Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 75: Ít nhất là thoải mái



"Em út? Em út!"

"A." Dịch Dao giật mình tỉnh táo lại, thấy trong phòng chỉ còn lại cô và Triệu Diệu.

"Sao vậy? Cả buổi trưa tâm trạng không tốt, cãi nhau với bạn trai sao?" Triệu Diệu trêu ghẹo.

Dịch Dao tức giận cười cười, đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Đầu cô chứa bã đậu hả, sao cô có thể nói "Dạo này tôi bận" để trả lời chứ? Nói cứ giống như nếu cô không bận thì sẽ cho hắn ngủ!

Cô thật là...... Tự làm bậy không thể sống!

Dịch Dao và Triệu Diệu cùng nhau bước ra khỏi phòng huấn luyện, cô vẫn còn đang đau đầu với cuộc gọi điện thoại hồi trưa, Triệu Diệu lại kêu cô.

"Em út!"

"Ơ?"

Triệu Diệu hất cằm nhìn về phía trước.

Dịch Dao quay đầu nhìn lại —— một bóng đen bước về phía cô với khí thế hung ác tàn nhẫn như chim ưng bắt mồi, Dịch Dao lập tức rụt về sau mấy bước, lại đụng vào trong lòng một người khác.

Lý Duật đỡ lấy thân thể mềm mại suýt chút nữa té ngã ở trước mặt, nhướng mắt nhìn An Kinh Vĩ đang hung hăng đi tới.

Khuôn mặt tuấn tú của An Kinh Vĩ căng thẳng, thân hình thẳng đứng với khí thế hung dữ nhưng lại rất nôn nóng, trong cơ thể như chứa một quả bom không ổn định, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, làm nổ tung mục tiêu của hắn đến tan xương nát thịt.

Mà mục tiêu của hắn, chắc chắn là nữ nhân trong lòng anh, nữ phụ của anh.

"An thiếu ——"

"Chuyện không liên quan đến cậu." An Kinh Vĩ thấp giọng lạnh lùng nói, "Đi theo tôi."

Dịch Dao nắm chặt nắm tay, cảnh giác nhìn An Kinh Vĩ, thuận tiện liếc mắt nhìn vẻ mặt ảm đạm của Giản Vân Dao phía sau hắn cùng với người đàn ông trẻ tuổi lần trước nói "nhất kiến chung tình" với cô.

"An thiếu gia, mong anh chú ý đến thân phận và địa điểm một chút." Lý Duật đẩy Dịch Dao về phía sau lưng mình, trừng mắt nhìn đám người nhiều chuyện xung quanh, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo.

"Tránh ra!" An Kinh Vĩ kìm nén thôi thúc muốn xông lên đè cô dưới thân, cắn răng nói. Hắn chưa bao giờ muốn thứ gì đó điên cuồng như vậy, dục vọng mãnh liệt trong cơ thể đang bành trướng từng phút từng giây!

Những ham muốn vô tận thiêu đốt khiến đầu hắn không nghĩ được gì cả, chỉ còn nghĩ đến cô bé ngọt ngào ngon miệng dám can đảm khiêu khích hắn, trêu chọc hắn, coi hắn không ra gì!

Chỉ muốn dùng mọi cách đê tiện để làm cô, thao cô! Dùng tinh dịch của hắn lấp đầy bụng, mông và cái miệng nhỏ của cô! Để toàn bộ cơ thể cô từ trong ra ngoài đều là dấu vết của hắn, để hương vị của hắn xâm nhập vào tận xương tủy của cô!

"Dịch Dao, em đi trước đi." Lý Duật lạnh lùng nói.

"Em dám!" An Kinh Vĩ tức giận gầm lên.

Dịch Dao xem xét tình hình một chút, hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, lần này chạy đến lần sau bị An Kinh Vĩ bắt được không chừng kết cục còn thê thảm hơn, suy nghĩ lợi và hại —— Dịch Dao xoay người liền bỏ chạy.

Lần sau? Biết đâu lát nữa An Kinh Vĩ vừa ra khỏi cửa thì bị xe đụng? Chạy trước rồi nói!

An Kinh Vĩ thấy thế càng tức giận hơn, vừa mới chuẩn bị xoay người, Lý Duật và Triệu Diệu đã bước tới chắn trước mặt hắn.

"An thiếu, sao chúng ta không đổi chỗ khác ngồi xuống tâm sự một chút?"

Dịch Dao không đi thang máy, chạy như bay xuống lầu.

"Dịch tiểu thư!" Từ thang máy đi ra, Khang Dịch nhìn về phía Dịch Dao kêu lớn.

Mười lăm phút sau, trên xe buýt chật chội.

Vẻ mặt Khang Dịch mỉm cười vui vẻ nhìn Dịch Dao trước mặt, nụ cười hiền lành, khí chất như ánh mặt trời dễ dàng khiến cho người khác ít đề phòng, thậm chí Dịch Dao còn nhìn thấy trên xe có mấy cô gái lấy camera chụp lén hắn, nhưng "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", có thể là anh em với An Kinh Vĩ chắc chắn không phải loại người hiền lành tốt bụng.

