Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 15: Phỉ Phỉ Biến Mất (1)



Tôi khoác áo vào chạy theo ra ngoài, nhưng Tôn Tử chạy quá nhanh nên khi tôi chạy đến nơi, cậu ấy đã sớm không thấy đâu nữa.
Ngoài cửa trăng gió âm u, lá cây bay loạn, tôi cũng không dám đuổi theo Tôn Tử nữa, lỡ trên đường xuống núi gặp phải Mộ Thanh Thanh thì phải làm sao.
“Đùng”
Tôi đang suy nghĩ bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi, khiến tôi toát mồ hôi lạnh, trời ơi, trời ơi không lẽ quỷ nữ này lại đến nữa sao?
Tôi cứng đờ người không dám quay lại, phía sau truyền đến tiếng nói của Phỉ Phỉ: "Minh Dương ơi, em sợ lắm, ngày mai chúng ta rời đi được không?"
Ngữ điệu của cô ấy không phải nũng nịu mà là cầu xin, từ trong ánh mắt của Phỉ Phỉ tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang rất khủng hoảng, nhưng bây giờ tôi cũng nghĩ như Tôn Tử, ai trong chúng tôi cũng không được rời khỏi đây.
Vẫn chưa tìm thấy được Kiến Nam, chúng tôi không thể để cậu ấy ở lại một mình mà bỏ đi được.
Phỉ Phỉ dùng lực đẩy tôi một cái, hét lên trong cuồng loạn: "Anh ấy c.h.ế.t rồi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay nếu không chúng ta cũng sẽ c.h.ế.t, Minh Dương ngày mai chúng ta đi ngay có được không?"
Cơ thể Phỉ Phỉ không ngừng run lên, để xoa dịu cảm xúc của cô ấy, tôi chỉ có thể giả vờ gật đầu, muốn đợi đến ngày mai khi Phỉ Phỉ bình tĩnh hơn, tôi sẽ cùng cô ấy phân tích tình hình hiện tại.
Tôi đỡ Phỉ Phỉ về phòng rồi ở cạnh cô ấy cho đến rạng sáng, Phỉ Phỉ lảm nhảm cả đêm, liên tục nói rằng đừng g.i.ế.c cô ấy, có vẻ như cô ấy đang rất sợ hãi.
Nhìn bầu trời bên ngoài, Phỉ Phỉ vẫn còn đang ngủ, tôi vốn muốn đi nói với bà nội rằng tôi sẽ xuống núi, kết quả vừa mở cửa ra, tôi đã nhìn thấy cô bé đi cùng Tiểu Phân tối qua đứng trước cửa phòng tôi.
Thấy tôi bước ra, cô ta liền mỉm cười nói với tôi: “Thưa thiếu gia, nên đi rửa mặt rồi.”
Tôi bối rối cười cười: “Đây không phải là việc của Tiểu Phân sao? Em là?”
“Em là người hầu trong nhà tên là Huệ Bình, sau này em sẽ lo vấn đề sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia". Huệ Bình không đợi tôi trả lời đã cầm theo một chậu rửa mặt bằng đồng bước vào trong.
Nhìn kỹ thì Huệ Bình này trông rất xinh đẹp, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, mái tóc dài ngang lưng được thắt b.í.m lại, trông rất bắt mắt.
Thấy tôi đứng yên nhìn, Huệ Bình liền cười nhẹ, đưa cho tôi một cái khăn đã vắt.
Đây là lần đầu tiên tôi được đối đãi như thế này, chỉ là từ trong nụ cười của cô ấy tôi cảm nhận được ý vị sâu xa, đôi mắt cô ấy đảo quanh, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Tôi vội lấy khăn lau mặt, cô ấy lại đưa cốc nước trà cho tôi súc miệng, có thể nói sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến tôi có chút không thích ứng được.
"Đúng rồi Huệ Bình, hôm nay tôi muốn xuống núi, em đi nói với bà nội một tiếng giúp tôi." Vì sợ bà nội ngăn cản cho nên tôi bảo Huệ Bình đi thông báo tôi sẽ rời đi trước.
Nhưng Huệ Bình nghe tôi nói muốn xuống núi liền nắm lấy cánh tay tôi: "Thiếu gia ơi, lão phu nhân đã nói, cậu không thể xuống núi, lỡ như trên đường đi cậu bị quỷ nữ bám theo thì sao?"
