước đi vạt áo tung bay như làn sóng, làm người ta nhịn không được tưởng tượng đến phong cảnh bí ẩn bên dưới làn váy.

Cho dù đánh giá dưới con mắt của nữ nhân, cô cũng cảm thấy cô gái này không mặc nó còn hấp dẫn hơn, nhưng giám đốc đã mở miệng, cô cũng không dám có ý kiến phản đối.

Ngay sau đó, số liệu sửa đổi chính xác liên tục được phát ra từ miệng Đàn Hoa, mười ngón tay như cánh bướm nhẹ nhàng bay múa trên cơ thể tinh xảo của Dịch Dao.

Bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp không hề ngừng lại, nhưng Dịch Dao không tránh trốn, chỉ khẽ cắn môi, làn da bị người đàn ông đụng vào căng chặt.

Vất vả lắm phương pháp đo đạc "thủ công" này mới kết thúc, cô đang chuẩn bị ngồi xuống, còn chưa kịp thở, đã bị người đàn ông nâng cằm lên, đối diện với đôi mắt rõ ràng, xinh đẹp.

Trong đôi mắt Đàn Hoa chứa đựng nụ cười thuần khiết, nhìn đến mức Dịch Dao như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.

Cảm giác lộn xộn quay cuồng ở trong ngực, tuy rằng cô hy vọng anh có thể quên đi quan hệ thể xác của hai người bọn họ mấy ngày nay mà trở thành người xa lạ, nhưng thái độ và phản ứng bây giờ của hắn thực sự làm cô thấy khó chịu, thà hắn căm ghét cô như trước đây cô còn dễ chấp nhận hơn......

"Ngày hôm qua có bôi thuốc không?" Giọng điệu quan tâm rất rõ ràng.

"...... Có."

"Sai kỹ thuật rồi." Đàn Hoa vừa giải thích vừa làm mẫu, nhấn mạnh việc chữa trị vết thương trên mặt cô quan trọng với việc trang điểm như thế nào, chu đáo kỹ càng giống như là đối xử với báu vật vô giá, làm chuyên viên trang điểm nghe thấy không kiềm được mà nuốt nuốt nước miếng, thợ phục trang cũng phải liếc nhìn.

Đến mức này rồi mà các cô cũng không nhìn ra gì đó, thì cũng không cần lăn lộn nữa. Lúc trước mọi người còn thắc mắc địa vị của cô gái này, bây giờ liền rõ ràng.

Trang điểm được một nửa, Đàn Hoa nhướng mắt.

"Cậu rảnh lắm hả?"

Lúc này Lý Duật mới thu hồi ánh mắt chăm chú, sắc mặt hơi lo lắng.

"Đàn Hoa, trang điểm xong thì tới văn phòng của tôi một chút."

Dịch Dao lại làm cái gì rồi? Vì sao nhìn Đàn Hoa giống như......

Nửa tiếng sau.

"Chuyện gì vậy?" Giọng điệu nhạt nhẽo, khuôn mặt anh tuấn rất bình thản.

Đây mới là dáng vẻ bình thường của Đàn Hoa khi đối xử với mọi người! Lúc nãy hắn đối xử với Dịch Dao kiểu quái gì vậy?

"Bây giờ thái độ của cậu.... đối với Dịch Dao là như thế nào?" Lý Duật đi thẳng vào vấn đề.

Đàn Hoa nhìn chằm chằm Lý Duật, sau một lúc lâu mới nói, "Còn cậu thì sao? Vai nữ phụ cũng cho cô ấy, sao thế, "làm" một lần liền nghiện hả?"

"Tôi......" Lý Duật có miệng nhưng khó trả lời, "Lần trước cậu cũng nghe rồi đó, cô ấy có mục đích nên mới tiếp cận cậu, tôi lấy một vai diễn làm mồi nhử cô ấy liền mắc câu, cho nên cậu không cần phải để ý đến chuyện mấy ngày nay nữa. Âm mưu của cô ấy tôi đã bày ra trước mặt cho cậu nhìn thấy rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn rõ hả? Vì sao hôm nay cậu lại đối xử với cô ấy... hay là cô ấy lại nói với cậu cái gì rồi? Cậu dễ dàng bị mê hoặc như vậy à?"

"Theo ý của cậu, tôi chính là một người ngu ngốc dễ bị phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay đúng không? Cho nên năm đó cậu mới cố ý cho tôi đội "nón xanh", chính là vì tốt bụng muốn nhắc nhở tôi, nữ nhân tôi quan tâm đều không đáng tin cậy?"

"Tôi không phải có ý đó......" Anh biết thời trẻ con anh ham chơi đã làm Đàn Hoa tổn thương, nhưng mà bây giờ không giống! "Đàn Hoa, Dịch Dao không có đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, tôi lo lắng cậu sẽ trúng kế của cô ấy."

"Không đơn giản như thế nào?" Không đơn giản thì có thể tổn thương Tiểu Minh sau đó rút lui nguyên vẹn à? Không đơn giản nên hắn không thể buông tha cô như vậy được?

"Muốn đánh cược hay không?"

"Đánh cược cái gì?" Trong lòng Lý Duật vang lên một hồi chuông cảnh báo.

"Sau khi quay phim kết thúc, tôi sẽ làm cho cô ấy thật tâm yêu tôi." Giọng điệu chân thật rất kiên định.

"Không được! Đàn Hoa, sao cậu lại không ——"

"Cậu không cần nói nữa, mặc kệ cậu có đánh cược hay không, chuyện này tôi vẫn sẽ làm, hơn nữa nhất định sẽ làm được."

"Vậy bây giờ tôi liền đuổi cô ấy ra khỏi đoàn phim!"

"Có thể, nhân tiện đuổi luôn tôi đi."

"Đàn Hoa!" Khuôn mặt tuấn tú của Lý Duật hơi khó xử, "Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, bây giờ cô ấy đang là nữ nhân của tôi thì sao?"

"Thật đúng lúc... " Đàn Hoa đứng dậy, vui vẻ nói, "... coi như cậu trả nợ."

"Tôi ——"

Trợ lý gõ cửa đi vào.

"Anh Nam, An tiên sinh lại đây, hiện tại đang ở studio, anh có muốn đi gặp một chút không?"

Lý Duật càng đau đầu hơn, nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Bây giờ ở studio ai đang chụp vậy?"

Trợ lý âm thầm liếc mắt nhìn Đàn Hoa, "......Là Doãn Liên Nhi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.