Quy Tắc Nữ Quan

Chương 54: Lợi thế



Khi mở tiệc mừng hai vị đế cơ song sinh được trăm ngày, kinh thành dần dần bắt đầu vào đông.

Trong lúc vô tình, Khương Nhiêu phát giác thời gian ở đây đã xấp xỉ một năm, mà ngày nàng gả cho Vũ An Hầu càng ngày càng gần. Cái bụng dưới lớp váy dài rộng đã nhô lên, cũng sắp che không được.

Tiệc mừng trăm ngày giao cho Hoàng hậu xử lý, Hoàng thượng chỉ đến ngồi một lát, cũng không quá để tâm.

Yến hội long trọng, Hoàng hậu tỏ vẻ hiền đức, đặc biệt ban cho hai vị đế cơ bốn nhũ mẫu và thị nữ, còn dặn Bạch Chiêu nghi cẩn thận theo dõi, đợi đế cơ vừa một tuổi thì chọn thư đồng bên người, cần phải do chính nàng ta quyết định.

Nhìn ngoài mặt thì thấy Hoàng hậu nương nương chăm sóc tỷ muội, tấm lòng bao la, nhưng trên thực tế, ai mà không biết Bạch Chiêu nghi kia sinh non bị thương nguyên khí, thân thể vẫn luôn không tốt, đừng nói là thị tẩm, cho dù động một chút cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Hoàng thượng ít khi lâm hạnh, vẻ đẫy đà xinh đẹp động lòng người trước kia nay rõ ràng như cái siêu thuốc. (1)

(1) cái siêu thuốc: ví với người hay đau ốm

Vô cùng quan tâm đối với một phi tần không hề có sức uy hiếp, không phải là một chuyện tốt một công đôi việc đó sao?

Đang lúc bữa tiệc sôi nổi, ăn uống linh đình, nhờ có đế cơ mà Bạch Chiêu nghi được bố trí ở bên trái Hoàng thượng, hơi thấp hơn Hoàng hậu, nhưng cũng là nhân vật trung tâm của lần này.

“Bệ hạ ngài nếm thử đi, đây là thịt khô hoa đào tần thiếp bí mật làm trong cung, thơm dịu lại ngon miệng.” Bạch Chiêu nghi vén tay áo lên, gắp một miếng, Vệ Cẩn cắn một miếng nhỏ, gật gật đầu, cũng không đáp lại sự hầu hạ ân cần của nàng ta.

Bạch Chiêu nghi trong lòng biết ân sủng hiện giờ của mình đã tiêu tan, nhưng vẫn không cam lòng bị vùi dập, tối nay chính là cơ hội tốt nhất.

Nàng ta đổi một đĩa thịt khô, đem một cái đĩa khác thị nữ mang lại đây, lấy muỗng bạc múc một chén canh ngó sen Ngọc Lộ dâng lên, “Bệ hạ phải bảo trọng thân mình, nếu không thích món chính thì uống chén canh này thử xem, công hiệu bổ dưỡng rất tốt.”

Vệ Cẩn rốt cuộc cũng nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra chút xúc động, uống cạn chén canh kia, lại phân phó cung nhân bưng canh mứt táo cẩu kỷ chưng cách thuỷ đến cho Bạch Chiêu nghi, “Nàng nên bồi dưỡng sức khoẻ, nhìn gầy quá, sáng mai sẽ cho thái y đến.”

Chẳng qua chỉ là một câu nói, lại khiến Bạch Chiêu nghi được sủng mà lo, vì thế nhân cơ hội nói thêm mấy câu.

Vệ Cẩn thật ra không thấy phiền chán, vì thế gọi nhũ mẫu ôm hai đứa trẻ còn trong tã lót đến, cực kỳ kiên nhẫn trêu đùa một phen.

Không khí yến hội dần dần hòa hợp.

Không bao lâu sau, Hoàng thượng muốn rời bàn, cho dù Bạch Chiêu nghi dùng mọi cách giữ lại, chung quy vẫn không hiệu quả.

Nhưng khi mọi người ở đây nghĩ rằng đến đây chấm dứt, cục diện đột nhiên biến đổi.

Toàn Cơ bưng chiếu thư sắc phong lên, đứng đọc tại chỗ. Tấn Chiêu nghi Bạch thị làm Bạch Phi, chuyển tới Dao Hoa Cung, chủ vị một cung. Nhất thời Bạch Phi trở nên cao quý, chúng phi liền muốn nhân cơ hội này mà ngươi tới ta đi (2) một phen.

