Quy Tắc Nữ Quan

Chương 55: Cùng chết



Khương Nhiêu không nói, đôi mắt cong lên, tựa như một đầm nước sâu. Có thể nhìn thấy trong mắt Trần Phương nghi lạnh lẽo đến phát rét.

Nhưng mà Trần Phương nghi sao có thể bị người ta thao túng?

Chỉ trong chớp mắt, nàng ta đã thu hồi toàn bộ kinh ngạc và sợ hãi, rụt rè yêu kiều mím môi cười, “Tần thiếp không biết vương gia nào cả, nhưng mà công chúa cẩn thận, chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Nói xong, Khương Nhiêu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt Trần Phương nghi dừng trên phần bụng hơi lộ lên của nàng, nâng tầm mắt có vẻ ngờ vực.

“Xem tình hình Công chúa hiện giờ, quả nhiên là phải gả cho Vũ An Hầu sao?”

“Không vậy thì sao?” Khương Nhiêu ra vẻ đau khổ, “Nếu không phải đi đến bước đường cùng, ta làm sao cam tâm như thế… Lăng Bình Vương, là hắn trước kia phụ ta, ta hận hắn, ta muốn hắn chết! Nhưng ta vẫn không quên được hắn…”

Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt có chút tuyệt vọng kìm nén.

Trần Phương nghi hơi sửng sốt, hình như muốn nói gì, lại bị người phía sau ngắt lời.

“Công chúa và Trần muội muội thật hăng hái, đang cùng nghĩ đến một chuyện với bổn cung.”

Hoàng hậu khoan thai bước tới, đầu tiên là nhã nhặn nói với Khương Nhiêu, “Sắp tới đại hôn, Công chúa có thai tiểu Thế tử không nên đi xa, nếu có chuyện gì nguy hiểm, bổn cung cũng không cách nào giao phó cho Vũ An Hầu.”

Khương Nhiêu vuốt ve quần áo, “Hoàng hậu nương nương vẫn chưa sinh con mà có thể hiểu rõ việc chăm sóc phụ nữ mang thai như thế, đủ thấy dụng tâm, nhưng thật ra ta không dám nhận ý tốt của người.”

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, nàng vốn muốn mượn cơ hội giảm bớt nhuệ khí của Khương Nhiêu, không ngờ bị cắn ngược lại một cái. Nhưng nàng e ngại Khương Nhiêu sắp xuất giá, dù sao cũng nên nhẫn nhịn, vì thế mới đè cơn tức giận xuống, “Quan tâm hậu cung là trách nhiệm của bổn cung, Công chúa không cần khách khí.”

Tiết mục đối chọi gay gắt này rất là không thú vị.

Tâm tư Khương Nhiêu hiện giờ căn bản không ở chỗ này, không còn lòng dạ nào lá mặt lá trái, vội vàng cáo lui.

Vừa đi ra mấy bước, chợt nghe giọng Hoàng hậu lãnh đạm, “Hôm nay nếu Trần muội muội không bận thì đến Tử Thần Cung thay bổn cung chép thơ văn đi.”

Khương Nhiêu thản nhiên quay lại, vỗ vỗ trán, “Bẩm Hoàng hậu nương nương, ta hẹn Trần Phương nghi cùng đến Sơ Đường Cung học chút thêu thùa nữ hồng, suýt nữa thì đã quên.”

Trần Phương nghi nhất thời không hiểu ý Khương Nhiêu, nhưng nàng ta quả thật không muốn một mình đối mặt với Hoàng hậu, vì thế ra vẻ nhớ lại, hai người sánh vai nhau ra khỏi Lạc Nguyệt Đình.

Trên đường trải qua mấy phen muốn nói lại thôi, Khương Nhiêu rốt cuộc chưa nói nguyên do, lúc chia tay nhau, Trần Phương nghi u ám trở về Hoa Âm Các, trong bụng đầy nghi hoặc và lo lắng, đành phải một mình giấu ở trong lòng.

Mãi đến giờ ngọ khi Hoàng thượng tới, thấy mặt nàng có vẻ buồn bực, vì thế mới hỏi thăm.

Trần Phương nghi làm nũng rúc vào trong lòng, bộ dáng nhu nhược kia khiến người thương tiếc, nàng ta nói, “Ban ngày có gặp Khương ngự thị một lần, nói đến cũng lạ, nàng đề cập tới Lăng Bình Vương, tần thiếp và Anh Mẫn trưởng Công chúa thường ngày ăn ý, có lẽ bệnh của Mộ Thái phi phải khỏi, Vương gia mới có thể yên tâm rời đi. Vốn nên chuẩn bị chút thuốc bổ đưa qua biểu thị tâm ý.”

Vệ Cẩn không có dị nghị gì với lời nói của nàng, vô cùng ôn nhu ôm ấp, “Đi cũng không sao, chỉ là đừng ở lại lâu quá, buổi tối trẫm còn qua.”

