Vu Hàn là một chàng thợ mộc. Cái tên này là do phụ thân hắn đặc biệt mời tiên sinh ở trấn trên đặt cho. Khi đó, Vu lão hán muốn có một đứa con là người trí thức. Trước đây, đúng thật là Vu Hàn có đọc sách hai năm, tiếc là không khai hóa, cô phụ kỳ vọng của phụ thân, sau cùng đành phải theo một thầy dạy nghề mộc ở trấn trên học tập. Cũng may là khi tới với cái nghề thứ hai này hắn thông tuệ vô cùng, không làm hổ thẹn, cùng phụ thân gánh vác trụ cột nuôi gia đình. Năm lên mười bảy, hắn tiếp nhận cửa hàng của sư phụ mình. Dù cuộc sống không giàu có, nhưng hắn rất lạc quan, cho nên những ngày tháng sau này trải qua cũng tốt, chỉ là thiếu một người vợ. Mắt thấy hắn sắp hai mươi, mẫu thân hắn bắt đầu lo lắng.
Sắc trời ngày càng muộn, Vu Hàn vác túi táo đỏ định về nhà, để mẫu thân mang tới cho đại tỷ đang chuyển dạ.
Đi được nửa canh giờ, Vu Hàn nhíu mày, con đường hắn từng đi vô số lần bỗng trở nên xa lạ! Con đường vốn hướng thẳng về trước giờ bỗng cong trái ngã phải, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất kỳ quái. Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn, thấy phía sau toàn là sương mù, ra ngoài ba thước không cách nào nhìn rõ.
Vu Hàn toát mồ hôi lạnh, siết chặt nắm tay, hắn biết là hắn đã gặp quỷ. Hít sâu một hơi, hắn hô to: “Quỷ quái phương nào?”
Sau đó hắn trấn định, quan sát động tĩnh bốn phía, quả nhiên một lát sau vang tới một giọng nam: “Ta đúng thật là quỷ, ngươi lại không kinh hoảng như những người khác, quả nhiên là duyên phận!”
Vu Hàn xoay người, tức thì, một gương mặt tuấn tú đi ra khỏi lớp sương, có vẻ càng hấp dẫn, khiến người kinh diễm.
“Ngươi là ai? Sao lại cản đường ta?” Giọng Vu Hàn mạnh mẽ, cố trấn áp con quỷ này. Hắn tự hỏi là bản thân chưa từng hại người, cũng chưa từng mạo phạm quỷ thần, bởi vậy trong lòng cũng không thấy sợ.
“Ta là Hàn Ước, ngươi đúng là không còn nhớ ta!” Quỷ cong khóe môi, thấy Vu Hàn còn đang ngây ra, nụ cười cũng mang theo vẻ chua xót, tiếp lời: “Ta à? Ta từng là tiểu khất cái ở trấn trên, khi đó, mỗi ngày ngươi đều cho ta một bát canh nóng, cũng không ngại người ta bẩn thối. Khi đó chắc là ngươi cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu, là một cậu thợ mộc học nghề!”
Vu Hàn chợt nhớ là khi đó bên ngoài cửa hàng có một tiểu khất cái không xin cơm, cả ngày chỉ ngồi một chỗ, ai cho hắn ta ăn gì, hắn ta sẽ ăn đó, ngay cả cái chén bể xin tiền để trước mặt cũng không có. Khi đó do hắn thấy người này đáng thương nên cố ý trích một phần cơm của mình ra cho. Cứ như vậy, chừng ba bốn tháng sau, tiểu khất cái ấy đột nhiên biến mất. Lúc đó Vu Hàn từng ngạc nhiên một trận, nhưng dù sao thì hai người họ cũng chưa bao giờ nói chuyện, chưa có tình cảm gì.
Thì ra người này chính là tên tiểu khất cái ấy. Chắc khi đó trên mặt y toàn là vết bẩn, cho nên hắn không thể nhìn rõ mặt mày y như thế nào, hắn chỉ nhớ tiểu khất cái ấy gầy như cái que, cứ như chỉ cần một ngọn gió thổi qua đã có thể bẻ gãy cổ tay.
“Là ngươi à?” Vu Hàn nở nụ cười.
Hàn Ước vung tay áo, sương mù tán đi, con đường bình thường cũng hiện ra ngay trước mặt.
Y vươn tay, ý bảo Vu Hàn đi cùng mình.
“Ngươi họ gì?” Y hỏi.