(2) ngươi tới ta đi: thành ngữ chỉ sự qua lại thân thiết của bạn bè

Ngày thứ hai, nhóm tiểu chủ các cung đều dồn dập mang quà tới, đến Dao Hoa Cung thăm đế cơ.

Khương Nhiêu nay xưa đâu bằng nay, Bạch Phi cũng mời vị trưởng Công chúa danh tiếng này đến.

Lần này nàng cố ý tránh giờ cao điểm, đợi gần chập tối mới đến Dao Hoa Cung.

Lễ vật đơn giản mà quý báu, là hai khối ngọc lưu ly chế thành hai cái khoá được đặt trong hộp gỗ mun nạm vàng.

Bởi vì trong người có thai, Khương Nhiêu cảm thấy rất thân thiết với hai đứa trẻ phấn điêu ngọc mài mới sinh kia, liền đưa tay bế một chút. Khi nàng cúi đầu cẩn thận quan sát dung mạo kia, càng nhìn càng thấy có chút kỳ lạ.

Thấy Khương Nhiêu không nói gì, Oánh Sương liền nói, “Nô tì thấy tướng mạo hai vị đế cơ thật đẹp, chỉ là bộ dáng Văn Yên đế cơ và Ngọc Yên đế cơ lại khác xa nhau, Văn Yên đế cơ nhìn giống bệ hạ thật.”

Nửa câu nói sau, làm như cảm thấy chuyện gì, Oánh Sương chợt im miệng.

Khương Nhiêu cảm thấy lo sợ, Oánh Sương cũng không nói gì, chỉ sợ Ngọc Yên đế cơ này tuy là Bạch Phi sinh ra, nhưng ngũ quan lại tuyệt đối không giống người mẹ này, mà lại có năm phần giống Hoàng hậu!

Đây quả thật khó mà tưởng tượng…

Trong nháy mắt, Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trong đầu có một chỗ dần dần thông suốt.



Hoàng hậu cực kỳ nhiệt tình chuẩn bị trang sức y phục xuất giá của Khương Nhiêu, không ngừng đưa tới Sơ Đường Cung.

Buổi chiều có cung nhân tới truyền lời, nói là Bích Ngô Cung mai vàng nở rộ, Liên Nguyệt mời trưởng Công chúa di giá ngắm hoa.

Khương Nhiêu cười cười, trang điểm đơn giản rồi lên liễn qua đó, Liên Nguyệt bất quá chỉ là ngụy trang thôi.

Hương mai vàng truyền rất xa, thấm vào ruột gan.

Liên Giác bước chậm đến rừng mai, gió mát lồng lộng, dáng vẻ trông có vẻ lẻ loi. Hắn vẫy tay gọi cung nhân mang cờ lông của Liên Nguyệt lại đây.

“Sau khi đại hôn qua, không biết nàng có nguyện cùng ta trở về Thương Lan, hay là muốn ở lại trong kinh?” Liên Giác mở miệng, giống như đang hỏi một người bạn cũ đã lâu.

“Không biết Vũ An Hầu còn cất giấu tâm tư gì?” Khương Nhiêu thờ ơ, Liên Giác vô cùng săn sóc, đỡ nàng tựa vào nhuyễn tháp, nhấc mắt, “Bệ hạ cần Vũ An Hầu, mà không phải là bản thân Giác.”

Khương Nhiêu hiểu được, Vệ Cẩn trấn an Liên thị, chẳng qua là mượn cơ hội thâu binh quyền Liên gia, tập quyền thống nhất, về phần Vũ An Hầu có làm quan hay không, hắn cũng không quan tâm.

Huống hồ xem lời nói của Vũ An Hầu, tâm tư của hắn không ở triều đình.

“Nàng có muốn đi cùng không? Thương Nguyên bốn mùa như xuân, nên vợ nên chồng.” Nụ cười hắn trong veo, giờ khắc này, tựa như làm cho Khương Nhiêu cảm thấy hắn thật tâm với mình.

Kinh thành có quá nhiều ân oán chưa đến hồi kết, nàng sẽ không đi, cũng đi không được.

Liên Giác nhận thấy sự do dự của cô gái trước mặt, liền chuyển hướng đề tài, đứng dậy ngắt một đóa hồng mai, cúi người cài lên tóc nàng.

Cảnh tượng tương tự như thế, rõ ràng như mới hôm qua.

Liên Giác dịu dàng tựa như mỹ ngọc, khiến người ta tháo dỡ hết mọi sự phòng bị, nếu thật sự nắm tay hắn cả đời, có lẽ bản thân cũng yên bình.

