Khương Nhiêu vốn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, theo bản năng đưa tay sờ lên bụng, nguyệt sự quả thật đã trễ gần mười ngày, bởi vì ở Kim Qua Thai, đồng sử có ghi lại.
Cũng không từng dự đoán được, thế nhưng nhanh như vậy.
Ban ngày bởi vì chuyện xô đẩy mà An Tiểu nghi mới mất cốt nhục trong bụng, lần này mình lại được chẩn đoán có thai, quả nhiên là ý trời trêu người.
“Là hỉ mạch?” Ngoài rèm phù dung, giọng nói nam nhân không thể kìm nén vang lên, âm cuối còn kèm theo chút run rẩy, Trương Tuấn cứng người một lát, cực kỳ suy sụp cung kính đáp lại, “Thần tài hèn học ít, còn muốn hỏi lại Khương cô cô để bảo đảm không có sai lầm.”
Khương Nhiêu còn chưa kịp mở miệng, Vệ Cẩn đã ung dung nói, “Không cần hỏi, Cao Ngôn, dẫn Trương thái y xuống lĩnh thưởng, từ ngày mai sẽ chuyên trách thay nàng điều dưỡng thân mình, không được có sai sót.”
Cao Ngôn cúi người dẫn Trương Tuấn ra điện, trong bụng càng chắc chắn, chỉ sợ Khương ngự thị này sáng mai sẽ biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành, được thái y nội đình điều dưỡng một mình, đây là sự sủng ái khác biệt mà Bạch Tiệp dư và An Tiểu nghi trước đây chưa từng nhận qua.
Trao đổi ánh mắt với Toàn Cơ, tất cả đều lui ra. Nay Khương ngự thị có long tự, tấn vị ở trong tầm tay!
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh trở lại, hai người cách rèm che im lặng đối diện với nhau.
Bỗng nhiên rèm phù dung bị nhấc lên, Khương Nhiêu còn chưa tiếp nhận đã bị bế lên.
Nàng thở nhẹ, vội vàng ôm cổ Vệ Cẩn, Vệ Cẩn làm như vui cực, thân thể cường tráng mạnh mẽ lúc này hoàn toàn bao phủ nàng, xoay tại chỗ mấy vòng rồi mới dừng lại.
Trên gương mặt lạnh lùng dần dần hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, hắn cúi người xuống, đôi mắt chim ưng gắt gao khóa Khương Nhiêu lại, “May mà ban ngày nàng té không nặng, nếu làm bị thương đứa nhỏ của Nhiêu nhi, trẫm nhất định sẽ không tha cho các nàng ấy.”
Thần sắc ôn nhu như vậy, trước đây có thấy qua một lần ở Lưu Sương Các của Bạch Chiêu nghi, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như thời khắc này.
Khương Nhiêu bị hắn nhìn chòng chọc như vậy, có hơi không được tự nhiên, vì thế mới chôn mặt xuống, “Thế bệ hạ có hài lòng không?”
Khóe môi sắc bén dần dần cong lên, hắn vô cùng cẩn thận đặt nàng lên giường, hai tay chống ở bên cạnh, “Từ sau khi đăng cơ, trẫm chưa bao giờ hài lòng như giờ phút này.”
—
Tháng bảy vừa qua, hơi lạnh gió thu thổi bay lá rụng đầy sân, ý thu tràn trề.
Trấn quốc tướng quân xuống nam dẹp loạn ở Thương Lan, cuối cùng sau hơn một năm rốt cuộc cũng bình định cường đạo, giành lại năm quận tây nam, đắc thắng khải hoàn. Thương Lan là vùng đất giàu có và đông đúc, nổi danh với hậu thế nhờ hàng tơ lụa và lắm cá nhiều thóc.
Lần thu phục này, lương thảo vải vóc cuồn cuộn không ngừng vận chuyển hồi cung, đoàn xe nhập kinh như nước, hơn mười ngày chưa từng ngơi nghỉ. Dân chúng trong kinh đầu đường cuối ngõ đều vô cùng náo nhiệt.
Trấn quốc tướng quân Thịnh Nhiễm được gia phong làm Quan Lệnh Hầu nhất đẳng, ngoài ra còn có trưởng tử Thịnh Viễn, tức đại ca của Hoa Thục phi, lập được chiến công hiển hách, đề bạt thành Đại tướng quân xa kỵ.
