Quy Tắc Nữ Quan

Chương 22: Tình cờ gặp gỡ



Hoàng thượng đứng trên đài cao, nụ cười tuấn mỹ sáng rỡ, thâm tình chân thành nhìn cô gái khoác lụa hồng kia.

Kia chính là thê tử chính thức của hắn, là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu, mẫu nghi thiên hạ.

Tạ Doanh Nhu trang điểm thanh nhã, dáng vẻ như hoa, không hỗ cho thân phận và địa vị của nàng.

Hai người dắt tay, cùng bước lên long tháp, rồi sau đó bách quan yết kiến, mệnh phụ lạy chầu.

Tịnh Thái hậu nhìn đế vương trên long ỷ do chính tay mình dưỡng dục, đột nhiên không biết mang nữ nhi tốt nhất của Tạ gia gả cho hắn, rốt cuộc là đẹp đôi sẵn có, hay là cô tịch cả đời.

Mà trong mắt Vệ Cẩn lúc này, chỉ có giang sơn như họa của hắn, thê tử của hắn chỉ có thể là Tạ Doanh Nhu, cùng Tạ thị to lớn phía sau nàng. Mà những thứ này vốn không hề liên quan đến tình yêu nam nữ.

Ngay lúc quay đầu lại, đập vào mi mắt, hình như là một gương mặt kiều mị khác, tiếng lòng không khỏi khẽ động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Hậu cung sắc phong xong, cung quy đã thành.

Mùng một, mười lăm mỗi tháng hưu mộc (1), Hoàng thượng sẽ ngủ lại Tử Thần Cung, đế hậu ngủ với nhau. Những ngày còn lại là thuộc về phi tần khác trong hậu cung.

(1) hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ sau một số ngày nhất định thì được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ cũng gọi là hưu mộc

Dù sao cũng là tân hậu mới phong, dù cho Vệ Cẩn xuất phát từ tình cảm hay là hình thức, đã nhiều ngày liên tiếp hắn đều ngủ ở Tử Thần Cung.

Chỉ có một lần đến Lưu Sương Các thăm Bạch Tiệp dư, Hoàng hậu cũng biểu hiện vô cùng rộng lượng, ra hiệu ngầm Hoàng thượng cần phải săn sóc Bạch tiệp dư mang long tự nhiều hơn, nhưng Vệ Cẩn chỉ cười đáp ứng, vẫn ở lại với nàng.

Nhưng ngoài ý muốn của Khương Nhiêu, Hoàng thượng chỉ phong hậu vị, nhưng vẫn chưa ban phong hào Chiêu Ý. Cho nên, trước mắt, Tạ Doanh Nhu chỉ là Tạ Hoàng hậu, mà không phải Chiêu Ý Hoàng hậu!

Đêm đó, Tưởng Anh đang ngồi một mình trong phòng bày mưu tính kế, bỗng nhiên có tiếng động ở cửa, nàng ta thản nhiên nói, “Có việc gì ngày mai hãy quay lại, đã nghỉ ngơi rồi.”

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, ngược lại càng dùng sức.

Tưởng Anh lúc này mới không thể không đứng dậy mở cửa, gương mặt nàng ta có chút sa sầm, đối diện với Khương Nhiêu mặt mày sắc sảo ngoài cửa.

Đang lúc hơi ngẩn ra, Khương Nhiêu giơ tay ném một cái, lư hương kia liền lăn vào trong phòng, toả ra một tầng tàn hương.

Tưởng Anh đứng bất động, che miệng mũi lại, khẽ ho khan vài tiếng, Khương Nhiêu liền nghiêng người, tựa vào cánh cửa, cười tươi rói.

Tưởng Anh cũng ung dung đáp lại, “Với thân thể hèn mọn của ngươi mà có thể trèo lên long sàng, quả thật may mắn, nhưng đừng lấy vận may nhất thời mà cho là ân sủng. Có lẽ ngươi phải cảm ơn ta một cái, cũng phải có chút thành ý.”

Khương Nhiêu gật gật đầu, “Đương nhiên phải tạ ơn cô cô, hơn nữa, phần đại lễ này, sẽ rất — thành ý.”

Tưởng Anh khinh bỉ nhìn sang chỗ khác, “Xin khuyên ngươi một câu, trăm ngàn lần đừng quá đắc ý.”

Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Khương Nhiêu cầm cánh cửa, nàng đáp lại, “Cũng xin khuyên ngươi một câu, trăm ngàn lần đừng quá sơ ý!”

Có một nụ cười đắc chí xẹt qua gương mặt Tưởng Anh, nàng nói, “Đến lúc đó, gặp mặt sẽ hiểu.”



Ba ngày sau, Hoàng thượng tổ chức gia yến, tất cả dòng họ Vệ thị đều có mặt, không có ngoại thần.

Ca cơ đào kép của nhạc phủ, oanh ca yến hót, đàn sáo bên tai không dứt, cảnh sắc phồn hoa cẩm tú.

Đang lúc bầu không khí bữa tiệc hoà thuận vui vẻ, La Thành Vương thân là đại ca ruột thịt của Hoàng đế, tất nhiên là ra làm gương trước, nâng ly kính vua, huynh đệ tình thâm.

Mấy người còn lại, bất luận là chân tình hay giả ý đều phụ họa theo, nhất thời nhộn nhịp vô hạn.

Tịnh Thái hậu cũng nâng ly nói chuyện, cảm động và nhớ nhung công đức của Tiên đế, tán gẫu lấy an ủi.

Rượu ngon, cao lương mỹ vị, quần là áo lụa, tóc mai yểu điệu.

Vệ Cẩn không đánh mất thời cơ mà chuyển đề tài, bốn lạng bạt được cả ngàn cân (2), phân đất phong hầu cho các vị vương gia, rời xa kinh thành, nhưng đều là vùng đất phú quý, tuyệt đối sẽ không ủy khuất.

(2) bốn lạng bạt được cả ngàn cân: một chiêu trong Thái cực quyền, ý nói dùng lực rất nhỏ mà vẫn có thể đánh thắng

Ca múa say sưa, Vệ Ly lặng lẽ đứng dậy, nói là đi ra ngoài giải mùi rượu.

Không bao lâu sau, Hoàng thượng cũng sớm rời chỗ.

Trăng sáng trên cao, trong lành dễ chịu.

Cao Ngôn đi theo phía sau, chưa hề phát hiện Vệ Cẩn đã đi tới ngự hoa viên, mà theo hướng bước chân, đúng là chỗ Hoa Chương Cung.

Nghiền ngẫm thánh ý, Cao Ngôn liền nói, “Hay là để lão nô đến Hoa Chương Cung một chuyến, mời Khương điển y lại đây?”

Vệ Cẩn cũng không đáp lại lời của hắn, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi, “Ngươi nói xem, trẫm thiếu nữ quan hầu hạ ngự tiền phải không?”

Cao Ngôn nhất thời hiểu ý, “Vương thượng nghi chịu trách nhiệm lễ nghi các cung, công việc bận rộn, bên cạnh Hoàng thượng cũng chỉ có một nữ quan là Toàn Cơ cô cô, theo lão nô thấy, quả thật là thiếu chút.”

Ánh mắt Vệ Cẩn dừng trên nhánh hoa đào xanh tốt, trên cánh hoa mềm mịn, giống như có cô gái xinh đẹp nở nụ cười.

Cao Ngôn thấy Hoàng thượng hiếm khi có tâm tình tốt, vì thế mới tiến lại gần nói, “Bệ hạ không chỉ thiếu nữ quan, hậu cung cũng hơi ít.”

Vệ Cẩn nheo mắt liếc hắn một cái, “Lòng dạ ngươi thật ra không nhỏ.”

Cao Ngôn vội vàng cười nói, “Lão nô là muốn trong hậu cung nhiều chủ tử chút, cũng thêm nhiều hoàng tử đế cơ, Hoàng thượng cũng bớt cô đơn.”

Giọng nói Vệ Cẩn lạnh lẽo, “Cũng sẽ nhiều thị phi hơn.”

Tuyển tú rất nhanh sẽ cử hành, tuy rằng là ý của Thái hậu, nhưng nay hậu cung không đủ, hắn năm nay xấp xỉ ba mươi, không thể không lo lắng chuyện con nối dõi.

Huống hồ, trong này còn bao hàm nhiều nhân tố chính sự, chuyện tuyển tú này phải làm. Những thứ này nay đều giao cho Hoàng hậu xử lý, hắn vẫn chưa để bụng.

Bỗng nhiên, cách đó không xa hình như có tiếng ca du dương truyền đến. Trầm bổng như tiếng chim hoàng anh, dưới ánh trăng càng rung động lòng người.

