ốn của rạp hát được tài trợ độc quyền bởi nhãn hiệu son Hải Đường thành Tử Vi (Các bạn đều biết.)
MC Phồn mỗ thích khoe mẽ bước lên sân khấu, múa điệu Hoa Cổ.
(Ho khan một cái) “Xin mời đôi khách quý lóng lánh bên dưới lên sân khấu ~ ra sân đầu tiên chính là Tiểu Nhiêu Nhiêu phong tình vạn chủng của chúng ta!”
Giữa tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét, Tiểu Nhiêu Nhiêu với bộ váy tơ mỏng đỏ thẫm thành thật bước lên sân khấu, ngồi đối diện với Phồn mỗ với bộ dạng mê gái, khẽ cúi đầu, mím môi cười một tiếng.
(1) nguyên văn là “thụ bất điểu” (受不鸟 – shòubuniǎo), đọc gần giống với “chịu không nổi” (受不了– shòubuliǎo), một từ ngữ mạng được dùng khá phổ biến
Tiểu Nhiêu Nhiêu ra hiệu, chị cứ bình tĩnh…
“Đầu tiên, xin mời hai vị khách quý mở đầu ngắn gọn.” Ánh mắt Phồn mỗ không còn được tinh tường.
Hoàng Tang cầm lấy micro trước, nắm tay, ho nhẹ một tiếng, “Trẫm cả ngày có vạn chuyện cần giải quyết, MC chớ có lãng phí thời gian. Bằng không, trẫm có quyền bãi nhiệm ngươi ngay lập tức.”
Phồn mỗ lau mồ hôi…
Tiểu Nhiêu Nhiêu nghiêng đầu liếc hắn một cái, Hoàng Tang đại nhân dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng nếu A Nhiêu nhà ta bằng lòng, trẫm không ngại ở lâu thêm một canh giờ, cứ vậy đi.”
Phồn mỗ ngừng lau mồ hôi, ra vẻ chân chó nhìn khách mời nữ.
Hoàng Tang đưa micro tới bên môi khách mời nữ, Tiểu Nhiêu Nhiêu vẫn nở nụ cười như thường lệ, giọng nói trong trẻo, “Ta rất thích tiết mục này, hy vọng trong cung sẽ nhiều thú vị hơn chút, bớt buồn chán lại. Còn có, mùi huân hương trên người MC rất dễ chịu, là hương hải đường ta thích nhất.”
Phồn mỗ được sủng mà lo, “Sau khi thu xong chương trình, sẽ tặng khách mời nữ mười hộp miễn phí.”
Khán giả cười khúc khích… Vì vậy, MC vội vàng đi vào chủ đề, “Như thường lệ, các câu hỏi sẽ bắt đầu, một: Màu sắc hai vị khách quý thích nhất?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Màu hoa đào mùa xuân…
Hoàng Tang: Màu đen, cái này còn phải thắc mắc sao?
“Hai: Mùi hương hai người thích nhất?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu và Hoàng Tang cùng đáp: Hương hoa hải đường.
Phồn mỗ cười trộm, “Ba: Hai người thích nhất tính cách gì ở người khác phái?”
Phồn mỗ thuyết minh, liếc nhìn Hoàng Tang đại nhân, thật là cao thủ sủng thê nha, trái tim hồng
~“Bốn: Câu hỏi mang tính chất bùng nổ, mối tình đầu của hai người? Thời gian?”
Hoàng Tang: Trẫm từ chối tiết lộ việc riêng tư.
Phồn mỗ cười nham hiểm, lần phỏng vấn này hỏi gì thì phải trả lời nha.
Tiểu Nhiêu Nhiêu quấn tóc: Mối tình đầu là Thượng thư công tử, thời điểm ước chừng là một trăm năm trước…
Sắc mặt Hoàng Tang tái mét: Trẫm không có mối tình đầu, lần đầu tiên là với một tiểu cung nữ không nhớ rõ tên, mười ba tuổi.
Khán phòng ồ lên tiếng xuỵt xuỵt…
Phồn mỗ hòa giải: Người xưa trưởng thành rất sớm, nam tử bậc đế vương đều có cung nữ hướng dẫn trên giường, xin mọi người bình tĩnh.
Hoàng Tang bổ sung: Trước A Nhiêu có lẽ có, nhưng sau A Nhiêu thì không có nữa.
Sắc mặt Tiểu Nhiêu Nhiêu ửng đỏ, tiếp tục ra vẻ bình tĩnh.
Phồn mỗ đi đầu hoan hô, thay Hoàng Tang vãn hồi nhân khí…
Hoàng Tang thấp giọng: Sau khi hồi cung nàng phải giải thích chuyện Thượng thư công tử rõ ràng cho trẫm.
Tiểu Nhiêu Nhiêu lặng lẽ rơi nước mắt. (T.T Phồn mỗ, ta hận ngươi…)
“Năm: Hai người thích nhất mùa nào?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Mùa xuân, trăm hoa kiều diễm.
Hoàng Tang: Mùa đông, vạn dặm đóng băng.