"Dịch tiểu thư, tóc cô thơm quá, cô dùng dầu gội nhãn hiệu gì vậy? Dịch tiểu thư, cô đi nhanh thế nhưng dáng vẻ lại rất nhẹ nhàng duyên dáng. Dịch tiểu thư, bữa tối cô tự nấu hay đi ăn ở bên ngoài vậy?"

Sau khi xuống xe buýt, Khang Dịch đi theo phía sau Dịch Dao, lải nhải không ngừng.

"Nếu anh tiếp tục đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó!" Lần đầu tiên trong đời Dịch Dao gặp một "động vật giống đực" còn nói nhiều hơn cả Tiểu Sách!

"Nếu Dịch tiểu thư đồng ý đi ăn tối với tôi, tôi hứa sẽ không quấy rầy Dịch tiểu thư nữa."

Dịch Dao nhìn nhìn hai đầu đường, thời gian dài như vậy, nếu Khang Dịch lén báo của An Kinh Vĩ, thì An Kinh Vĩ đã sớm chạy đến rồi.

"Chờ chút." Dịch Dao quăng lại hai chữ, chui vào một cửa hàng hotdog bên đường, mười giây sau xách hai túi giấy đi ra, ném một cái cho Khang Dịch, sau đó bước đến bồn hoa ngồi xuống, mở túi giấy ra ăn.

Khang Dịch nhìn túi giấy còn hơi nóng nóng trong tay, lại nhìn bồn hoa không sạch sẽ lắm, cuối cùng mới nhìn tới cô gái đang từ từ ăn hotdog.

Khang Dịch lắc đầu cười cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Dịch Dao, lấy hotdog ra cắn một miếng.

Không ngon lắm, cũng không khó ăn, giống với đa số đồ ăn trên đời này.

"Kinh Vĩ muốn cô, cô sẽ trốn không thoát đâu."

Dịch Dao nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "Trừ sinh, lão, bệnh, tử, không có gì là không có cách."

"Ví dụ như? Cô phải biết nếu Kinh Vĩ muốn tổn thương cô chỉ là một chuyện rất đơn giản, một cuộc điện thoại, một số tiền, cho dù là tội ác như thế nào cũng sẽ có người làm, cô không sợ sao?"

"Đương nhiên sợ." Tại sao mọi người trên thế gian đều muốn có tiền tài và quyền thế? Bởi vì mấy thứ này có thể khiến cho người ta dễ dàng đùa giỡn người khác, cái loại kiêu ngạo khi cao hơn người khác một cái đầu, cái loại khoái cảm khi nắm trong tay sự sống chết của người khác, là động lực của việc theo đuổi quyền lực của con người.

"Vậy sao cô lại muốn chạy trốn? Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng hắn càng chán ghét cô nhanh hơn. Cô càng trốn, hắn càng muốn chinh phục cô."

"Bởi vì tôi không muốn." Dịch Dao nuốt miếng hotdog cuối cùng vào bụng, đứng lên nói, "Tôi có thể so sự kiên nhẫn với hắn, chạy trốn tới khi hắn chán, hoặc là tìm được mục tiêu tiếp theo; tôi có thể hủy dung, để cho hắn cảm thấy ghê tởm; tôi có thể lái xe đâm chết hắn, ngồi mấy năm tù cho hả giận. À, đúng rồi, tôi còn có thể đi câu dẫn cha hắn thử, chắc chắn đây là một kịch bản rất hấp dẫn. Nếu thật sự không được...... Tôi còn có thể đi tìm chết."

Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt, nhưng Khang Dịch nghe thấy như bị sốc, bởi vì hắn biết, cô không phải đang nói chơi.

"Nếu tôi có nhiều sự lựa chọn như vậy, vì sao tôi phải chịu ủy khuất để chịu đựng một người mình chán ghét chứ? Tôi có thể sống rất thảm, nhưng ít nhất trong lòng tôi thoải mái."

"...... Kinh Vĩ, nghe thấy rồi chứ, cậu buông tha cho cô ấy đi." Ánh mặt trời tắt dần, Khang Dịch nặng nề nhìn về phía sau Dịch Dao, nhưng trong ánh mắt lại cất chứa bóng dáng của một người phụ nữ khác.

Hắn sống không thảm một chút nào, nhưng trong lòng hắn thoải mái sao?

"Nếu cô ấy muốn đi tìm chết, tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ cô ấy," Bóng dáng màu đen đứng phía sau Dịch Dao không biết từ khi nào lạnh lùng nói.

Dịch Dao không quay đầu lại.

Dưới cơn tức giận, bóng dáng màu đen càng hấp dẫn hơn, lộ ra vẻ quyến rũ ma mị. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt sắc bén của An Kinh Vĩ tối đen như vực sâu không đáy.

"Muốn chết như thế nào? Bị tôi th*o đến ch*t nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.