Tiếng ca chợt cao chợt thấp, dần dần trầm xuống, Cao Ngôn nhìn về phía Hoa Chương Cung, “Bệ hạ, có khi nào là Khương điển y?”

Vệ Cẩn làm như thưởng thức một hồi, cười nói, “Trong hậu cung này ai cũng có thể, ngoại trừ nàng.”

Ánh trăng câu người như thế, giọng hát động lòng người như thế, nếu Vệ Cẩn không đi tới xem, không đi tìm đáp án, vậy quả nhiên là thật xin lỗi mỹ nhân này đã một phen dụng tâm lương khổ.

Gió trăng tĩnh lặng, ngày tốt cảnh đẹp.

Vệ Cẩn xưa nay đều là người mang vẻ gió mây, tất nhiên sẽ không phụ lòng.

Cô gái kia thân ảnh màu tím nhạt, lay động trong gió đêm, mặc dù là cách khóm cây cũng có thể phán đoán ra, đây là dáng vẻ một cô gái mềm mại như nước.

Tưởng Anh đã đợi ở đây hai canh giờ, nàng ta cố ý đổi nữ quan phục cũ kỹ mà mặc vào bộ y phục hoa văn bách hợp mang từ nhà vào đây, tay áo bồng bềnh, tăng thêm thanh tao.

Trâm ngọc bích cài lên mái tóc dài, thanh lệ lạ thường, Hoàng thượng quen nhìn phi tần son phấn dày đặc, trang sức tinh xảo, xinh đẹp tươi mát giản đơn như vậy càng có sức dụ dỗ chí mạng.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Hoàng thượng từng bước tiến lại gần.

Tưởng Anh vẫn làm bộ như không hề phát hiện mà tiếp tục ngâm xướng, tiếng ca điệu hát càng dịu dàng bi thương.

Tất cả tính toán của nàng ta đều rất chuẩn, thời gian, địa điểm, nhân vật, đều không thiếu một phần, ngay cả bài hát và cách ăn mặc đều thượng thừa, nhưng Tưởng Anh ngàn tính vạn tính, cũng không hề nghĩ ra, trăm năm trước trong thành Tử Vi, còn có một người cũng hiểu rõ tiên cơ giống như nàng ta.

Vệ Cẩn đã tách ra khỏi rừng đào, chậm rãi tới gần.

Ánh trăng ấm áp, hoa mai đung đưa, làm cho tất cả mọi thứ đều như là một lần vô tâm mà tình cờ gặp gỡ.

Nhưng, ngay tại thời khắc mấu chốt, từ một hướng khác, bỗng nhiên một thân ảnh màu trắng chạy tới rất nhanh.

Vừa chạy vừa thở nhẹ, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.

Tất cả kế hoạch lặng lẽ dừng lại. Tưởng Anh nghiêng người, hơi cứng ngắc.

Vệ Ly vốn đi dạo không mục đích, vừa hay cũng đến ngự hoa viên, ai ngờ vừa mới đến đã bị một bóng người nhỏ đụng phải.

“Cứu ta!” Khương Nhiêu nắm lấy vạt áo, tóc đen tuy rằng tán loạn nhưng vẫn mang bộ dạng thướt tha, áo khoác không biết đã rơi đi đâu, chỉ còn lại bộ áo váy mỏng, dưới ánh trăng càng lộ vẻ lung linh.

Lục Đức Toàn mới vừa vụng trộm với Khương Nhiêu, thấy nàng còn chưa lên tiếng đã bỏ chạy, cho là thẹn thùng muốn tới chỗ ít người hành sự, nhất thời bị sắc làm mờ mắt, liền đuổi theo chạy tới đây.

Chẳng biết dọc đường đi, Khương Nhiêu đã cởi ngoại sam ra, xáo trộn búi tóc, hắn lại hoàn toàn không hề hay biết, không thể thoát ra.

Vệ Ly thấy rõ diện mạo, hơi ngẩn ra, liền dang tay giữ nàng lại, “Là ai khi dễ nàng? Chạy nhanh như vậy.”

Nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, Khương Nhiêu cũng giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào trong mắt, rõ ràng là gương mặt Vệ Ly, mà không phải Vệ Cẩn…

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Khương Nhiêu thốt ra, lại nhìn phía sau, Lục Đức Toàn lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng lui trở về.