Vu Hàn do dự một chút, đuổi theo.
“Ta họ Vu, Vu của cảm thán!”
Hàn Ước gọi một tiếng ngọt ngào: “Vu đại ca!” Quay đầu nhìn Vu Hàn.
Vu Hàn bị gương mặt tươi như hoa ấy làm sửng sốt, không biết nên ừ một tiếng hay nên đáp lại cái gì.
Có lẽ Hàn Ước cũng không trông cậy vào chuyện hắn sẽ nói được gì, quay đầu đi, dưới chân không tiếng động.
Mới đó, hai người họ đã đi tới một tiểu viện đơn sơ. Hàn Ước mời Vu Hàn vào nhà, ngồi xuống, rót chén nước mời hắn.
Chính y cũng uống một ngụm trà: “Vu đại ca, giờ ắt hẳn ngươi đang có nhiều nghi vấn lắm phải không?”
Vu Hàn gật đầu.
Ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của Hàn Ước, như tô đậm thêm nét ôn nhu. Y từ từ kể lại.
“Ta sinh ra ở một nhà phú quý, cha ta từng là thương gia buôn trà trong kinh thành, đáng lẽ, những ngày tháng sau này của ta cũng không tệ lắm. Mẹ ta qua đời sớm, bà ấy là nguyên phối của cha ta. Tuy trong nhà ta có nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng cha ta vẫn thương ta nhiều hơn, đơn giản là vì ta giống mẹ. Trên ta có ba người ca ca, dưới ta có hai đệ đệ, một muội muội. Bọn họ là con thứ, cũng không thân với ta, thậm chí còn ghen tị cha thương ta nhiều hơn họ. Sau khi cha ta lâm bệnh qua đời, ba ca ca ta hợp mưu đuổi ta ra ngoài, ta không muốn xin ăn, cũng không còn nơi nương tựa, ta đành phải ngồi trên đường cả ngày, sống được bao lâu thì hay bấy lâu. Thoáng chốc, ta đã làm tiểu khất cái được hai năm, tuy là không nói chuyện với ngươi, nhưng ta vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt đó, thêm nữa là ta còn có tôn nghiêm của mình, không muốn thừa nhận bản thân là một tên khất cái, cho nên mới không lấy lòng ngươi!”
Nói tới đó, Hàn Ước bỗng nở nụ cười, nụ cười thật dịu dàng, khiến Vu Hàn phải giật mình.
Hàn Ước lại nói tiếp: “Sau lại, bà chủ Bách Hoa lâu đi ngang qua nơi này nhìn thấy ta, mang ta về, ta cũng không kháng cự, theo bà ta đi. Tiếp đó, ta làm thanh quan! Vu đại ca, ngươi có biết thanh quan là gì không?” Hàn Ước nhìn về phía Vu Hàn.
Ở trấn nhỏ của Vu Hàn giao thông thuận tiện, thường xuyên có một ít công tử nhà giàu đi ngang, tất nhiên cũng có nghe thấy những từ này. Hắn gật đầu, dưới cái nhìn xoi mói của Hàn Ước, hắn cảm thấy cả người tê dại, mất tự nhiên.
Hàn Ước thở dài, nói tiếp: “Làm được hai năm, ta phát sốt rồi mất. Sau khi chết, ta được mang tới chôn ở bãi tha ma cách Trương gia thôn ba dặm đường, tuy là mạng khổ, nhưng do ai oán không cam lòng, cho nên vẫn còn du đãng quanh đây!”
Vu Hàn nhịn không được, muốn đưa tay vuốt ve gương mặt bi thương trước mặt mình, nhưng chỉ mới vừa nhúc nhích một chút hắn đã dừng lại.
Đột nhiên giọng Hàn Ước hoạt bát lên hẳn: “Vu đại ca, ngươi đoán xem suốt những ngày tháng du đãng đó ta đã làm những gì?”
Vu Hàn cảm thấy ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của người trước mặt mình rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn bất kỳ đóa hoa nào trong trấn. Hắn cũng tò mò, hỏi: “Ngươi đã làm những chuyện gì?” Theo bản năng, hắn cảm thấy Hàn Ước sẽ không hại người.
“Ta à? Mỗi ngày đều dọa một người đi đêm, mỗi lần, bọn họ đều bỏ chạy, la to quỷ quỷ, ha ha! Thật ra quỷ cũng không kêu to như họ nha!” Hàn Ước đưa tay chống cằm, “Vu đại ca, ta cũng không quái gở như vậy đúng không?”
