Quy Tắc Ngầm

Chương 10: Hạnh phúc



Tiêu Mạc Ngôn mang kính mát màu café, nhỏ nhẹ đi vào trường quay, không muốn làm phiền bất cứ ai, mà ở sau lưng bà Từ lại nhảy nhót.


Từ sau khi Hạ Linh Doanh đến biệt thự, bà có thể cảm giác được tiểu thư thay đổi rõ rệt. Trước đây, phụ nữ đối với tiểu thư mà nói, cho dù là xinh đẹp cỡ nào, cho dù là thủ đoạn cao bao nhiêu, đảm bảo tối đa được một tuần. Mà tính đến hôm nay, Hạ Linh Doanh ở Tiêu gia đã được một tháng, tiểu thư không những không chán mà ngược lại còn càng chăm sóc nàng hơn.


Bà Từ âm thầm tính toán, bà nhìn ra được Hạ Linh Doanh là một cô gái tốt, sẽ không tuỳ ý đem tình cảm ra đùa giỡn, đối với tiểu thư mặc dù không nói yêu, nhưng luôn luôn có sự thích thú. Giữa hai người lạnh nhạt như vậy, là bởi vì ân oán của thế hệ trước, nếu như có biện pháp hoá giải thì...


Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay, đứng trong góc nhỏ, tìm kiếm hình bóng Hạ Linh Doanh. Liếc mắt một cái, liền thấy người kia, Tiêu Mạc Ngôn ánh mắt giằng co trên người Hạ Linh Doanh, trang phục diễn của Hạ Linh Doanh hôm nay lại tương tự như trang phục của cô.


Hạ Linh Doạnh mặc bộ quần áo màu lam, áo khoác bằng vải lụa trắng mỏng, khiến cho dáng vẻ duyên dáng và tinh tế thể hiện ra ngoài. Tóc dài đến thắt lưng bị gió thổi bay bay, vài lọn tóc nghịch ngợm bay phía trước, trên đầu không có bất kỳ trang sức gì, chỉ là một sợi dây buộc tóc màu lam nhạt, khe khẽ trói chặt lọn tóc. Bên cạnh nàng đang hùng hồn nói gì đó là Giang Phong mặc trang phục của một 'phú gia công tử', dáng người ưu nhã, mặc quần áo màu vàng nhạt, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng óng hiện lên vẻ cao quý khác thường, cả người đều có nét cao quý trời sinh. Hắn có ý định phơi nắng để có được màu da đồng, ngũ quan rõ ràng mà sâu sắc, khuôn mặt bất cần đời.


Tiêu Mạc Ngôn xem lướt qua kịch bản, 'Chẳng phân biệt được' đúng là điển hình chiều theo ý đa số khán giả, cốt truyện là chuyện tình giữa cô bé lọ lem và hoàng tử. Thân thế chênh lệch của bọn họ khiến họ rời xa, nhưng sức mạnh của tình yêu lại khiến bọn họ trùng phùng, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, BMW và tiền mặt, có chút mùi vị phim Hàn. Lúc đạo diễn Lâm hỏi Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy thế nào, thì Tiêu Mạc Ngôn không nể mặt mà ban một từ đánh giá: "Thối rữa"


Bà Từ tràn đầy hứng thú, muốn nghe rõ hai người nói gì, đi lên đẩy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, thở dài, xem ra mình đã sai lầm rồi.


Hôm nay, vai diễn của Hạ Linh Doanh là Lâm Nhược Ngưng bởi vì vai của Giang Phong là Nghiêm Minh Nhiên không nói cho nàng biết, đem tiền bạc chuyển sang tên của nàng, hai người bởi vì tôn nghiêm nên cãi nhau ầm ĩ, chỉ thấy vành mắt Hạ Linh Doanh đỏ lên, cố sức ôm Giang Phong, thấp giọng gào thét:


"Nghiêm Minh Nhiên, anh luôn như vậy, dùng thân phận của anh, dùng quyền thế của anh ép em, anh từ trước đến giờ chưa từng hỏi em rốt cuộc muốn cái gì!!!"


Giang Phong tiến lên ôm lấy nàng, nhẫn nhịn nói rõ nguyên do:


"Nhược Ngưng, anh làm tất cả cũng vì tốt cho em, em có từng tôn trọng anh không? Em như vậy, người khác nhìn anh thế nào đây?!"


"Lâm Nhược Ngưng!"


Giang Phong nghiến răng, bất chấp phản kháng của nàng, tiến lên ôm chặt lấy Hạ Linh Doanh, hai người đang giằng co thì...


"Bốp!"


Một người giáng một bạt tai lên mặt Giang Phong, Giang Phong ôm mặt lui về sau mấy bước, hốt hoảng nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt sự tức giận tràn ra.


"Cut!"


Đạo diễn Lâm hài lòng gật đầu, vẫy tay ra hiệu kết thúc công việc, mọi người tản ra, Hạ Linh Doanh lễ phép tiến lên, hướng về phía Giang Phong nói lời xin lỗi, Giang Phong hào phóng phất tay một cái, tất cả mọi người dần trở về công việc của mình.


