Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 43: Thời Điểm C.h.ế.t (1)



Tôi nhìn màn đêm đen như mực, bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi lách tách, khẽ thở dài.
Căn nhà này vốn dĩ đã hơi khủng bố, nay lại có thêm một cỗ t.h.i t.h.ể. Hơn nữa tôi còn biết nơi này có quỷ, tâm lý vô cùng hoang mang. Tôn Tử nhón từng bước đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nhìn vào hành lang tối om om thì vẫy vẫy tôi, đồng thời ra hiệu cho tôi mang theo đèn pin.
Đây là đồ mà lúc Kiến Nam tới đã chuẩn bị. Cậu ta nói sợ nhất là tối. Sợ thôn sẽ mất điện nên đem theo, bảo đảm kể cả gặp đêm tối cũng không vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, tim tôi thắt lại như d.a.o cắt.
Tôi không biết liệu Kiến Nam vẫn đang co ro thoi thóp sống trong một góc nào đó hay sớm đã vùi thây dưới đất rồi.
Nếu cậu ta vẫn còn sống, tôi hy vọng cậu ta có thể kiên trì gắng gượng. Tôi và Tôn Tử nhất định sẽ tìm thấy cậu ta.
Tôi và Tôn Tử cầm giá nến bị gió thổi lửa bập bùng đi ra khỏi phòng bếp. Bên ngoài tối đen như mực. Cái màn đêm lạnh lẽo đến đáng sợ này khiến tôi cảm thấy không ổn chút nào.
Ánh nến lập lòe trước mặt, ngẩng đầu nhìn xung quanh tôi luôn có một cảm giác chói mắt và mơ hồ. Giống như sinh ra ảo giác vậy.
Tôn Tử đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi mạnh dạn bước về phía trước. Tôi đi phía sau cậu ta, lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Hai chúng tôi từ từ đi ra phía hậu viện. Sợ rằng ánh nến sẽ bị nhìn thấy nên tạm thời để gió thổi tắt.
“Dì Liên à….”
Phòng của lão thái bà truyền ra tiếng nói trầm thấp nghèn nghẹn. Tôi và Tôn Tử lập tức dừng bước. Đợi bóng dáng của dì Liên lướt qua phía trước chúng tôi mới từ từ đi tiếp.
“Hậu viện này chúng ta đã tới mấy lần rồi, nhưng chẳng phải đều không phát hiện được điều gì sao?”
Tôn Tử nghe xong ra dấu im lặng bằng tay nói với tôi: “Nhỏ tiếng chút, để người khác nghe thấy thì phiền phức lắm.”
Nói rồi cùng tôi đi vòng qua cái viện trống hoác chỉ có vài cái cây. Mơ hồ nghe tiếng máy phát nhạc từ trong phòng của lão thái bà.
Cái máy phát nhạc này còn phát ra tiếng “tư tư tư” không đúng điệu, nghe giống như tiếng móng tay dùng lực cào vào kính.
“Minh Dương, lại đây.”
Lúc này Tôn Tử vẫy tay về phía tôi. Tôi lập tức qua đó.
Tôn Tử chỉ vào cái giếng nói với tôi: “Minh Dương, tôi cảm thấy phía dưới có vấn đề.” “Dưới này á?” Tôi sởn gai ốc.
Không phải nửa t.h.i t.h.ể của hôm nay được moi từ giếng lên sao? Hiện tại bên dưới vẫn còn nửa mét nước lẫn m.áu. Không phải là cậu ta muốn xuống đó chứ?
Tôi nhìn Tôn Tử, cậu ta đưa cho tôi cái dây thừng trưa nay dùng để kéo Đại Ngốc đưa cho tôi: “Minh Dương cậu ở trên này đợi, một mình tôi xuống dưới đó được rồi.”
Tôn Tử có lẽ nhìn ra vẻ mặt tái mét của tôi, đoán rằng tôi sợ hãi, nên không miễn cưỡng tôi xuống cùng. Nhưng tôi sao có thể để cậu ta xuống đó một mình chứ?
Ngộ nhỡ dưới đó thực sự giấu thứ gì, Tôn Tử phải làm sao? Đến một người đi cùng cũng không có chẳng phải là tự mình đến nộp mạng hay sao?
Tôi nhìn Tôn Tử với vẻ mặt kiên định nói: “Tôn Tử, tôi cùng cậu xuống đó. Dây thừng buộc lên cây là được, không vấn đề gì đâu."
“Cậu không sợ sao?” Tôn Tử nhìn tôi.
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng làm cho bản thân giống như vẫn còn chút dũng khí.
Trong tình huống này, là ai cũng sẽ có chút sợ hãi. Nghe tôi nói vậy, Tôn Tử gật đầu, mở cái nắp bằng nhựa đậy trên miệng giếng. Vẫn là cậu ta xuống trước, tôi theo ngay sau.
Miệng giếng này không to. Hai người chúng tôi một trước một sau kéo chặt dây thừng.
Có thể là do cái giếng này đã từng ngâm t.h.i t.h.ể, hiện tại vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến tôi muốn ngạt thở.
Trước nay sức chịu đựng của Tôn Tử luôn tốt hơn tôi, vậy mà gặp tình huống này vẫn nôn ọe điên cuồng. Cậu ta nắm chặt dây thừng, cong người.
Tôi ngửi thấy một mùi chua hăng nhức mũi.
“Tôn Tử, cậu vẫn ổn chứ?” Một tay tôi kéo dây thừng, một tay vỗ nhẹ vào sau lưng Tôn Tử. Cậu ta lắc đầu nhưng không phát ra tiếng.
“Két két két, két két két.”
Đây là tiếng gì vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, thấy một bàn tay sơn móng tay màu đỏ đang cầm kéo cắt mạnh sợi dây thừng.
Mặc dù dây thừng rất dày, nhưng cũng sẽ không cầm cự được lâu.
“Đừng mà!” Tôi hét to một tiếng rồi cùng Tôn Tử ngã xuống dưới.
“Bùm” một tiếng hai chúng tôi đều rơi vào vũng m.áu. Điều này khiến tôi phát ớn. Tay tôi ngâm trong vũng nước m.áu lạnh băng. Nhưng tôi cảm giác mực nước hình như đã cao lên rồi, ít nhất phải một mét.
Chúng tôi vì bảo vệ hiện trường nên đã đặt một màng nhựa mỏng lên miệng giếng, không ngờ nước vẫn vào được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.