Cùng đưa vào kinh còn có các cô gái Thương Nguyên cùng tơ lụa miền nam, ai nấy đẹp như hoa.Trong đó những nhân tài kiệt xuất tất nhiên là đưa vào thành Tử Vi, tặng cho thiên tử, rồi sau đó mới phân cho quan lại.
Chỉ có điều trên phố đồn đãi, mấy cô gái Thương Nguyên có đẹp mấy cũng không sánh được ba phần với tiểu muội của Vũ An Hầu.
Nói đến Vũ An Hầu Liên Giác, đó là một người lịch sử khai quốc Đại Chu không thể không nhắc tới, Liên Giác thừa kế tước vị, phụ thân Liên Hải là thủ lĩnh nghĩa quân khởi nghĩa của Vệ Tề, có công và danh vọng không hề kém Vệ Tề, người có công lớn khai quốc.
Đại Yến mất nước, Đại Chu mới lập, Vệ Tề xưng đế, Liên Hải không cậy công trạng, lại tự xin đi đến tây nam, từ đó không màng chính sự.
Vệ Tề cũng chưa từng bạc đãi đồng bào từng đồng sinh cộng tử, gia phong Vũ An Hầu, thưởng ruộng tốt bảo vật nhiều không đếm xuể, Vũ An Hầu lần này là phú giáp một phương.
Liên Hải chết bệnh, trưởng tử Liên Giác tiếp nhận tước vị.
Lần này, Vũ An Hầu đã lâu không thấy đúng là hộ tống quân đội Thịnh gia khải hoàn hồi triều, hình như có lòng phụ tá. Phần đại lễ này đưa lên, long nhan đại duyệt, nhất thời Trấn quốc tướng quân nổi bật vô cùng.
Mà mục đích nhập kinh của tiểu muội Liên Nguyệt của Vũ An Hầu cũng rõ ràng.
Huống chi nổi danh bên ngoài, giai nhân như thế, ngoại trừ đương kim thiên tử, chỉ sợ khó có người được hưởng thụ.
—
Sau khi lâm triều, Hoàng thượng phái vũ lâm Vệ Úy bên người tự mình đến cửa thành nghênh đón Trấn quốc tướng quân và Vũ An Hầu, đồng thời, tế tửu Quốc Tử Giám Trang Tử Thanh vừa mới thăng lên làm Ngự Sử đại phu, có những tấu chương tồn đọng muốn tấu lên, vì thế bận rộn đến chập tối.
Buổi tối Trang Vân Nhược chủ động đến Hàm Nguyên Điện thỉnh an, trước đó vài ngày Hoàng hậu đã bị cấm chừng xong, sau khi khôi phục quyền lực lục cung đã đồng thời tấn vị cho nàng ta và An Tiểu nghi, nay là Trang Phương nghi và An Quý nhân.
Tuy rằng phụ thân của mình có thể trọng dụng đề bạt, nhưng Hoàng thượng lại không nhiệt tình với mình, chẳng qua chỉ tùy ý tới hai lần, không còn thấy sau đó nữa.
Thấy An Quý nhân mất con thế nào, nàng ta mới hiểu được, chỉ có quân ân là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Bất luận có bao nhiêu phần thắng, nàng ta nhất định không thể lại bị động hơn nữa.
Đêm nay, Cao Ngôn nói Hoàng thượng bận việc chính sự, liền nhận lấy canh hạt sen nàng ta đưa tới, ngay cả mặt mũi cũng không thấy.
Trang Phương nghi sát vũ (*) mà về, bên kia Hoàng thượng mới từ chính điện đi ra, vẫn chưa trực tiếp trở về Hàm Nguyên Điện mà đi sang sườn điện.
Không cho người đi theo, Vệ Cẩn bước vào Phương Hoa Các như mọi lần, nhưng không có bóng dáng Khương Nhiêu.
Không khỏi hoảng hốt, hắn vội vàng gọi Cao Ngôn tới, lập tức sai người tìm kiếm khắp nơi, nhất thời cả điện đều kinh hãi. Đây quả nhiên là điều chưa hề thấy.
Tìm hồi lâu, ngay lúc sắc mặt Hoàng thượng u ám như đêm tối, thị nữ Oánh Sương mới tới tìm thấy Khương Nhiêu trong tiểu các ở ngự thư phòng.