Chỉ là… Khương Nhiêu chậm rãi mở hai mắt, hồng mai như lửa thấu trời bao trùm lên, chiếu vào trong mắt.

Nàng vẫn thích tư thái cường ngạnh của nam nhân kia, cúi người bên tai, “Đẹp lắm, cứ cài đi.”

Lúc ấy hoa một mình bồi hồi vô tâm dưới ánh trăng, cho dù kiếp số đã sớm định, Khương Nhiêu biết mình không muốn buông tay.

Nhưng nàng càng biết, có người còn bị tổn thương hơn cả nàng.

Sự giằng co và mài mòn lặng lẽ này, nếu có thể hi vọng, cho dù nước chảy thành sông, nếu mình có thể giữ lại đứa trẻ, phải nên để ý cái gọi là nhân duyên huynh muội này thế nào?

Nàng đang đợi hắn, đợi cho đến ngày hắn liều lĩnh, đó chính là điểm cuối cùng.

Nàng thu ánh mắt lơ đãng nhìn về phương xa lại, chuyên tâm với hoa mai, nghe Liên Giác nói.



“Bệ hạ có muốn qua đó?” Cao Ngôn thấy Hoàng thượng đứng dưới tàng cây đã lâu, vì thế mới lớn gan hỏi.

Vệ Cẩn mặt không chút thay đổi, xoay người đi vòng vào nội thành.

Trong Hàm Nguyên Điện lặng lẽ, Phùng Uyên đẩy cửa vào, cúi người quỳ lạy, “Bẩm bệ hạ, Lăng Bình Vương ngày mai khởi hành trở về đất phong, ven đường thu nạp rất nhiều binh lực, hơn nữa, theo như trinh sát báo lại, đã có binh mã bí mật tập kết.”

Mắt đao của Vệ Cẩn lạnh thấu xương, “Ngọn nguồn ở đâu?”

Phùng Uyên trả lời lưu loát, “Chính là đất phong Ngô Tây, địa bàn của Lăng Bình Vương, mà không phải sớm chiều, dĩ nhiên ẩn núp đã lâu.”

“Tốt lắm,” Vệ Cẩn cười lạnh, “Không hổ là người Phụ hoàng nhìn trúng, có chút bản lĩnh, không uổng công trẫm phí thời gian. Công việc phía sau tiến triển như thế nào?”

“Trên danh sách âm mưu bí mật có ba tên tướng lĩnh phản quân, vợ con cha mẹ tổng cộng ba mươi chín người, toàn bộ đều âm thầm khống chế, có cánh cũng khó thoát, chỉ đợi thánh mệnh.”

“Tính kế với quân tử, phải chú ý lễ pháp,” Vệ Cẩn khép quyển trục trong tay lại, “Tính kế với hổ sói thì phải càng tàn nhẫn.”

Phùng Uyên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, không rét mà run.

Mặc dù đã là chủ nhân nguyện trung thành mấy năm, nhưng sự tàn nhẫn của Vệ Cẩn vẫn khiến hắn khiếp sợ.

Người dùng binh không làm hại đến trẻ em và người già, nhưng Hoàng thượng lại kiềm chế hết phụ nữ trẻ em và người già họ hàng của mấy tên tướng lĩnh phản quân, một khi có biến, e là máu chảy thành sông, chỗ chôn hài cốt chưa kịp lạnh.

Ai có thể vứt bỏ thê tử, mất đi luân thường? Cử binh tạo phản không gì ngoài mưu quyền đoạt thế, nhưng nếu không còn gia đình, như vậy quyền thế ngập trời chẳng qua chỉ là một mảnh đất vàng mà thôi.

Hoàng thượng xem ra rất thấu đáo, cũng không phải một binh một tướng có thể xoay chuyển cục diện, lúc này đây, Lăng Bình Vương đúng là chạy trời không khỏi nắng!

Lúc Toàn Cơ tiến vào dâng trà, Hàm Nguyên Điện sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, hoa mai đung đưa, quyến rũ lòng người.

Ai cũng không nhìn ra, nơi này không chỉ có phấn hồng, mà còn có Tu La.

Ngọc bài bên thượng công cục đã được đưa tới, Toàn Cơ cung kính dâng lên.

Vệ Cẩn nhìn chằm chằm ánh tà dương ngoài điện, kiềm chế ham muốn trong lòng. Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi bụi lắng, cho dù nước sông ba ngàn, hắn cũng sẽ không tiếc hết thảy mà dâng lên, cùng cười vui với hồng nhan.