“Sáu: Hai người muốn đến nơi nào nhất?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Giang Nam, liễu xanh đê hoa…
Hoàng Tang: Giang sơn của trẫm như tranh vẽ, mọi nơi đều thích. Nếu A Nhiêu thích Giang Nam, ngày mai hồi cung trẫm sẽ lên kế hoạch Nam tuần, đi Giang Nam giải sầu một chút.
Cánh tay tự giác giữ ở đầu vai Tiêu Nhiêu Nhiêu…
Phồn mỗ đập đầu, ông trời hãy ban cho ta một nam nhân như vậy đi T.T
Khán giả: Kiếp sau đi! (Thật là tàn nhẫn.)
Phồn mỗ lật đề mục trong tay, cười vô cùng nham hiểm: “Bảy, hai người thích nhất hoạt động gì?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: Nếu có thể, ta hy vọng có thể học cưỡi ngựa…
Phồn mỗ vô cùng kinh ngạc, lại nhìn vẻ ngoài của khách mời nữ, thật là nữ hán nha!
Hoàng Tang cười tà mị một tiếng (Hai chữ tà mị muốn khóc được chứ?): Trẫm thích rất nhiều hoạt động, nhưng mà thích nhất vẫn là cùng với A Nhiêu nhà ta, các ngươi đều hiểu trẫm…
Ho khan một cái… Tiểu Nhiêu Nhiêu thuần khiết rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, nhớ lại toàn bộ tình tiết bảy mươi chương, chương nào cũng là đầy huyết lệ, đại hôi lang ăn tươi tiểu bạch thỏ.
“Tám: Nơi nam nữ chính thích nhất?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu trịnh trọng: Ngự thư phòng.
Hoàng Tang cười xấu xa: Trẫm cũng thích thư phòng.
Khán giả: Thật là nội hàm…
Phồn mỗ đang lúc rạo rực lại bị đạo diễn kéo trở về.
“Hừ, sau đây sẽ đi vào màn vấn đáp chân tình.”
Nhạc nền: Kiss The Rain… (2)
(2) Một bài nhạc nổi tiếng của nghệ sĩ Yiruma
Hoàng Tang nắm tay Tiểu Nhiêu Nhiêu, mạnh mẽ đè ở trước người.
“Một: Lần đầu tiên khi hai vị khách quý gặp mặt đối phương, cảm nhận như thế nào?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Máu lạnh, bình tĩnh, lạnh lùng…
Hoàng Tang vô cùng phong độ tiếp lời: Lần đầu tiên trẫm thấy A Nhiêu, chỉ có một suy nghĩ, chính là nữ nhân này chỉ có thể thuộc về trẫm, ai cũng đừng hòng tranh giành.
Tiểu Nhiêu Nhiêu lặng lẽ rơi lệ, hóa ra ngay từ đầu đã bị gài bẫy, hức hức hức… Tác giả mẹ kế, ta hận ngươi…
Trước mắt bao người, Hoàng Tang cầm lấy tay ngọc hôn một cái.
“Hai: Tình cảnh khó quên nhất của hai người là gì?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Trong Hải Đường Uyển, đêm khuya chiết mai cài tóc…
Hoàng Tang: Trước đại điển phong hậu, mặc phượng bào trong Chiêu Dương Điện.
Phồn mỗ: Hai người trả lời thật ghê gớm! Có cần phải lãng mạn thế này không, hừ!
“Ba: Hai người thích tác giả viết cái gì nhất?”
Hoàng Tang không nghi ngờ gì nữa: Đương nhiên là đưa A Nhiêu đến bên cạnh trẫm!
Tiểu Nhiêu Nhiêu hết sức phối hợp: Đúng là để ta gặp A Cẩn…
Hoàng Tang rất hài lòng, vô cùng hài lòng.
“Bốn: Hai người không thích tác giả viết cái gì nhất?”
Tiểu Nhiêu Nhiêu: Đều rất tốt, ta rất hài lòng. Phồn mỗ hãy cố gắng!
Quả nhiên vẫn là A Nhiêu nhà chúng ta khiến người ta thích
~Hoàng Tang đỡ trán: Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều bị lược bớt, trẫm hết sức không vừa lòng. (3)
(3) Ý Vệ Cẩn ở đây là Tấn Giang ra luật giới nghiêm khiến tác giả cắt hết mấy cảnh xôi thịt trước đó, nhưng vì mình đã tìm được bản raw đầy đủ trước khi tác giả sửa lại nên không có bị “lược bớt” nhé!:)
Màn hình lớn sáng lên: Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, kiên quyết chấp hành lời cấp trên!
……
Phồn mỗ cúi người: Miêu tả cảnh thân mật chỉ là vì tăng thêm kịch tính, mọi người đều hiểu! Vốn là tưởng tượng, tưởng tượng
~(Ho khan một cái) “Bên dưới hãy tiến đến phân đoạn cuối cùng, khảo nghiệm sự hiểu ngầm của bản thân!”
Khán giả: Chưa đủ!
Phồn mỗ cặm cụi, tung ra đòn sát thủ: Bản gốc sẽ có trong sàn diễn của bằng hữu hai vị khách quý trong một bộ khác ~ tiếng vỗ tay chưa đủ nhiệt liệt!