Quy Tắc Nữ Quan

Chương 21: Ân sủng



Theo động tác đứng dậy của nàng, một lọn tóc dài từ trên cần cổ rũ xuống.

Bộ dáng thuần khiết không hề chải chuốt như vậy, phong thái hồn nhiên biếng nhác sẵn có, cùng với cô gái ngày trước gặp qua, tưởng như là hai người.

Mà dưới mũ phượng phượng bào là dung mạo mỹ lệ khó che, xinh đẹp rung động lòng người.

Trong ấn tượng của Vệ Cẩn, Khương Nhiêu vĩnh viễn đều mặc nữ quan phục ảm đạm, trên mặt luôn nịnh nọt dối trá, nhưng vào lúc này, bộ dáng nàng như vậy, đúng là khó có thể đè xuống rung động dưới đáy lòng hắn.

“Nàng nhìn lại cho rõ đi, đây là đâu?” Vệ Cẩn kéo nàng đứng dậy, Khương Nhiêu đứng không vững, không đi được hai bước thì ngả vào lòng hắn, mà cảnh tượng này, hoàn toàn chiếu vào chiếc gương cao cỡ một người bên giường.

Long bào phượng y, tóc mây mặt hoa, hai người trong gương trông cực kỳ xứng đôi.

Đợi Khương Nhiêu phục hồi tinh thần lại, nàng mới phát hiện mình đang mặc phượng bào, nằm ở trong Chiêu Dương Điện!

Bất luận là cái gì, đều là tội chết khó tha!

Khương Nhiêu vội vàng lấy mũ trên đầu xuống, “Nô tì bị người ta hãm hại!”

Rõ ràng ngỗ nghịch Hoàng hậu là tội lớn, nhưng Vệ Cẩn lúc này lại không mảy may có ý truy xét.

Chỉ là ánh mắt khác thường vẫn dừng trên người nàng, tựa như còn đắm chìm trong hình ảnh mỹ lệ như mộng như ảo vừa rồi. Khi thấy cô gái trước mắt vội vàng cởi phượng bào ra, hắn lại có chút luyến tiếc, không bỏ được mỹ cảnh như thế.

“Thừa dịp hiện giờ không có người, thay đi thôi.” Vệ Cẩn nói như vậy, quả thật làm cho Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ lại, nếu Hoàng hậu hoặc là Thái hậu tới trước, như vậy hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Rất rõ ràng, người hãm hại mình đúng là xuống tay độc ác, mà lư hương tối hôm qua chính là ngòi nổ.

Nghĩ như vậy, trên mặt Khương Nhiêu bất giác hiện lên một tầng sương lạnh, mà nhìn qua cánh tay lại càng khiến nàng run rẩy.

Trên cánh tay áo phượng bào lại bị cắt một chỗ rách dài chừng một thước, ngay cánh huyền điểu.

Hiển nhiên, từng bước của kế hoạch này đều được tính toán kỹ càng, mất không ít thời gian.

Vệ Cẩn nhìn nàng chỉ mặc tẩm y, tóc cũng chưa kịp búi lên, cứ mềm mại lay động bên hông.

Khương Nhiêu lật cánh tay áo của phượng bào lên, lại bị hắn chậm rãi cầm lấy, “Khỏi phải nhìn, mặt sau bị rách rồi, Chiêu Dương Điện rất lạnh, mặc y phục rồi cũng không muộn.”

Nhìn bốn phía, Khương Nhiêu không khỏi cười khổ, đành phải nói, “Tạ bệ hạ quan tâm, ở đâu còn dư xiêm y?”

Tuy rằng miệng nàng đang ra vẻ kiên cường, nhưng thân hình run lẩy bẩy lại không lừa được ánh mắt của Vệ Cẩn.

“Nô tì chỉ cần hai sợi thêu màu vàng và bạc, có thể cam đoan phượng bào này khôi phục lại như lúc ban đầu.”

Vệ Cẩn nhớ tới lời đồn, nàng có tay nghề thêu thùa tinh xảo, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua, vậy nên vô cùng sảng khoái, lập tức lệnh cho Toàn Cơ tìm sợi thêu.

Khương Nhiêu tính thời gian, bất chấp lễ nghi quân thần, lập tức ngồi lên trên giường, cẩn thận xe chỉ luồn kim.

