Quy Tắc Ngầm

Chương 72: Đường quán *



Đường quán: một bát đường í ạ, vì dịch ra có phần hơi thô nên mình để nguyên như vậy.


Hạ Linh Doanh khẽ cười một tiếng, vui vẻ nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Bàn tay mềm mại vuốt ve xương quai xanh của cô, Tiêu Mạc Ngôn căn bản không để ý, chỉ lo cân nhắc Hạ Linh Doanh rốt cục có ý đồ gì. Xem chừng dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, bàn tay nàng trượt xuống một đường, đặt trên bụng Tiêu Mạc Ngôn.


Người cô khẽ run lên, Tiêu Mạc Ngôn nắm lấy tay nàng, cắn môi giận dữ nhìn nàng.


"Hạ Hạ, em muốn nói gì cứ nói, sao lại làm thế này..."


"Em thế nào?"


Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang giận dữ, nàng thản nhiên cười rồi cúi người nằm lên người cô, vùi đầu vào lòng cô, lẳng lặng nghe nhịp tim của cô. Mùi hương bạc hà đặc trưng trên người Tiêu Mạc Ngôn khiến nàng thoải mái nhắm mắt lại, giống như con mèo nhỏ cuộn người trong lòng cô. Tiêu Mạc Ngôn nheo mắt, gọi nhẹ một tiếng.


"Hạ Hạ..."


Giọng cô run run, Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, nhìn người kia thân thể mềm mại, cô nuốt nước bọt, cả người bắt đầu nóng lên. Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh đang cười xấu xa, một ngọn lửa bắt đầu dâng lên trong lòng cô. Tiêu Mạc Ngôn hừ nhẹ, hai tay đặt trên eo nàng, hơi dùng sức, xoay người đặt nàng dưới thân cô.


"Chị..."


Hạ Linh Doanh giật mình kêu một tiếng, nhìn dục hoả quen thuộc trong mắt Tiêu Mạc Ngôn, mặt nàng đỏ lên, đưa tay đẩy người cô.


Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt lấy hai tay nàng, híp mắt cười như không cười nhìn Hạ Linh Doanh.


"Tôi thế nào? Em chần chừ nửa ngày chẳng phải là muốn thế này sao?"


Nói xong Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu,không hề báo trước hôn lên ngực nàng, Hạ Linh Doanh nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.


"Ưm..."


"Em xem, lại còn 'Ưm', Hạ Hạ, lần sau có muốn thì cứ nói trực tiếp, tôi rất dễ tiếp thu mà."


Tiêu Mạc Ngôn ra vẻ đứng đắn nhìn Hạ Linh Doanh, có quy củ nói, cả người cô lại vì nhịn cười mà run khẽ.


Hạ Linh Doanh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, đưa tay không ngừng che miệng Tiêu Mạc Ngôn lại, tức giận nhìn cô.


"Chị không phải là người tốt!"


Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu cười cười, nói:
"Tôi có phải người tốt hay không, em thử thì chẳng phải sẽ biết?"


Hạ Linh Doanh mặt đỏ bừng nhìn người xấu xa trước mặt, vừa bực tức vừa buồn cười. Khoé miệng Tiêu Mạc Ngôn thành thục nở nụ cười mê người nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô, dần dần có chút si mê, không tự giác đưa tay xoa khoé miệng cô.


"Tiêu..."


Tất cả đều không cần nói, nhìn ra khát vọng trong mắt Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười, cúi đầu hôn lên cổ nàng. Hai tay tham lam di chuyển trên người nàng.


Lòng bàn tay nóng ấm của cô truyền nhiệt độ lên người nàng, nở ra từng đoá hoả hoa, Hạ Linh Doanh khẽ run, cắn môi cố chịu.


Nhìn biểu hiện của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, trong lòng cô lại nổi lên một chút ngọt ngào. Cô từng cho rằng sẽ vĩnh viễn mất đi Hạ Linh Doanh, chưa bao giờ cô nghĩ tới nàng còn có thể ở dưới thân cô bình thường như trước kia... Mà nay, không cần nghĩ nhiều, Tiêu Mạc Ngôn hôn lên khắp người nàng, từng chút một câu ra những đoá hoa mai đỏ hồng. Khắc hoạ tình yêu của cô, chôn giấu áy náy của cô. Hạ Linh Doanh duỗi chân, khó nhẫn nhịn cọ lên người Tiêu Mạc Ngôn, mày nhíu chặt, tinh tế ngân lên khúc đàn do Tiêu Mạc Ngôn khởi xướng. Nàng tự cắn môi đến đỏ mọng, hai tay luồn vào mái tóc dài của Tiêu Mạc Ngôn, nhắm mắt lại đắm chìm trong tình yêu của cô dành cho nàng.