Hoàng thượng hình như cố ý bỏ qua ba chữ Khương ngự thị, hơn nữa nếu là phi tần bình thường nhắc tới, chắc chắn long nhan tức giận, nhưng vào lúc này lại phá lệ bao dung với Trần Phương nghi.

Mà những lời này, ba phần thật bảy phần giả, Trần Phương nghi cũng mượn chuyện này thử thái độ của Hoàng thượng.

Mấy ngày nay không có gì khả nghi, mặc dù vẫn chưa có tình ý, nhưng ân sủng cũng không như là giả vờ.

Lời này nói ra khiến người ta mơ mộng xa vời, Trần Phương nghi càng cúi thấp hơn một chút, hai gò má đỏ ửng, “Bệ hạ sao lại nói những lời này… Ngài đến cung tần thiếp liên tiếp, chỉ sợ… các tỷ tỷ khác sẽ không vui…”

Vệ Cẩn xoa bàn tay trắng nõn của nàng, “Trẫm vui là được, quản người khác làm gì?”

Trần Phương nghi ngửa đầu, khuôn mặt anh tuấn trước mắt liền chồng chéo lên hình ảnh một người khác trong đầu, khiến nàng không nén nổi tình cảm.

Trong lúc tâm tình rạo rực, Vệ Cẩn dùng bữa xong, súc miệng rửa tay rồi trở về Hàm Nguyên Điện xử lý chính vụ.

Giờ ngọ nghỉ ngơi, vài thị nữ ở hành lang đứng canh chừng, hình như đang thì thầm với nhau.

Mặc dù đang ngủ, nhưng ba chữ Lăng Bình Vương nhất thời như vị thuốc mạnh thanh tỉnh nhất đánh thức nàng.

“Các ngươi đang nói gì vậy?”

Vài thị nữ quay đầu lại, thấy chủ tử nhà mình khoác áo trắng đứng ở hành lang, không khỏi im bặt.

Nhưng thật ra có người lớn gan trả lời, “Bẩm tiểu chủ, chúng nô tì vừa rồi trên đường trở về từ phủ nội vụ nghe chút tin đồn, không dám làm bẩn tai tiểu chủ.”

Hai hàng lông mày của Trần Phương nghi nhíu lại, “Nói cũng được, giải buồn một chút.”

Đợi các nàng nói xong tin tức mình hóng được, gương mặt Trần Phương nghi xưa nay gợn sóng không sợ hãi trở nên mất hết huyết sắc.

Bộ hạ Lăng Bình Vương ở trên cầu Thanh Mã ngoại thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến nay chưa có tin tức…

Buổi trưa Khương Nhiêu nói… Đúng là thật, nàng ta quả thật xuống tay độc ác!

Trên dưới Hoa Âm Các chưa từng thấy tiểu chủ nhà mình gấp rút như thế, nàng búi một kiểu tóc đơn giản, không cài trâm, lập tức chạy tới Sơ Đường Cung.

Ai ngờ ở ngoài điện lại biết được Khương Nhiêu theo huynh muội Vũ An Hầu ra khỏi thành du ngoạn, đến giờ chưa về. Khương Nhiêu lại không ở trong cung, điều này càng xác minh suy đoán.

Trần Phương nghi trước sau tỉnh táo tự kiềm chế rốt cuộc cũng rối loạn.

Cơ sở ngầm của Yên Tần Hầu phu nhân trong cung nay còn lại cực ít, nàng ít khi qua lại, đều là dựa vào việc liên lạc trực tiếp với Lăng Bình Vương để thực hiện nhiệm vụ. Mà lần chặn đường này đã cắt đứt sạch sẽ.

Nàng dựa vào trí nhớ tìm đến chỗ những người nằm vùng, nhưng kết quả nhận được không phải là bị đuổi ra khỏi cung thì cũng là phạm sai lầm rồi bị xử phạt, thành Tử Vi bao la nay chỉ còn nàng lẻ loi một mình.

Chưa bao giờ cảm giác cô độc bất lực dần dần lan tràn như vậy, khi gần tới chỗ rừng cây trước hành cung giam cầm Yên Tần Hầu phu nhân, nàng dừng một lát, cuối cùng cũng quay lại.

Tiếng bước chân ngoài điện vang lên, Trần Phương nghi đứng dậy nghênh giá, thân thể suy nhược ở trong gió đêm vô cùng hiu quạnh.

Vệ Cẩn mở miệng, cũng không phải là câu nào trong sự dự đoán của nàng.

Hắn nói, đêm thu cảnh đẹp, muốn nàng cùng đi dạo.

Sáu chiếc xe ngựa dưới ánh trăng, ngày tốt cảnh đẹp, nhưng sóng ngầm mãnh liệt lại ẩn dưới vẻ yên ả bên ngoài.