Một chỗ rách lớn như vậy, muốn áo tiên không thấy vết chỉ khâu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng Khương Nhiêu lại rất thành thạo, chia thành hai mặt, theo thứ tự mà kéo sợi, đan chéo nhau xuyên qua.

Vệ Cẩn ngồi cách đó không xa, thu hết bộ dáng hết sức chăm chú của nàng vào trong đáy mắt.

Khương Nhiêu lúc này, đôi mắt chuyên chú, hoàn toàn chuyên tâm, cả người thoạt nhìn diu dàng mà im lặng, thỉnh thoảng có lọn tóc rơi xuống rồi vấn lên, từng cái nhấc tay động chân đều quyến rũ động lòng người.

Mà quyến rũ như vậy, nếu không tùy tiện như trước, cũng không xu nịnh lấy lòng thì cũng là một vẻ đẹp thuần tuý.

Có lẽ là đến bây giờ hắn mới phát giác, nàng đúng là nữ tử khí chất như huệ, tâm đẹp tựa lan như thế, hoặc là, chỉ có giờ phút này, đây mới là thật sự là Khương Nhiêu không có bất kỳ trang sức giả nào.

Vệ Cẩn bước nhẹ đi tới, cởi ngoại sam khoác lên đầu vai nhỏ bé của nàng.

Khương Nhiêu bị động tác của hắn làm cho cả kinh, mũi kim sắc nhọn không cẩn thận mà đâm vào ngón tay, nàng hít một hơi, Vệ Cẩn đi trước một bước, nắm lấy tay nàng, lạnh lẽo như băng.

Lại nhìn trong mắt hắn đúng là cất chứa bao nhiêu dịu dàng, Khương Nhiêu có phần không thích ứng, nhất thời đoán không ra Hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì.

“Một bộ áo choàng thì chẳng đáng giá gì đâu, không cần hao tâm tổn sức như thế.” Hắn thế mà lại cúi đầu, há miệng ngậm đầu ngón tay non mịn của nàng, đầu lưỡi vòng qua, khiến cho nàng tê dại.

Hắn chợt buông ra, Khương Nhiêu vội vàng rút tay lại, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, “Phượng bào là tâm huyết của nô tì, thậm chí là toàn bộ ti y mấy ngày qua, tuyệt đối không thể bị hủy dễ dàng như vậy.” Hơn nữa, sau lưng người nọ bản thân mình càng khó chịu nổi, nàng càng phải tranh luận.

Vệ Cẩn không ngắt lời nữa, chỉ im lặng đáp ứng, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

Chuyện này quả thật làm cho Khương Nhiêu được sủng mà lo.

Chỉ chốc lát sau, phượng bào kia hoàn toàn mới như lúc ban đầu, bày ra trước mặt Vệ Cẩn, Khương Nhiêu hài lòng nở nụ cười, “Nô tì cũng không có nói khoác!”

Lông mày Vệ Cẩn giật giật, hắn chỉ ừ một tiếng, Khương Nhiêu mới phát giác hiện giờ hai người ở cùng một chỗ, trên người mình còn khoác long bào.

Nàng muốn cởi xuống, nhưng cũng không thể mặc tẩm y đi đi lại lại, tình thế thật khó xử.

Ngoài điện đã có đám người giậm chân mà đến.

“Hoàng thượng hẳn là đã tới trước?”

Đó là giọng của Tịnh Thái hậu, Khương Nhiêu vội vàng cởi long bào ra, nhưng Vệ Cẩn lại giữ lại cho nàng, “Nàng cứ ngồi đó đừng nhúc nhích, chuyện sau đó trẫm tự sẽ xử lý.”

Toàn Cơ và Cao Ngôn ở bên ngoài hơi cúi người, chặn đường lại, “Thái hậu nương nương dừng bước, mời ra ngoài điện nghỉ ngơi, bệ hạ có việc ở bên trong, tạm không tiện tiếp kiến.”

Tịnh Thái hậu vẫn kiên quyết, “Hôm nay là ngày quan trọng, ai gia có việc cần gặp mặt Hoàng thượng.”

Toàn Cơ hiển nhiên không thể ngăn lại, Tịnh Thái hậu liền đẩy cửa tiến vào. Dù sao vừa rồi Hoàng thượng đã nói, mình chỉ cần phối hợp là tốt rồi.

