Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 29: Đổi Tính Đổi Nết (1)



Sau đó, tôi chỉ đành đẩy cửa bước vào. Nội thất bên trong không khác gì so với căn phòng của tôi, được trang trí rất tao nhã, tuy nhiên ông cậu lại không có trong phòng. Chăn trên giường cũng đã được xếp gọn gàng lại.
Tôi sờ vào chăn, cảm giác rất lạnh, không giống như có người từng sử dụng qua. Sớm như vậy, ông cậu có thể đi đâu được chứ?
Tôi nghĩ lại sự mất tích ly kỳ, sau đó lại sống c.h.ế.t không rõ của Kiện Nam, giờ đến ông cậu cũng không thấy, thì lập tức cảnh giác. Chẳng lẽ ông cậu cũng xảy ra chuyện rồi?
Tối qua, rõ ràng ông ta còn muốn lừa chiếm gia sản Minh gia từ tay tôi, nhưng dù sao ông ta cũng là anh trai ruột của mẹ, tôi không thể để ông ta xảy ra chuyện.
Phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức đi tìm lão thái thái. Với cái thân hình vừa to vừa mập của ông cậu, muốn lôi ông ta đến nơi nào đó rồi g.i.ế.t hại cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là một đám nữ nhân chân yếu tay mềm, khó mà có thể làm được chuyện như vậy.
Thôi bỏ đi, tới giờ tôi vẫn chẳng có một chút manh mối nào, vẫn nên đi một chuyến xem xét tình hình.
Tôi vội vội vàng vàng đi về hướng hậu viện, nhìn thấy phía trước có một người đàn ông cao to quay lưng về phía mình đang nói chuyện với Tiểu Phân. Sao nhìn bóng lưng này tôi lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ?
Đối phương nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì quay đầu lại, tôi vừa nhìn một cái nhận ra, đó không phải là Đại Ngốc sao?
“Minh Dương.” Đại Ngốc ngây ngô cười với tôi, nở nụ cười tươi rói.
Đúng rồi, có lẽ tôi có thể hỏi được gì đó từ chỗ Đại Ngốc cũng nên, anh ta thường xuyên ra vào chỗ này, có lẽ ít nhiều cũng biết điều gì đó.
Tôi thay đổi chủ ý, kéo cái tên to x.á.c nhưng không thông minh này ngoài. Ngoài miệng thì nói đi uống rượu với tôi, thực ra là muốn moi chút thông tin hữu dụng từ miệng của Đại Ngốc.
Đại Ngốc theo tôi vào phòng, Tiểu Phân đã chuẩn bị một bình rượu ngon và vài món ăn bày trên bàn.
Tôi cố ý làm thân: “Anh Thuận Tử này, anh đã không tới đây mấy ngày rồi, dạo này bận chuyện gì vậy?”
Đại Ngốc cười haha, vuốt mái tóc rối như tổ quạ của mình nói: “Anh thì bận chuyện gì chứ được chứ, là mấy chuyện trên trời dưới bể hàng ngày thôi”.
“Ồ, thì ra là vậy à. Đúng rồi anh Thuận Tử, anh rất quen thuộc với Minh gia nhỉ?” Tôi một bên rót rượu một bên giả vờ thờ ơ hỏi Đại Ngốc. Đại Ngốc gật đầu lia lịa, từ miệng anh ta, tôi biết được trước đây nhà anh ta vốn ở gần Minh gia, nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà mấy năm trước đã rời xuống núi.
Tôi ồ lên một tiếng rồi tiếp tục hỏi anh ta xem ban đầu Minh gia có bao nhiêu người sống ở đây, tại sao giờ lại chỉ còn mình lão thái thái.
Đại Ngốc nghe tôi hỏi câu này lập tức trở nên lo lắng. Chén rượu vốn dĩ đưa lên tới miệng bỗng nhanh chóng đặt xuống, lắp ba lắp bắp nói không biết.
Nhưng điệu bộ cơ thể đã bán đứng anh ta. Nhìn anh ta như vậy tôi biết mình đã tìm đúng người, chắc chắn anh ta biết trong ngôi nhà này đã xảy ra việc gì.
Tôi nâng cốc uống với Đại Ngốc vài ly, anh ta thấy tôi cạn cũng cạn chén. Ba ly rồi năm ly Đại Ngốc bắt đầu có vẻ lơ mơ.
Mồm miệng bắt đầu mất kiểm soát. Đây chính là điều tôi mong chờ.
“Anh Thuận Tử, tôi thực sự rất muốn biết, Minh gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao chỉ còn một mình bà tôi thế?” Tôi dùng ánh mắt van nài nhìn Đại Ngốc.
Đại Ngốc gắp một miếng dưa chuột cho vào miệng, nhai rồn rột, sau đó thở dài một cái, nói với tôi: “Minh Dương à, cậu không biết đâu, ngôi nhà này rất không bình thường!”
“Không bình thường? Không bình thường như thế nào?” Tôi rất muốn biết vấn đề trong đó.
“Minh Dương, cậu có điều không biết, ngôi nhà này của Minh gia vốn dĩ đã để trống một thời gian rồi. Từ thời ông cố cậu đã chuyển nhà vào ở trong trấn rồi. Nhưng đến khi ông nội cậu bị bệnh, bà nội cậu cứ nhất quyết muốn chuyển về đây, kết quả thì sao?” Đại Ngốc nhìn xung quanh, lắc lư cái đầu to rồi nói khẽ bên tai tôi: “Kết quả, từng người một trong nhà họ Minh đều biến mất một cách khó hiểu.”
Biến mất? Tôi sững sờ, lão thái thái nói người của Minh gia đều c.h.ế.t rồi, nhưng Đại Ngốc lại nói họ mất tích?
Tôi kéo Đại Ngốc, muốn anh ta nói tiếp, nhưng anh ta uống say khướt rồi lăn ra bàn gọi thế nào cũng không tỉnh, trong miệng rên rỉ một câu “oan nghiệt”.
Oan nghiệt? Lẽ nào Đại Ngốc cũng cho rằng những người này c.h.ế.t có liên quan đến Thanh Thanh?
“Anh Thuận Tử, anh Thuận Tử?” Tôi lay Đại Ngốc mấy cái, anh ta vẫn bất động, xem ra là say thật rồi, biết sớm vậy đã uống ít lại, anh ta say như vậy rồi thì tôi đi hỏi ai đây.
Tôi đứng dậy đắp chăn lên người Đại Ngốc rồi đi ra ngoài, hôm nay thời tiết lạnh và khô hơn nhiều. Bởi hôm qua mưa lớn, tôi nghĩ đường lên núi này hẳn là sẽ lầy lội lắm, Huệ Bình đi mời thầy thuốc chắc cũng không về nhanh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.