Mà đặc biệt Tiêu Mạc Ngôn lại đứng sững sờ tại chỗ, tầm mắt vẫn như cũ hướng về chỗ hai người mới vừa cãi nhau lúc nãy. Đây là lần đầu tiên Tiêu Mạc Ngôn chứng kiến một màn như vậy, Hạ Linh Doanh quật cường, lời nói lúc nãy của nàng, mỗi chữ mỗi câu khắc vào lòng cô, Tiêu Mạc Ngôn không tự chủ giơ tay lên, xoa nhẹ bên má, giống như cái tát kia rơi trên mặt cô vậy.


Sớm đã nhìn thấy hai người nên Hạ Linh Doanh đi đến, gật đầu chào bà Từ, quay đầu, có phần kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiểu thư, tiểu thư!"


Đang suy nghĩ xa xăm, Tiêu Mạc Ngôn giật mình, quay đầu có chút lúng túng nhìn Hạ Linh Doanh.


"...Em quay xong rồi hả?"


Hạ Linh Doanh gật đầu, cúi đầu nhìn y phục trên người mình, nhẹ nói:


"Phải đi thay quần áo đã!"


"Đi đi!"


Tiêu Mạc Ngôn rất nhanh trả lời, nhưng thật ra Hạ Linh Doanh nghe được chợt ngẩng đầu lên, lấy làm lạ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt dường như không tin nổi. Hôm nay cô có bị sao không? Nếu như dựa theo tính tình thường ngày thì tuyệt đối sẽ không cho mình thời gian thay quần áo, sau khi suy nghĩ một chút, khoé miệng Hạ Linh Doanh khẽ nhếch, nhìn Tiêu Mạc Ngôn họ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.


Tiêu Mạc Ngôn và bà Từ ngồi trong xe đợi Hạ Linh Doanh, bà Từ nhìn Tiêu Mạc Ngôn vẫn mê man, thận trọng lên tiếng:


"Tiểu thư, cô thích Hạ Hạ phải không?"


"Thí!!!" (rắm =.=)


Tiêu Mạc Ngôn nói cực nhanh, bởi vì lời của bà Từ khiến trên mặt hiện lên vẻ tức giận. bà Từ nhìn, thở dài, lắc đầu, không nói thêm nữa.


Hạ Linh Doanh sợ Tiêu Mạc Ngôn và bà Từ chờ lâu, vội vội vàng vàng thay quần áo, liền chạy ra. Bởi vì bà Từ nói muốn cùng đi câu cá, Hạ Linh Doanh chỉ mặc áo thun trắng cùng áo khoác nâu, chiếc quần màu kem trông có vẻ hơi rộng, tóc dài cột lên, hơi có vẻ xốc xếch, không khiến nàng trông đơn giản, mà ngược lại giống như một sinh viên đại học năng động.


Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn, hôm nay Hạ Linh Doanh làm cho cô cảm thấy rằng trong lúc nhất thời khó mà có thể chấp nhận được. Cô thậm chí cảm thấy rằng cái người thản nhiên trước mắt mình chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi. Cảm giác mất mác dâng lên, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không nhiều lời, chờ Hạ Linh Doanh lên xe rồi chạy thẳng đến bờ biển.


Dọc đường đi, bà Từ hưng phấn nói liên tục, mà Hạ Linh Doanh vẫn không nói nhiều như thường ngày, nhẹ giọng đáp trả. Nhưng Tiêu Mạc Ngôn thì vẫn xụ mặt không nói lời nào. Hạ Linh Doanh nhìn cô, trong mắt có phần nghi ngờ, bà Từ kéo nàng, dùng khẩu hình nói cho Hạ Linh Doanh.


Đừng để ý cô ấy, kệ đi!


Đến nơi, Tiêu Mạc Ngôn khôi phục lại tâm trạng, nụ cười lười biếng lại ở trên môi, dừng xe xong. Cô từ trong cốp xe lấy ra ba cái cần câu, vừa cầm vừa chế nhạo bà Từ:


"Bà Từ, bà bao lâu rồi không đến đây? Hôm nay cũng đừng so đo. Cũng đừng làm trò trước mặt Hạ Hạ yêu quý!"


Bà Từ liếc một cái,


"Tiểu thư, tôi thấy là cô sợ mất thể diện thì có."


"..."


Tiêu Mạc Ngôn trên mặt có chút ngượng ngùng, nói sang chuyện khác:


"Cái gì chứ! Hai người đi trước đi. Tôi ra ngoài gọi điện thoại, lặp tức đến sau, bà Từ, quy tắc cũ, bà bên trái, tôi bên phải."


Bà Từ gật đầu, cầm cần câu lôi kéo Hạ Linh Doanh đi đến bên bờ biển, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bóng lưng hai người một cao một thấp cười cười, cầm điện thoại di động đi ra chỗ khác.


Đi đến trước bờ cát, bà Từ đem dụng cụ câu cá để dưới đất, cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh:


"Hạ Hạ, cháu ở đây đợi một lát, ta đi mua chút thức ăn cho cá."