=================


Trên người điểm những dấu vết của Tiêu Mạc Ngôn để lại, Hạ Linh Doanh hơi lạnh nên cuộn mình trong lòng cô. Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ mỉm cười, cọ cằm vào má nàng, tay siết chặt lấy chiếc eo thon mảnh của nàng.


"Hạ Hạ?"


"Hửm?"


Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, hai má hơi ửng hồng, môi khẽ mím, đôi mắt sáng, khoé miệng khẽ mấp máy, nũng nịu nhìn cô.


Bộ dạng hồn nhiên quyến rũ của nàng khiến lòng Tiêu Mạc Ngôn khẽ động, mắt cô dần sậm lại, cô dùng lực hít một hơi siết chặt nàng, nỗ lực khắc chế dục vọng đang dâng lên trong lòng. Tiêu Mạc Ngôn nghẹn giọng, nói nhỏ bên tai nàng, dường như là uy hiếp.


"Em lại câu dẫn tôi, hôm nay đừng xuống giường, chúng ta cứ ở đây vận động tiếp đi."


"..."


Không khí nóng rực cùng với lời nói thì thầm bên tai, khiến Hạ Linh Doanh đỏ bừng ngượng ngùng, nàng khẽ run, cuộn tròn trong vòng ôm của Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng phản kháng.


"Là chị kêu em..."


"Chị không phải có điều gì muốn nói sao?"


Tiêu Mạc Ngôn hơi động đậy, như một đứa trẻ ôm Hạ Linh Doanh vào lòng.


Hạ Linh Doanh đỏ mặt ngẩng đầu, đặt tay lên hai má cô, xoa nắn véo nhẹ.


"Đều là tại chị, tinh lực dư thừa!"


Tiêu Mạc Ngôn gật nhẹ đầu cười nói:


"Quá khen."


"...Tiêu..."


Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng gọi. Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu nhìn nàng, khoé miệng ngọt ngào mỉm cười.


"Thế nào?"


Hạ Linh Doanh ngập ngừng do dự một lúc, cuối cùng nói:


"Em muốn rút khỏi giới giải trí."


Tiêu Mạc Ngôn chấn động, tay dừng động tác, cúi đầu nhìn nàng.


"Em bỏ được sao?"


Hạ Linh Doanh cúi đầu, nói nhỏ:


"Không nỡ, nhưng em không muốn bất cứ nguyên nhân bên ngoài nào phá vỡ tình cảm giữa chúng ta, Tiêu, giới giải trí chị hiểu rõ hơn em nhiều mà."


Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng trầm mặc không nói. Một tia u sầu bay vào trong lòng cô, trong lúc đắm chìm trong ngọt ngào dường như cô đã quên phải giải quyết vấn đề. Nhưng sự thật không vì bất cứ người nào mà thay đổi, ông trời lại càng không phụ tấm chân tình của hai người. Trời đã sáng, hai người vẫn phải đối mặt với đủ loại khó khăn, nhưng mà lần này là cùng nhau...


"Em định thế nào?"


Tiêu Mạc Ngôn ôn nhu hỏi nàng.


Hạ Linh Doanh nhìn biểu hiện trầm trọng của cô, biết cô nghĩ gì, nàng cười cười, ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn. Nàng hôn lên môi cô.


"Tiêu, đừng như vậy, chỉ cần chúng ta yêu nhau thì không gì có thể chia cắt được. Không cần lại tính chuyện ân oán, thời gian lâu tự nhiên sẽ phai dần, điều chúng ta cần làm là quý trọng người trước mắt không phải sao?"


Nghe Hạ Linh Doanh nói, đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn dần ướt át, hai tay ôm lấy nàng, cúi đầu vào hõm cổ nàng, nhẹ giọng hỏi:


"Vậy em có tính toán gì?"


"Em muốn đổi nghề."


"Đồi nghề?"


Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn dáng vẻ cô như thế, Hạ Linh Doanh bĩu môi, ngửa đầu bất mãn hỏi:


"Sao hả, chị nghĩ em chỉ có thể làm diễn viên sao?"


Cô bật cười vì bộ dáng dễ thương của nàng, Tiêu Mạc Ngôn hôn nhẹ lên má nàng, dỗ nói:


"Sao lại thế chứ, Hạ Hạ nhà chúng ta làm gì mà không được, nhưng mà, rốt cục em muốn làm gì?"


"Phát thanh."