Nhưng mà, nụ cười như hoa kia nay đang ở bên cạnh nam nhân khác, mỗi khi nhìn thấy đều khiến hắn không thể khắc chế.

So với việc mất đi nàng, huynh muội và huyết thống căn bản không đáng nhắc tới!

Nâng ngọc bài lên, hắn cười tuấn mỹ, “Vẫn là đi chỗ Trần Phương nghi.”

Từ sau khi Khương Nhiêu biến mất ở Hàm Nguyên Điện, ân sủng của Trần Phương nghi đang lên, khiến đám người Hoa Thục phi, Liễu Phi theo không kịp.

Lạc Nguyệt Đình xây ở ruộng dâu dưới chân núi, Khương Nhiêu đợi ở trong đình hồi lâu, Trần Phương nghi mặc cẩm y nhanh chóng bước đến.

Nàng ta cười dịu dàng, “Không biết trưởng Công chúa gọi tần thiếp đến đây có chuyện gì?”

Khương Nhiêu chân thành cười đáp, “Ngồi đi, nơi đây cũng không có người ngoài, Trịnh Thu.”

Trần Phương nghi ra vẻ mờ mịt, nhu nhược như một con thỏ trắng hoảng sợ, “Bệ hạ sáng sớm dặn buổi trưa muốn dùng điểm tâm tần thiếp tự tay làm, thứ cho tần thiếp không thể phụng bồi.”

Khương Nhiêu quấn một lọn tóc, thưởng thức trên đầu ngón tay, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Hôm nay không nói đến Hoàng thượng, không bằng nói đến Lăng Bình Vương ngươi quan tâm nhất đi.”

Khuôn mặt che giấu vô cùng tốt của Trần Phương nghi hơi cứng đờ.

Nữ nhân có cường đại cách mấy, cũng trốn không thoát một chữ tình.

Nhưng nàng ta đã nhanh chóng che đậy, “Tần thiếp không hiểu triều chính, thứ cho không thể phụng bồi.”

Khương Nhiêu từ từ đứng dậy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Sáng nay Lăng Bình Vương khởi hành trở về đất phong Ngô Tây, nhưng đáng tiếc, chỉ sợ ngươi sẽ không còn được gặp lại hắn.”

Bước chân của Trần Phương nghi thu trở về, nàng ta ngoái đầu nhìn lại cười.

Nhưng cảm xúc không thể kiềm chế trong nụ cười kia chợt lóe rồi biến mất.

Khương Nhiêu không có lòng dạ quan tâm nàng ta sẽ đối đáp thế nào, chỉ là lời nói dồn dập, “Trước khi đi, ta thay ngươi tiễn hắn một đoạn đường, cho tới bây giờ, hắn đều ở trong lòng ta, còn nói muốn dẫn ta đi Ngô Tây, ngươi nói xem, có buồn cười không?”

Trần Phương nghi cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi, “Không biết hai chuyện trong lời nói của Công chúa có quan hệ gì.”

Khương Nhiêu tiến lại gần, nhẹ nhàng vung tay áo, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, “Tất nhiên là có, tình nhân cũ gặp mặt, ôn tồn săn sóc, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mà ta đặc biệt vì hắn mà bí mật chế thất hồn hương, hắn dính một số lượng lớn, trên quan đạo ngoài kinh thành, hai bên có rừng cây rập rạp, thất hồn hương gặp nhị hoa sẽ phát dược tính, ngũ tạng tổn hại, tâm mạch đứt đoạn,” Nàng nói một hơi, nắm tay nàng ta, “Trịnh Thu, ngươi hẳn là biết, ta cực kỳ mang thù, ngày đó hắn vứt bỏ ta không đếm xỉa tới, lưu đày ở Vĩnh Lạc Cung muốn ta tuẫn táng, hại ta nhảy xuống giếng, ta đều nhớ rõ.”

Sắc mặt Trần Phương nghi trắng bệch, thần thái dày công ngụy tạo cũng dần dần sụp đổ, “Vậy… ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn hắn chết, bù đắp một cái mạng trước đây hắn nợ ta.” Ngữ khí Khương Nhiêu nhẹ nhàng như gió tháng ba quất vào mặt, nhưng trong con ngươi đã đóng băng một mảnh.

“Không… Ngươi sẽ không, ngươi không thể.” Trần Phương nghi chỉ lắc đầu, lúc này, nàng ta mới là Trịnh Thu mà Khương Nhiêu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.