Hạ Linh Doanh gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, mấy con cá này chẳng phải mua là xong sao? Hạ Linh Doanh nghiêng đầu nhìn về phía bà Từ, chỉ thấy bà vọt tới chỗ cửa hàng thức ăn cho cá nói gì đó với nhân viên, người nọ cười quỷ dị, đưa cho bà một cái thùng lớn màu đỏ, Hạ Linh Doanh nhìn thấy, vội vàng bỏ cần câu xuống chạy đến.


Bà Từ xách một cái thùng to chậm chạp di chuyển, trong thùng này toàn là thức ăn cho cá, nhiều quá, quá nặng nên đè lên hông bà Từ, Hạ Linh Doanh đi lên nhận lấy


"Bà Từ, mua nhiều thức ăn cho cá thế làm gì?"


Bà Từ cười xấu xa không nói, chỉ vào bán đảo bên trái.


"Hạ Hạ, đi qua bên đó."


Hạ Linh Doanh nghe xong cười thành tiếng, nàng bây giờ quả thật khâm phục bà Từ tuổi già nhưng tâm không già, Hạ Linh Doanh theo lời bà đi qua bên trái. Không cần bà Từ nói ra, nàng chấc cánh tay, đem thức ăn cho cá đổ xuống biển, nhìn bà Từ vui vẻ, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lại có chút mong đợi.


Đổ hết xong xuôi, hai người đem thùng về, tỉ mỉ giấu đi, lại làm bộ ngồi bên bờ cát câu cá. Chừng 10 phút sau, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đi đến, trông thấy bộ dạng của hai người, khinh thường lắc đầu một cái, cầm cần câu đi đến đối diện.


Tiêu Mạc Ngôn ngồi buông câu hết sức đắc ý không thèm liếc hai người một cái, câu cá thi với tôi, đơn giản là chuyện viễn vông, hừ!


Nhưng sự việc không như cô tưởng tượng, qua một lúc lâu, Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn hai người, lại cúi đầu nhìn thùng cá của mình không có nhiều cá, ủ rủ cúi đầu, bĩu môi, duỗi người la lên:


"Bà Từ, đói bụng, đi ăn cơm!"


Bà Từ cười cười thu hồi cần câu,vác lên vai, phất tay:


"Tiểu thư, sang đây, xem nào, hôm nay không biết thế nào mà tôi lại không câu được mấy con cá. Cô chắc là thắng rồi, theo quy tắc cũ, cô đem cá tới đây đi, tôi đem đến nhà bếp."


Hạ Linh Doanh nhìn bộ dáng nghiêm túc của bà Từ, cắn môi nín cười, Tiêu Mạc Ngôn mặt đen lại đi tới, không nói lời nào, tiếp nhận lấy thùng cá, lảo đảo bước đi, vừa đi vừa lầm bầm:


"Mờ ám, nhất định có chuyện mờ ám!"


Sau bờ cát có một nhà hàng nhỏ mà năm xưa Tiêu Niên mua cho vợ mình, sau khi bà mất, liền chuyển sang sở hữu của Tiêu Mạc Ngôn. Trong ngày thường Tiêu Mạc Ngôn và bà Từ đến đây đều như vậy, sau khi câu cá, người thua sẽ vác thùng cá đi làm cơm trưa, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng mà trong lòng Tiêu Mạc Ngôn bởi vì có thêm một người đến mà khác đi.


Rõ ràng, có mùi vị hạnh phúc?


Ba người cùng ăn, hiếm khi thân mật ngồi cùng bàn, sau thời gian thi đấu của Tiêu Mạc Ngôn và bà Từ. Hạ Linh Doanh nhàn nhạt cười, tâm chưa bao giờ bình yên như vậy. Nàng quay đầu lén nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lúc này Tiêu Mạc Ngôn không còn là giám đốc ngang ngược và kiêu ngạo, trên mặt là dáng vẻ tươi cười như trẻ con, khoé miệng khẽ nhếch, mắt cười híp lại thành một đường, vô cùng đáng yêu, Hạ Linh Doanh đang nhìn mê mẩn thì điện thoại vang lên. Nàng cầm lên nhìn, một dãy số lạ, sợ là đoàn làm phim có việc gì, nhìn về phía bà Từ gật đầu một cái, nàng đứng dậy đi ra cửa.


Điện thoại được thông, Hạ Linh Doanh lắng tai nghe, một lúc lâu cũng không có người lên tiếng, nàng không tự chủ cau mày,


"Này..."


Hạ Linh Doanh mở miệng, lẳng lặng chờ đợi, lại qua rất lâu, vẫn không có âm thanh trả lời, nàng không còn kiên nhẫn, nhưng ngay khi Hạ Linh Doanh muốn tắt máy, một tiếng thở dài trong điện thoại truyền đến,


"Hạ Hạ, là ta!"


Lòng của Hạ Linh Doanh thắt lại, giọng nói quen thuộc kia khiến cho nàng run rẩy, tay trái che miệng lại, nước mắt trào ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.