Hạ Linh Doanh ưu nhã phun ra hai chữ, cố gắng khiến giọng mình có sự hấp dẫn. Ngoài dự đoán, Tiêu Mạc Ngôn mím chặt môi, nhìn Hạ Linh Doanh một cách khó hiểu và kinh ngạc. Sửng sốt hồi lâu, cô đảo mắt nhỏ giọng nói thầm


"Không phải là lui về hạng hai sao?"


"Nói bậy!"


Hạ Linh Doanh quát lớn, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô liền biết mình nói phải lời không nên nói.


Nhìn khí thế của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn xấu hổ cười cười,


"À, phát thanh, không sai, không sai..."


"Chị nói cái gì không sai hả?"


Hạ Linh Doanh nắm hai má Tiêu Mạc Ngôn, dùng lực xoa nắn, trong lòng nhẹ nhàng cảm thán, cảm xúc thế này thật tốt, trước kia sao lại không nhận ra nhỉ.


Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn nàng, không biết thế nào. Cô phát hiện Hạ Linh Doanh thay đổi, không giống trước khia ngây ngô non nớt, bây giờ nàng trưởng thành và thành thục hơn. Thậm chí có hơi dã man, không chỉ hưởng thụ tình yêu của cô, không chỉ nhận mà còn cường thế hơn, giống như vừa nãy, rõ ràng là ăn hiếp cô mà, nàng...


Trầm mặc một lát, Tiêu Mạc Ngôn nhìn hai má Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng nói:


"Hạ Hạ, tôi biết, em muốn giúp tôi, không muốn người trong giới gặp gỡ gây nên xấu hổ, cũng không muốn tôi tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà... Em thực sự đồng ý bỏ màn ảnh rộng, thật sự phải buông bỏ cố gắng nhiều năm như vậy ư?"


Giọng Tiêu Mạc Ngôn có chút khàn khàn. Hạ Linh Doanh đương nhiên cảm động, nàng chăm chăm nhìn cô, ánh mắt sủng nịnh, trong lòng ấm áp. Tiêu Mạc Ngôn bên ngoài luôn luôn mạnh mẽ lão luyện, chỉ có đối với nàng tính cô mới trẻ con và bá đạo. Hạ Linh Doanh chỉ cần như thế là đủ.


Hạ Linh Doanh lắc đầu, nàng cụp mi mắt nắm lấy mười ngón tay Tiêu Mạc Ngôn, nâng lên đặt trên môi.


"Tiêu, đến phòng phát thanh là em đã sớm chuẩn bị, vì chị, vì em, huống hồ em đã chán ghét người trong giới lừa gạt lẫn nhau. Ra khỏi giới càng tốt chứ? Vả lại cũng không phải rút khỏi giới hoàn toàn, cũng có chút liên quan, em không cần gì khác, chỉ cần chị thôi."


Đầu ngón tay bị nàng hôn hơi ngứa, trong lòng là cảm giác mềm nhũn nói không nên lời, Tiêu Mạc Ngôn cố nén cảm xúc rút tay về, nhẹ giọng hỏi:


"Nếu em đã quyết định, tôi đương nhiên sẽ không phản đối, ngày mai tôi sẽ sắp xếp."


"Không cần, em đã xử lý tốt rồi."


Hạ Linh Doanh cười nói, Tiêu Mạc Ngôn nghe có chút hụt hẫng, lắc đầu.


"Em bây giờ ngày càng độc lập, chuyện gì cũng không cần tôi nhúng tay."


Vươn tay xoa khoé miệng rũ xuống của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cười khẽ, vùi đầu vào lòng cô, nói:


"Sao lại không cần, em cần chị mỗi ngày đều làm tài xế cho em."


"... em biến tôi thành như vậy sao, tài xế riêng của đại mỹ nhân?"
"Ha ha ~ người muốn làm tài xế cho em xếp hàng dài cả con đường kia."


Đang lúc hai người nói chuyện, di động của Hạ Linh Doanh reo vang, nàng hôn hôn khoé miệng cô, mỉm cười cầm lấy di động. Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng, mơ hồ nghe thấy bên điện thoại truyền đến giọng nữ, giống như giọng nói của các phát thanh viên. Hạ Linh Doanh rõ ràng có chút hưng phấn, thỉnh thoảng gật đầu. Nghe xong điện thoại nàng ôm chặt Tiêu Mạc Ngôn, nói:


"Tiêu, em bây giờ có thể đi làm rồi!"


Khoé miệng Tiêu Mạc Ngôn giật một cái, nhìn trên cổ Hạ Linh Doanh có một chuỗi dấu đỏ như dâu tây, không nói lời nào.


Hạ Linh Doanh không để ý cô, từ trên giường bật dậy, rửa mặt bận rộn không ngừng, chuẩn bị mọi thứ. Nàng xoay người nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thoáng chốc nàng ngây ngẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.