Vệ Ly mắt sắc, lớn tiếng gọi hắn lại.

Lục Đức Toàn vẻ mặt vui cười, chắp tay nói, “Nô tài tham kiến Vương gia, nếu không có chuyện gì, nô tài cáo lui trước.”

Lại nhìn bộ dạng tán loạn, kinh hoảng của Khương Nhiêu, còn có khuôn mặt dày đặc âm khí của Lục Đức Toàn, Vệ Ly không cần hỏi nhiều cũng biết đã xảy ra chuyện gì!

Hắn từng bước tiến lên, nâng cán quạt ngọc cốt lên, hung hăng tát Lục Đức Toàn một bạt tai, hắn quay đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn Khương Nhiêu, “Nàng không chịu cùng ta xuất cung, muốn ở lại đây bị hiếp đáp, nếu bà ấy biết thế thì sẽ làm như thế nào?”

Ngay lúc hắn muốn động thủ lần nữa, Khương Nhiêu cầm cánh tay hắn ngăn lại, dù sao đây là ở hoàng cung, mặc dù Vệ Ly là Vương gia tôn quý nhưng không có quyền lực trực tiếp mà có thể trừng trị thái giám nội đình, nói trắng ra thì, mọi chuyện phát sinh trong hậu cung này đều là gia sự của Hoàng đế, hắn chính là người ngoài.

Vệ Ly thấy Khương Nhiêu như thế, trong lòng tất nhiên hiểu được nàng đang suy nghĩ ình, vì thế mới chậm rãi buông tay.

Lục Đức Toàn che mặt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khương Nhiêu, nín thinh quỳ ở đó.

“Ta không xuất cung với ngươi, đều không phải là ta không muốn, mà là…” Khương Nhiêu giải thích được một nửa, đột nhiên phát hiện, thật ra thì cũng không quá khác biệt, nên dứt khoát không tiếp tục nữa, mà đổi lời hỏi, “Bà ấy, là chỉ ai?”

Vệ Ly cười một tiếng, phong thái mị hoặc, “Nàng thật sự là quên triệt để, ngay cả mẹ ruột của mình cũng quên.”

Mẹ ruột…

Khương Nhiêu căng thẳng, “Không phải Trịnh Thu nói, chúng ta đều được Yên Tần Hầu phu nhân thu dưỡng…”

Trên mặt Vệ Ly lại có chút khác thường, “Lời của nàng ta mà nàng cũng tin.”

Nhưng vào lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên, “Nơi này náo nhiệt thật.”

Lục Đức Toàn đang quỳ trên mặt đất, vừa nghe thấy giọng Hoàng thượng thì hai chân chợt mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.

Vệ Cẩn lúc nãy ở đằng xa nhìn một lát, hai người bọn họ cứ công khai đứng ở một chỗ nói chuyện như vậy, thân mật như thế. Vô cùng chướng mắt.

Tuy rằng Vệ Cẩn đã sớm buông thả tâm tính, mặc kệ những chuyện đã qua, biểu hiện hiện giờ của Khương Nhiêu làm hắn rất vừa lòng, giờ đây, chuyện cũ cứ như vậy mà trôi qua, không muốn tiếp tục truy cứu. Nhưng chuyện xảy ra vừa rồi kia, Vệ Cẩn cũng không phát hiện, sắc mặt mình có bao nhiêu khó coi.

Cao Ngôn ở bên cạnh đã sớm đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt Hoàng thượng lạnh như băng, lạnh đến mức có thể khiến hoa trên cành kết sương.

Mặc dù tất cả kế hoạch đều hướng về phía Vệ Cẩn, nhưng lời nói của Vệ Ly lại thành công chuyển dời tâm tư của nàng, quá nhiều nghi vấn sống động như thật.

Nhưng Vệ Cẩn đã tới trước nàng một bước, đi nhanh lại đây, mạnh mẽ kéo nàng từ trong lòng Vệ Ly ra, dán vào bên cạnh mình, giống như tuyên bố thuộc quyền sở hữu vậy.

“Phạm vi Lăng Bình Vương tản bộ hình như hơi rộng một chút.” Ngữ khí Vệ Cẩn tuy rằng nhã nhặn nhưng lại lộ ra chút bất thường.

Vệ Ly cũng không phản bác, chỉ là ánh mắt đảo qua Khương Nhiêu, cười dịu dàng, “Nàng không thể trở thành người của bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.