Lúc Vệ Cẩn bước vào thư phòng, hắn nhìn thấy thân ảnh mềm mại giữa những giá sách chồng chất kia, tóc đen rối mù, tựa vào bàn mơ ngủ, gò má trắng như tuyết kề lên tay áo.
Hắn đi tới mấy bước, đột nhiên lại không đành lòng quấy rầy, bình tĩnh chăm chú nhìn một lát. Hắn cúi thân mình cao lớn xuống, nhẹ nhàng bế nàng dậy, đi một mạch vào tẩm điện.
Tư thái trân trọng như vậy, giống như là đang cầm một món vật báu hiếm có, khiến người ta chắt lưỡi thổn thức.
Khương Nhiêu ban ngày không có chuyện gì làm vẫn có thói quen đọc sách, nay Vệ Cẩn hạn chế nàng đi lại, sợ động thai khí, lúc nào cũng cho người đi theo.
Lần trước Oánh Sương không cẩn thận, suýt nữa đã để trà nóng làm bỏng tay Khương Nhiêu, vốn là việc nhỏ, nhưng không biết là cung nhân nào truyền ra ngoài, rơi vào tai Hoàng thượng.
Chiều hôm đó, Oánh Sương bị đánh hai mươi gậy, nếu không có Khương Nhiêu khuyên bảo, Oánh Sương kia không còn nổi nửa cái mạng.
Cũng không phải là Khương Nhiêu nhân từ gì, nhưng mà nếu làm lớn chuyện, sợ truyền tới hậu cung e cũng khó lường.
Nhưng nay đã qua hơn một tháng, tuy rằng nhóm cung nhân ngày ngày bật mí bên tai nàng, nghiễm nhiên coi nàng là chủ tử nương nương, nhưng Hoàng thượng bên kia trước sau vẫn không hề có động tĩnh.
Tuy rằng Khương Nhiêu cũng không coi trọng phân vị, lại càng không muốn tham dự chuyện tranh thủ tình cảm trong hậu cung, nhưng thái độ Vệ Cẩn như thế không khỏi khiến nàng có chút bất an.
Từ khi có thai tới nay, lúc nào buồn ngủ là ngủ, hôm nay nhìn mấy tờ thư phúc đáp thì ngủ luôn trên án.
Vừa cảm giác nặng nề, trong lúc ngủ mơ, Khương Nhiêu mơ hồ bị tiếng nói chuyện làm cho thức giấc.
“Xin bệ hạ suy nghĩ cẩn thận, nàng ta thân phận thấp kém lại gia phong địa vị cao như thế, kẻ dưới khó mà phục tùng… Thứ cho thần thiếp không thể tòng mệnh…”
Khương Nhiêu xoa xoa mí mắt đang buồn ngủ, nghe ra đó là giọng của Hoàng hậu.
Ngay sau đó là giọng trầm tĩnh của Vệ Cẩn vang lên, không có gợn sóng gì, “Ý trẫm đã định, Hoàng hậu không cần nhiều lời.”
Sau cơn im lặng nặng nề, giọng Hoàng hậu cao thêm ba phần, “Nếu trong lòng bệ hạ còn có thần thiếp thì xin hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Hình như mơ hồ có tiếng cười, Vệ Cẩn lạnh lùng nói, “Hậu vị này cũng không phải nàng thì không thể.”
Không cần nhìn, Khương Nhiêu cũng có thể tưởng tượng ra trên mặt Vệ Cẩn lúc này lạnh lẽo ra sao. Giống như tư thái Tu La trong Long Đồ Các đêm tấn thiên của Vệ Tề ngày đó.
Tiếng mâm chén va chạm nhau truyền đến, Hoàng hậu run rẩy nói, “Bệ hạ… Bệ hạ lại có thể vì một nữ quan thấp kém mà đối xử với thần thiếp như thế… Chẳng lẽ hơn mười năm tình cảm lại không bằng một người ngoài?”
“Tình cảm của ta và nàng thế nào, trong lòng Hoàng hậu hẳn là rõ ràng nhất,” Hắn lại mở miệng, không cho Hoàng hậu cơ hội lên tiếng, “Hoàng hậu trở về đi, phượng ấn trên chiếu thư sắc phong, trẫm giới hạn cho nàng ba ngày, quá hạn đừng trách trẫm không niệm tình xưa.”