Không ngại thân hình đang nghiêng ngả, nàng đã bị hắn ôm chặt vào trong lòng, che khuất tất cả ánh mắt.

Tịnh Thái hậu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dù sao cũng là người trải qua sóng gió nên cũng không quá mức dậy sóng, chỉ nghiêm mặt nhắc nhở, “Hoàng thượng thích ai, sủng hạnh giữ ở bên người cũng không sao, chỉ là đừng trì hoãn chính sự.”

Vệ Cẩn ra vẻ phong lưu, sửa sang lại quần áo, thanh nhàn đứng dậy, Toàn Cơ liền tiến lên giúp hắn thay y phục.

Mà lúc này, cô gái trên giường đang khoác long bào, yếu ớt cúi đầu với Tịnh Thái hậu, “Nô tì tham kiến Thái hậu nương nương.”

Tóc đen như suối, mặt mày tinh tế, có bao nhiêu quyến rũ.

Khi Tịnh Thái hậu thấy rõ dung mạo của nàng, nhất thời bà liền thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Hoàng thượng.

Cho tới bây giờ, Vệ Cẩn đều là cao thủ diễn trò, ứng phó nữ nhân thì càng dễ như trở bàn tay.

Chỉ thấy hắn rất tận tình nâng Khương Nhiêu dậy, “Đứng lên đi, một hồi Toàn Cơ sẽ đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”

Khương Nhiêu cũng hết sức phối hợp, nhẹ nhàng khom người cúi đầu, đôi mắt ẩn tình kia còn hơn tất cả mọi lời nói.

“Vì sao lại là nàng ta?” Ngữ khí của Tịnh Thái hậu đã không ổn.

Vệ Cẩn không thèm để ý, “Trẫm đã chuẩn bị xong, mẫu hậu cùng đi qua thôi.”

Tưởng Anh chầm chậm ngẩng đầu từ phía sau, khi nhìn thấy Hoàng thượng quần áo xộc xệch ôm người nọ, tựa như sấm sét giữa trời quang, sau một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Hết thảy… hoàn toàn đảo điên kế hoạch vốn có của nàng ta.

Chính mình sớm đã đi mời Thái hậu, ai ngờ, Hoàng thượng lại tới trước một bước!

Nàng ta chưa từ bỏ ý định, vẫn cung kính lạy nói, “Ti y thiếu một bộ cát phục, nô tì thấy bộ y phục trong tay Khương điển y nhìn rất quen mắt.”

Khương Nhiêu cười cười, đem lại đây, chân thành nói, “Là hôm qua bệ hạ lén dặn, bảo nô tì mang sang trước xem một cái, xin Tưởng thượng phục xem qua.”

Tưởng Anh gật đầu cười xoà, “Nếu là ý của Hoàng thượng, nô tì có thể an tâm, chỉ sợ ti y có sai sót, làm trễ nãi đại điển tiến hành.”

Khi nói chuyện, nàng ta làm như lơ đãng, run rẩy mở phượng bào ra, ánh mắt dời xuống, nụ cười dừng ở bên môi.

Vết rách dài hơn một thước, nay lại hoàn hảo như lúc ban đầu! Khó có thể tin, nàng ta lại nhìn Khương Nhiêu.

Khương Nhiêu hiển nhiên đã sáng tỏ, cong cong khóe môi, “Đối với kết quả này, không biết thượng phục cô cô có hài lòng không?”

Tưởng Anh chân thành cúi đầu, “Tất nhiên là hài lòng.”

Hoàng hậu không biết đã đến khi nào, Vệ Cẩn nhìn quanh, cũng không cho Tưởng Anh bình thân, nhưng lại nói, “Ti chức thượng phục cục không quản lý kỹ, phạt nữ quan chưởng sự hai tháng bổng lộc răn đe.”

Tưởng Anh vẫn cung kính cảm tạ, Vệ Cẩn lúc này mới quay đầu lại, tuy là cười, nhưng vẫn không nhìn thấu đáy mắt, “Hôm nay là đại điển tấn phong, Hoàng hậu nên sớm qua đây.”