Vu Hàn đỏ mặt, cũng may là da hắn đen, cho nên nhìn không ra. Hắn vội vàng gật đầu, nghẹn ra một tiếng ‘ừ’. Hắn vừa ngẩng đầu lên định xem Hàn Ước có phát hiện cái vẻ quẫn bách của mình không, lại cảm thấy có thứ gì đó chạm vào chóp mũi mình.
Nhìn kỹ lại, thấy đôi mắt trong như nước của đối phương đang gần trong gang tấc. Và chạm vào chóp mũi hắn, nhất định là chóp mũi của y.
Cả người Vu Hàn nóng lên, hơi thở ồ ồ. Ngay khi hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên hoảng loạn, thì hắn chợt nghe Hàn Ước nói: Vu đại ca, khi đó ta đã thích ngươi!
Trời đóng băng, đất tan ra, hắn cũng không biết hắn và Hàn Ước lên giường từ lúc nào, thoát đi quần áo, giống như đất trời hỗn loạn, hắn đã làm chuyện cực lạc, nhưng cũng có lẽ do hỗn loạn, cho nên vô cùng mất hồn. Hắn không ngờ là nơi đó của Hàn Ước lại nóng rực, thắt chặt, như sắp hòa tan hắn như vậy.
—————–
Lý Chấp nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng. Y chỉ vào cái mũi Tần Phi, mắng, “Đồ sắc quỷ đáng chết, ngươi nói linh tinh gì vậy, chẳng lẽ ngươi thật trông thấy hai người họ làm chuyện đó? Ta không nghe nữa!”
Tần Phi cười cười, kéo bả vai y lại: “Thật không nghe?”
Lý Chấp quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới ai đó.
Tần Phi nghiêm mặt, nói: “Đêm qua mộ của Hàn Ước đã ngăn ngươi lại, chắc là hắn muốn ta kể chuyện của hắn cho ngươi nghe. Biết đâu chừng, giữa hắn và ngươi có liên quan gì đó!”
Lý Chấp cảm thấy có lý, nhưng lại bực bội chuyện Tần Phi mang mấy vụ giường chiếu ra kể, sau cùng, y cũng không nói gì.
Gõ thước một cái, Tần Phi lại kể.
————
Xong chuyện, Hàn Ước nói với Vu Hàn, rằng đó là lần đầu tiên của y. Vu Hàn tin, bởi vì phản ứng của y vừa trúc trắc lại vừa đáng yêu.
———
“Tần Phi, ngươi là sắc quỷ, con mắt nào của ngươi chứng kiến phản ứng đó của Hàn Ước, lại còn nói bừa!” Lý Chấp đi tới bóp cổ Tần Phi, Tần Phi kéo nhẹ hai tay y ra, thuận tiện hôn lên bàn tay trắng nõn một cái.
“Sắc quỷ chết tiệt!”
——————–
Hai người lưu luyến tách ra, trước khi đi, Hàn Ước nói: “Vu đại ca, đêm nay ngươi nhớ tới đây gặp ta nha!”
Tất nhiên là Vu Hàn gật đầu lia lịa.
Tối đó, quả nhiên là Vu Hàn đi tới nơi Hàn Ước xuất hiện. Một trận sương mù dày đặc lại hiện lên, mang hắn tới gặp Hàn Ước. Hai ngươi lại một đêm ân ái, lưu luyến khó rời.
Cứ như vậy đã qua hơn một năm, cuối cùng mẫu thân của Vu Hàn chịu không được, kiên quyết dẫn con mình tới gặp cô nương Lưu gia, nói với cha mẹ nàng: “Đây chính là gia nhi!”
Vu Hàn buồn bực, nói mấy câu rồi tìm cớ bỏ đi. Hắn trở về cửa hàng, trong lòng lại nhung nhớ Hàn Ước. Nhưng mỗi lần nghĩ tới chữ hiếu, lòng hắn lại rối lên. Hắn cầm một khối gỗ, dùng đao công khắc một hồi, đã tạo thành một hình người, chờ khắc xong hai mắt, những buồn bực trong lòng hắn thoáng chốc tan biến hết. Giờ hắn chỉ nghĩ tới chuyện chiều nay sẽ tặng nó cho Hàn Ước, xem Hàn Ước có thích không.
Tới chạng vạng, Vu Hàn đóng cửa sớm, hắn lo lắng đi tới nơi hẹn với y. Hàn Ước xuất hiện ôm cổ hắn, hơi thở lạnh lùng phả trên vai mình, đúng là dễ chịu thật.