Trời tối đen như mực.

Trần Phương nghi ngồi ngay ngắn ở một góc trong buồng xe, nhìn nam nhân lạnh lùng trước mắt, thật lâu sau mới sợ hãi hỏi, “Đêm đã khuya, không biết bệ hạ muốn tần thiếp theo ngài đi đâu?”

Vệ Cẩn tựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡng thần, “Một hồi sẽ biết, ái phi đừng vội.”

Dần dần, xe của đội cảnh vệ đã ra khỏi cửa thành.

Vết bánh xe trên mặt đường gập ghềnh không bằng phẳng, mặc dù đã phủ một lớp cỏ dày nhưng vẫn lắc lư nghiêng ngả.

Nam nhân trước mặt rốt cuộc cũng mở mắt ra, tiếng gió gào thét ngoài xe xen lẫn huyên náo không chịu nổi, Trần Phương nghi lạnh thấu trong lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Vệ Cẩn không nói gì, ngồi yên nhìn nàng, chợt vén rèm lên.

Gió đêm lẫn mùi bùn tanh đập vào mặt, mắt có thể nhìn thấy đang giao chiến ác liệt trên cầu Thanh Mã, khói lửa nổi lên bốn phía.

Khắp nơi phơi thây, máu chảy thành sông.

Trần Phương nghi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm doanh trướng xa xa, trên lá cờ đỏ sậm tung bay kia thêu một chữ “Lăng”, nhiễm đỏ hai tròng mắt của nàng.

Vệ Cẩn vươn tay, hung hăng vân vê cằm của nàng rồi nâng lên, “Ái phi của trẫm, vở kịch hay đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu, trẫm biết nàng rất muốn tận mắt nhìn thấy.”

Theo xe ngựa tiến lên phía trước, ám vệ khắp nơi đồng loạt xuất hiện, trên cánh đồng bát ngát, nhất thời mấy trăm người tập kết, bảo vệ chặt chẽ Hoàng thượng ở giữa. Trật tự vô cùng vững vàng.

Trên cầu Thanh Mã, đội quân của Thịnh gia và bộ hạ của Lăng Bình Vương còn đang chiến đấu hăng hái, nay giết đỏ cả mắt rồi, đã đến tình cảnh ngươi chết ta mất mạng.

Vệ Cẩn bước lên khán đài, dựa vào lan can quan sát, nhưng thấy đại doanh của Lăng Bình Vương còn đang cố thủ một mảnh đất cuối cùng.

Cô gái bên cạnh quần áo đơn bạc, khuôn mặt đờ đẫn, ngoại trừ đôi mắt xoay chuyển thì cả người giống như con tò te ngơ ngẩn tại chỗ.

Đột nhiên kèn lệnh dừng lại, đại doanh của Lăng Bình Vương từ từ kéo ra.

Một con đường máu mở ra. Một người một ngựa chậm rãi bước đi dưới ánh trăng.

Khuôn mặt Vệ Ly tái nhợt, hướng về phía trên đài cao cười nhạt, nụ cười kia muôn vàn phong tình, khiến chín tầng mây cũng đều thất sắc.

Trần Phương nghi chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều bị hắn hung hăng bóp chặt, giày vò một chỗ.

Lúc hai phe giằng co, vẫn chưa có người phát hiện, xe ngựa của Vũ An Hầu đang từ phía nam chậm rãi chạy vào, cùng đi còn có mười mấy tên lính tinh nhuệ.

Vén rèm lên, nửa khuôn mặt sáng sủa lộ ra. Khương Nhiêu nhìn chăm chú nhất cử nhất động trên đài cao.

“Lăng Bình Vương, trẫm biết ngươi xưa nay thương hương tiếc ngọc, dù sao cũng không bỏ được nữ nhân của mình.” Giọng nói lạnh lùng của Vệ Cẩn từ phía trên truyền đến, chỉ thấy Phùng Uyên áp tải Trần Phương nghi ra phía trước, bắt đứng bên cạnh trên đài cao.

Cô gái kia gầy gò yếu ớt, gió mạnh thổi tung làn váy của nàng.

Không biết vì sao, một màn này đập vào mắt, Khương Nhiêu chợt che ngực, bất thình lình đau thắt.

Liên Giác nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ôn nhu hỏi, “Nếu không thể chịu đựng được, không bằng ở lại đây với Nguyệt nhi, chiến trường không thích hợp với nữ tử.”

“Xin Hầu gia hãy mang ta qua đó, ta muốn gặp nàng ta.” Khương Nhiêu vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán, không động đậy.

Thần sắc Liên Giác tối sầm lại, hắn cảm thấy buồn bã, tâm ý của nàng lại kiên định như thế.