Huệ Bình vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh, xem ra cô ấy cũng biết Mộ Thanh Thanh đang ở trong trạch viện này. Nhưng khi tôi hỏi Huệ Bình có biết chuyện gì đã xảy ra năm đó không, Huệ Bình bắt đầu né tránh, nói rằng cô ấy không biết gì cả, sau đó cầm chậu đồng nhanh chóng rời đi.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng đi tìm bà nội, khi tôi đi quanh hành lang dài đến hậu viện, liền thấy dì Liên và Huệ Bình đứng trước cổng viện thì thầm điều gì đó.
Thấy tôi đi đến, Huệ Bình vội vàng rời đi, dì Liên vẫn đứng đó đợi tôi.
"Thiếu gia muốn đi gặp lão phu nhân sao?" Nét mặt dì Liên rất nghiêm túc, đôi mắt của dì sắc bén như mắt chim ưng, như thể tôi đã làm điều gì đó sai trái không thể tha thứ vậy.
Tôi gật đầu, cười lấy lòng dì Liên, giải thích rõ mục đích của mình khi đến đây.
Dì Liên không nói gì, trực tiếp xoay người người đưa tôi vào biệt viện, đi vào trong phòng của bà nội, tôi ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc, lư hương bốc khói nghi ngút.
Qua tấm bình phong, bà nội vẫn quỳ trước tượng Phật lẩm bẩm điều gì đó, khi thấy chúng tôi đến bà liền từ từ đứng dậy, nhìn tôi và hỏi có phải tôi muốn xuống núi không.
Thật là thần kỳ, tôi vẫn chưa nói gì sao bà nội lại biết tôi muốn xuống núi chứ?
Tôi liên tục gật đầu, nói với bà Tôn Tử đã xuống núi rồi, tôi sợ cậu ấy gặp nguy hiểm nên cũng phải xuống núi tìm cậu ấy.
Tôi cứ nghĩ bà nội sẽ quở trách rồi cấm không cho tôi xuống núi, nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, bà nội lại nói là đồng ý.
Chỉ bảo tôi đi sớm về sớm chú ý an toàn, tôi ngơ ngác nhìn bà, không biết được trong lòng bà cụ đang nghĩ gì.
Thấy tôi đứng yên bất động, bà nội nhướng đôi mắt đục ngầu nhìn tôi: "Còn chưa đi."
Tôi định thần trở lại, vui vẻ gật đầu: "Vâng, Vâng, cháu sẽ đi ngay."
"Đợi đã, bảo Huệ Bình đi cùng cậu đi." Dì Liên đột nhiên lên tiếng nói: "Huệ Bình rất thông thạo đường núi, có con bé đi cùng cậu chúng tôi mới an tâm."
Bà nội cũng gật đầu, nếu như bà nội đã nhượng bộ như vậy, tôi đương nhiên cũng phải lùi một bước, dẫn Huệ Bình cùng xuống núi.
Bởi vì lo lắng cho Tôn Tử nên tôi đi rất nhanh, Huệ Bình theo phía sau tôi liên tục thở dốc nhưng lại không bảo tôi đợi cô ấy, khi tôi đã mệt hết hơi quay đầu lại mới thấy mặt Huệ Bình đã tái xanh.
"Xin lỗi, tôi quá nóng ruột rồi, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một lát đi." Tôi đứng yên tại chỗ nghỉ ngơi, Huệ Bình thì tìm một tảng đá ngồi xuống.
Cô ấy luôn im lặng, đầu cúi xuống nên tôi không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng tôi cảm giác cô ấy không giống như một người hầu, mặc dù cô ấy giả vờ phục tùng trước mặt tôi, nhưng ánh mắt kiêu ngạo đã phản bội cô ấy.
Chúng tôi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì tiếp tục lên đường, vừa vào trong làng chúng tôi như ruồi mất đầu tìm kiếm Tôn Tử, sau một hồi tìm kiếm vô ích, tôi nghĩ đến Đại Ngốc.
*Ruồi mất đầu: Ý chỉ một người nào đó lao đi xung quanh một cách điên cuồng.
Tôi vẫn nhớ rất rõ nhà của Đại Ngốc ở đâu, chỉ cần đi một vòng quanh quán rượu kia là đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.