“Là thần thiếp nghĩ không chu toàn, bệ hạ bớt giận.” Tạ Doanh Nhu dõi mắt nhìn theo, Khương Nhiêu đang khoác áo của Hoàng thượng, mặt mày yêu kiều, không cần nhiều lời cũng hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Trước khi đi, Vệ Cẩn còn phân phó, “Toàn Cơ, lấy một bộ xiêm y lại đây, một hồi dùng loan liễn của trẫm đưa nàng trở về.”

Tạ Doanh Nhu cười không mất phong thái, “Là đưa về Hoa Chương Cung, hay là Hàm Nguyên Điện?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngừng thở, có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Dùng loan liễn của Hoàng thượng đưa người đi, ngay cả Hoàng hậu cũng chưa từng hưởng thụ tôn vinh này, nhưng vào lúc này, nữ quan kia lại có ân thưởng như thế.

Nếu trở về Hàm Nguyên Điện, như vậy chính là đại cục đã định, sau này Khương điển y nhất định là vững vàng leo lên địa vị phi tần.

Nhưng lời Hoàng thượng nói ra lại ngoài dự kiến của mọi người, “Hỏi nàng ấy muốn đi đâu thì đưa đến đó thôi.”

Dứt lời, hắn vén rèm châu lên, sải bước rời đi.

Hoàng hậu hơi dang tay ra, giọng nói bình thản, “Hầu hạ bổn cung thay y phục.”

Vệ Cẩn đã dùng phương thức cực đoan này nói ọi người ở đây, nói ỗi một vị phi tần trong cung này, hắn mới là chủ nhân thành Tử Vi. Bất luận kẻ nào cũng đừng có mưu đồ, vọng tưởng vượt qua.

Hắn có thể sủng ngươi tận trời, mặc dù là nữ quan hèn mọn như Khương Nhiêu, cũng không phải là không thể. Nhưng hắn cũng có thể giẫm ngươi vào bùn nhão, bất luận thân phận tôn quý ra sao.

Đế vương bạc tình, hắn đã thể hiện đến cực hạn.

Khương Nhiêu không biết hành động vừa rồi của Vệ Cẩn rốt cuộc có mấy phần thật tình ở bên trong, nhưng có thể khẳng định, bọn họ vốn là lợi dụng lẫn nhau.

Một người dùng để tẩy thoát tội danh, một người dùng để kinh sợ hậu cung, trả thù công bình.

Lần này, Khương Nhiêu không ngu xuẩn đến mức không phân rõ tình hình thực tại.

Cao Ngôn chuẩn bị loan liễn mời Khương Nhiêu đi ra ngoài, nàng không nhìn về phía ai, chỉ bình thản như tự thuật, “Làm phiền Cao công công đưa nô tì trở về Hoa Chương Cung.”

Trái tim của Tạ Doanh Nhu vừa treo lên đã hơi rớt xuống, nàng bỗng nhiên xoay người, ngăn cản Khương Nhiêu, “Bổn cung vô cùng ngưỡng mộ tay nghề thêu thùa của Khương điển y, nếu ngươi nguyện ý, có thể đến ti chức ở Tử Thần Cung, địa vị và bổng lộc đều cao hơn so với hiện tại rất nhiều.”

Khương Nhiêu lắc đầu, Tạ Doanh Nhu tiếp tục nói lời cám dỗ hơn, “Nếu ở Tử Thần Cung, có thể có nhiều cơ hội hầu hạ Hoàng thượng hơn.”

Khương Nhiêu vẫn cười chối từ, “Hoàng hậu nương nương đừng xem trọng bản lĩnh của nô tì, thứ cho nô tì không thể tòng mệnh.”

Nếu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tạ Doanh Nhu cũng không miễn cưỡng nàng.

Hai người đi lướt qua, cũng không nói nhiều nữa.

Mọi người trong điện lui ra, Tạ Doanh Nhu khoác phượng bào lên, duyên dáng soi gương tự tán thưởng một lát, mặt không rõ buồn vui, quay đầu nói với Lưu Ly, “Truyền tin xuống, có thể hành động.”

Trong lòng không ngừng có giọng nói nhắc nhở chính mình, bất luận là người hay là trái tim của biểu ca, bất luận là hậu vị hay là tôn sủng, một cái nàng cũng không thể bỏ lại.

Đại điển tấn phong đúng giờ khai lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.