“Vu đại ca, có chuyện gì vậy?” Hàn Ước mỉm cười, hỏi.
Vu Hàn không lên tiếng, chỉ lấy pho tượng gỗ đã khắc xong đặt vào tay y.
Hàn Ước nhìn kỹ, thì ra đó là mình! Hàn Ước cảm thấy rất hạnh phúc, vui vẻ kéo Vu Hàn vào trong tiểu viện, đặt tượng gỗ lên bàn, ngắm một hồi mới cùng Vu Hàn ôm ấp.
Xong chuyện, Vu Hàn nhíu mày phiền não. Hàn Ước hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, ngẫm một hồi, hắn mới nói chuyện mẹ hắn ép hắn thành thân cho y nghe.
Trên mặt Hàn Ước không có bất kỳ một diễn cảm nào, nghe xong, y thản nhiên nói: “Vu đại ca, ngươi về khắc thêm một người gỗ, khắc ngươi đi. Lỡ như ngày nào đó ngươi thành thân, ta cũng có một vật để mà nhung nhớ!”
Vu Hàn nhìn y, đôi mi thật dài rung động, khiến lòng hắn tê rần, “Ta không thành thân, ta chỉ yêu ngươi!”
Hàn Ước đưa tay ôm cổ hắn, tựa vào ngực hắn, thì thào: “Ta biết!”
Đêm đó, quả nhiên Vu Hàn mang tới một người gỗ nữa. Hàn Ước nhìn một hồi lâu, cười bảo: “Oa! Giống ngươi thật, còn giống hơn khắc ta nữa nha!” Y ngậm lấy khóe môi Vu Hàn, cắn một cái, “Vu đại ca, thủ nghệ của ngươi thật tốt!”
Vu Hàn cảm thấy nụ hôn ấy chưa đủ, hắn đuổi theo bờ môi y, hôn một phen, mới nói: “Những lúc rảnh rỗi, ta thường hay khắc như vậy mà!”
Đêm đó hai người đều vui vẻ, ôm chặt Hàn Ước, Vu Hàn đã sớm quẳng chuyện thành thân lên chín tầng mây.
———-
Lý Chấp trợn trắng, ngay cả chuyện người ta hôn môi hắn cũng biết, chẳng lẽ tên sắc quỷ này núp bên cửa sổ nhìn lén? Lại nói bừa!
—————
Sau khi rời khỏi tiểu viện, Vu Hàn quyết định nói thật với mẫu thân mình là hắn không muốn thành thân, bởi vì hắn thích nam tử. Nhưng do quyết định này rất kinh thế hãi tục, cho nên hắn muốn để chậm chậm một chút, đợi khi nào mẫu thân hắn hối quá mới nói. Nhưng tiếc là ông trời lại không cho hắn có cơ hội nói ra.
Hàn Ước đã đi mất.
Vu Hàn đợi hết đêm này tới đêm khác, nhưng chờ mãi cũng không thấy Hàn Ước đâu. Hắn như nổi điên lên, cả ngày hắn đi tới đi lui quanh nơi Hàn Ước xuất hiện, không rời khỏi, nhà không về, cửa hàng cũng không mở. Nhưng hắn đợi mãi cũng không được gì.
Vu lão hán mang Vu Hàn đã gầy đi hai vòng, suy yếu về nhà chăm sóc. Sức khỏe dần dần hồi phục, nhưng tinh thần hắn lại không ổn định. Đến tối, hắn thường đòi chạy ra ngoài, bảo là đi tìm người. Vu lão hán và Vu đại nương không biết hắn muốn tìm ai, khóa cửa nhốt hắn trong nhà, thì hắn lại phá cửa sổ chạy ra ngoài.
Mọi người trong trấn đều bảo Vu Hàn điên rồi.
Hắn đúng thật là điên rồi. Bởi vì Hàn Ước đã đi mất.
Đêm đó, hắn lại chạy tới con đường cũ, ngồi đó chờ. Hắn ngồi đến cả người cứng đờ, mờ mịt nhìn trời, những vì sao tỏa ra ánh sáng màu bạc, bốn bề yên tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn xuống chân, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu lên, như cảm ứng được gì đó.
Một bóng dáng gầy yếu, cô độc thoáng xuất hiện trước mặt hắn.