“Vậy mời Công chúa ngồi vững, Giác sẽ cố gắng bảo vệ nàng chu toàn.”

Lăng Bình Vương bên kia lạnh lùng nhìn xung quanh, mở miệng một cách kỳ lạ, “Tha cho ta hôm nay, ta lại gọi ngươi một tiếng Tam đệ. Tài nghệ không bằng ngươi, bổn vương nguyện nhận thua!”

Ánh mắt đảo qua cô gái trên tường thành, sau đó lại dừng trên một chiếc xe ngựa đang sắp vào thành.

Hắn cao giọng, “Chỉ là Tam đệ ngươi sai rồi, bổn vương chưa bao giờ khan hiếm nữ nhân, nếu ngươi muốn mạng của nàng ta thì cứ việc, nhưng mà đường đường là vua của một nước lại dựa vào việc uy hiếp phụ nữ, không đáng là đại trượng phu!”

Nếu nhìn kỹ lại, Vệ Ly đã thế suy sức yếu, vẫn gắng gượng chống đỡ trên lưng ngựa.

Trên đài cao, Trịnh Thu trợn hai mắt, lẳng lặng nhìn Vệ Ly, không chút sợ hãi.

Đang lúc bên này phân tâm, Liên Giác đã che chở Khương Nhiêu đi dọc theo bậc thang chậm rãi bước lên.

Xa xa đại doanh của Lăng Bình Vương bỗng nhiên châm lửa, nhanh chóng lan ra, lửa cháy tận trời, nhiễm đỏ cả đêm đen.

Vệ Cẩn từ từ buông cánh tay xuống, ra hiệu cho cung thủ chuẩn bị. Mà ánh mắt lại bị sự xuất hiện của Khương Nhiêu nhiễu loạn.

“Bệ hạ, xin hãy thả nàng ta ra.” Khương Nhiêu chỉ về Trịnh Thu, khom người cúi đầu.

Vệ Cẩn tức giận, “Trẫm nuôi nàng ta lâu nay là vì ngày hôm nay, nàng về cung trước đi!”

Tuy là trách cứ, nhưng sự quan tâm trong lời nói không cần nói cũng biết.

Khương Nhiêu lắc đầu, tiến lên từng bước, “Nàng ta là người duy nhất có thể mở ra thân thế của ta và bệ hạ.”

Vệ Cẩn rốt cuộc cũng kích động, nhưng vẫn không chấp nhận, “Huynh muội cũng được, không quan hệ cũng được, trẫm tự sẽ tra rõ.”

Lúc ấy, chỉ nghe Vệ Ly cười dữ dội, vang vọng khắp chân trời, “Ta cả đời trù tính, vẫn là bị hủy trong tay ngươi!”

Nhớ tới sáng nay khi Khương Nhiêu tới gặp mình, biết rõ có bẫy, nhưng vẫn không thể vứt bỏ.

Hắn lợi dụng nàng như một quân cờ mấy năm, vĩnh viễn cũng không ngờ sẽ bị hủy trên ván cờ do chính tay nàng sắp đặt, thất bại thảm hại, quân lính tan rã!

Có máu tươi từ khóe miệng hắn nhè nhẹ thấm ra, hắn gần như điên cuồng, trong ánh chớp, ai cũng không thấy rõ, trên tay Vệ Ly từ lúc nào đã có thêm một mũi tên!

“Ngươi đã tuyệt tình như thế, như vậy bổn vương cũng muốn ngươi chôn cùng!”

Lời còn chưa dứt, tên đã rời cung!

Tình thế bị phá vỡ, tất cả ám vệ đều tập trung bảo hộ Hoàng thượng, cũng không ngờ, người trong miệng Vệ Ly không phải là Vệ Cẩn, mà là nữ nhân khiến hắn trả giá hết thảy!

Khương Nhiêu còn chưa phản ứng kịp đã thấy hoa mắt, thân thể nặng nề phủ lên.

Lại mở mắt, giữa huyết quang đầy trời, Vệ Cẩn bị trúng tên, gắt gao che ở trước người, trên gương mặt anh tuấn nở một nụ cười nhạt, “May mà trẫm tới kịp.”

Cảnh vệ hộ giá, nhanh chóng triệu quân y, tình thế trên khán đài vô cùng khẩn trương.

Mà toàn bộ cung thủ đều đồng thời bắn tên, nhưng bóng người kia không quay đầu lại, nhảy vào trong biển lửa, không còn thấy bóng dáng.

“Đừng!” Tiếng kêu thảm thiết của một cô gái phá vỡ màn đêm, Phùng Uyên vội vàng kéo Trịnh Thu lên đài.

Nhưng Trịnh Thu lại dường như phát điên chạy sang một bên, Khương Nhiêu đỡ lấy cánh tay Vệ Cẩn quát một tiếng, “Ngăn nàng ta lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.