Không biết Hoàng hậu rời đi lúc nào, nhưng những lời này như gai trên lưng, khiến Khương Nhiêu vô cùng bất an.
“Trẫm biết nàng đang giả bộ ngủ.” Gương mặt Vệ Cẩn gần ngay trước mắt, Khương Nhiêu liền nghiêng người, nghiêm túc nói, “A Cẩn thật sự biết đấy, ta chưa bao giờ có ý tranh thủ tình cảm, nếu không phải vì đứa trẻ này, cho dù bệ hạ có phong ta làm Hoàng hậu, ta cũng không muốn. Nhưng dù ta có thể không nghĩ ình, cũng không thể mặc kệ đứa trẻ.”
Vệ Cẩn nhíu mày lại, ôm nàng vào lòng, “Trẫm sao lại không biết?”
Khương Nhiêu nhoẻn miệng cười, “Như vậy, A Cẩn tính cho ta phân vị gì?”
Vệ Cẩn cầm tay nàng, lượn vòng mấy cái, “Tuy rằng Quý phi không phải là ngôi vị cao nhất, nhưng Hoàng hậu không sai, lấy đại cục làm trọng, trẫm không thể phế hậu.”
Quý phi…
Khương Nhiêu sửng sốt, vừa rồi nàng chỉ nghĩ nhiều nhất bất quá là một vị cửu tần, không ngờ hắn có thể bình thản nói ra lời kinh thiên động địa như thế.
Khó trách Hoàng hậu thất thố như vậy!
Ngay cả nữ nhi của Trấn quốc tướng quân cũng chỉ là Thục phi.
“Ta cũng không dám hy vọng xa vời nhúng tay vào quan hệ thanh mai trúc mã của bệ hạ và Hoàng hậu,” Khương Nhiêu ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, “A Cẩn chớ có nhìn lầm ta.”
Ai ngờ thần sắc Vệ Cẩn hờ hững, thật lâu sau hắn mới nói, “Tình cảm của ta và nàng ta đã sớm chặt đứt sạch sẽ.”
Khương Nhiêu là nữ tử thông minh, nếu đã nói vậy thì không hỏi nhiều nữa, Vệ Cẩn vẫn ôm nàng ngủ như trước.
Một đêm không nói nhiều.
—
Ngày thứ hai, khi đưa đồ ăn sáng đến, liền có cung nhân báo lại, nói là xe của Yên Tần Hầu phu nhân đã đến cửa thành.
Vệ Cẩn từ từ cẩn thận uống canh, chậm rãi nói, “Truyền khẩu dụ của trẫm, cho vào thành, an trí ở hành cung.”
Lại liếc nhìn Khương Nhiêu một cái, “Không thể chậm trễ.”
Khương Nhiêu khuấy canh không nói gì, kỳ thật nàng chẳng qua chỉ là muốn biết rõ quá khứ của mình, sau đó kết thúc sạch sẽ.
Nhưng không biết hôm nay một quyết định nhìn như nhỏ nhặt như vậy, lại đảo điên hết tất cả nhận thức của nàng.
Ngay lúc bất an, một mình nàng đi hành cung trước.
Trong điện đèn đuốc sáng ngời, một người ngồi phía sau bức rèm che.
Khương Nhiêu chậm rãi đi vào, theo mỗi một bước chân hạ xuống, trong đầu cũng càng đau buốt không chịu nổi, giống như có chuyện gì đang phình trướng sắp vỡ ra.
Yên Tần Hầu phu nhân đối mặt với nàng, nhẹ nhàng tháo chiếc khăn che mặt xuống. Gương mặt kia hé ra để lộ vết sẹo hiện ra trước mắt.
Khương Nhiêu ngây người một cái, hồi ức chắp vá dần dần rõ ràng.
Ý niệm nguyên chủ của thân thể này như thủy triều tràn vào trái tim, nàng không tự chủ được mà nâng tay lên, xoa xoa khuôn mặt đáng sợ kia, “Là ai đã hại người như thế?”
Yên Tần Hầu phu nhân mỉm cười, mặc dù vết sẹo rất lớn, nhưng vẫn có ý vị kinh sợ lòng người, bà nói như gió thoảng mây trôi, “Nhiêu nhi làm tốt lắm, mẫu thân rất yên lòng.”