“Hàn Ước!” Giọng của Vu Hàn thật khẽ, cứ như nếu gọi lớn quá sẽ làm bóng dáng trước mặt hắn chạy mất.
Hàn Ước nhìn hắn, giọng nói như phiêu đãng trong không trung: “Vu đại ca, sở dĩ ta thành cô hồn lưu luyến nhân gian là vì ngươi, giờ ta thấy thỏa mãn rồi, phải đi thôi. Ngươi hãy lấy vợ sinh con, sống cho thật tốt, đến kiếp sau, chúng ta có thể gặp lại nhau!” Nói xong, Hàn Ước bay lùi lại, nhưng ánh mắt của y, vẫn luôn ở trên người Vu Hàn.
Vu Hàn đuổi theo, nhưng không kịp. Hàn Ước đã biết mất, nhưng hắn vẫn đuổi đến cùng. Cho đến khi không chạy nổi nửa, hắn quỳ xuống đất, ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường. Hắn biết là Hàn Ước đã đi rồi, đi đầu thai, hắn không thể nào giữ y lại được. Trong nỗi nhớ nhung, hắn nản chí, nhưng hắn lại nhớ là trước lúc đi, Hàn Ước đã bảo hắn lập gia đình, sống cho thật tốt. Hắn hoàn thành ý nguyện của y, thành hôn với cô nương Lưu gia, bởi vì hắn biết trong ý tốt của Hàn Ước chính là một tình yêu sâu đậm.
Một năm trôi qua, vợ hắn sinh một tiểu nha đầu mập mạp, tiểu nha đầu ấy khôn lớn từng ngày, sức sống mãnh liệt, từ từ hòa tan những u buồn nơi đáy lòng của hắn. Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể giữ lại bước chân về phía con đường đầy sương mù ấy. Vu Hàn thường tới con đường ngày xưa ngẩn người, sau mỗi lần như vậy, hắn cảm thấy trong nỗi mất mát lại có một chút thỏa mãn dâng lên.
Y nhất định có thể đầu thai vào một nhà tốt, sẽ không phải chịu khổ như kiếp này – Hắn nghĩ.
Sau cái đêm rời xa Vu Hàn, Hàn Ước ôm hai người gỗ đi tới bên cầu Nại Hà, lúc y uống xong bát canh Mạnh Bà, hai người gỗ trong lòng y nằm cũng một chỗ, giống như đang đợi sự tái ngộ ở kiếp sau…
————–
Nghe xong câu chuyện, Lý Chấp hít hít cái mũi, thật lâu sau mới hỏi: “Vậy kiếp sau hai người họ có gặp lại nhau không?”
Tần Phi nhéo má y: “Chuyện này chỉ mới xảy ra vào mấy năm trước, làm sao có thể gặp lại nhau nhanh như vậy!”
“Aizz!” Lý Chấp thở dài, cảm thấy đau lòng, tựa vào người Tần Phi, bả vai của hai người tựa cùng một chỗ.
Tần Phi vui rạo rực, nhưng hắn cũng chỉ giấu trong lòng, không thể lên tiếng. Bởi vì nếu hắn lên tiếng tiểu mỹ nhân sẽ nổi giận, đẩy hắn ra.
“Phải rồi, ngươi nói không chừng Hàn Ước có liên quan tới ta là thế nào?” Lý Chấp hỏi.
Tần Phi đáp: “Hắn là người kinh thành, ngươi cũng tới từ kinh thành, có lẽ là đã từng gặp mặt cũng không chừng!”
“Vậy Hàn Ước trông như thế nào?”
Tần Phi nhớ lại, hóa ra bộ dạng của Hàn Ước.
Lý Chấp nhìn một hồi, hô to: “Á, trước đây ta có chơi chung với hắn!” Khi đó Hàn Ước lớn hơn Lý Chấp mấy tuổi, hai người đều là con nhà phú quý, phụ thân của Lý Chấp cũng có lui tới với phụ thân của Hàn Ước, cho nên hai người cũng từng chơi chung với nhau mấy lần. Qua mấy năm sau, y đã quên mất cái tên Hàn Ước.
Không ngờ về sau vận mệnh của Hàn Ước lại thê lương như vậy, y nhớ khi đó Hàn Ước là thiếu niên tuấn tú được cưng chiều hết mực. Nghĩ tới đó, Lý Chấp lại buồn bã.
Thấy y buồn khổ, Tần Phi ôm y vào lòng, nói: “Lần sau ta sẽ kể chuyện vui vui cho ngươi nghe!”