Quỷ Tân Nương

Chương 54




Nữ Vương dù bên ngoài có quyền lực, uy nghiêm cỡ nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ.
Mất chồng, mất tỷ tỷ, còn sắp mất con làm sao mà không đau lòng, không rơi lệ cho được.
Bà khóc đến nổi cơ thể kiệt sức rồi rơi vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ bà mơ màng nhìn thấy Huyên Nhi trở về, thằng bé rất đáng yêu, rất thông minh, rồi bà lại nhìn thấy cái ngày mà bà sinh Huyên Nhi ra bao nhiêu huynh đệ như vậy đều không sống nổi, chỉ có nó nhìn yếu ớt nhất, nhưng lại kiên cường nhất, cố gắng ở lại bên cạnh bà.
Không biết là tại bà mệnh khổ, hay tạo hoá trêu ngươi nhưng những người thân yêu của bà đều lần lượt rời bỏ bà mà đi.
Đến cả những đứa con của bà cũng khó khăn lắm mới giữ lại được Huyên Nhi, Năm đó rõ ràng là sinh tận 6 trứng.
Vậy mà chỉ có một mình Huyên Nhi là khoẻ mạnh nở ra, còn lại đều không có động tĩnh.
Bọn chúng đều đã chết ngay khi bà còn chưa thấy mặt, càng nhớ lại bà càng đau lòng, bà khóc nghẹn lên ngay trong giấc mơ.
Chuyển cảnh bà lại thấy phu quân của mình, chàng ấy rất khôi ngô tuấn tú, màu da rất đẹp, cơ thể cũng rất uyển chuyển, năm đó chính là vì mê màu sắc độc đáo ấy mà bà mới chọn chàng ấy làm phu quân.
Chàng ấy dù chỉ là một tướng quân nhưng lại vô cùng xuất chúng, phải nói là không ai sánh bằng.
Vậy mà để bảo vệ thân xác tỷ tỷ của bà, cố gắng đưa thân xác của tỷ ấy về Thành Vạn Yêu mà đã bị bọn Thần Tộc đánh lén.

Còn bị bọn chúng đẩy xuống Nhân Tộc, rơi vào tay bọn họ thì lại quá thảm rồi (không biết thành máy món nữa).
Rồi bà lại nhìn thấy Phong Nhi lúc còn nhỏ ( mẹ của Hoài Phong) tỷ ấy rất xinh đẹp, đáng yêu.
Với phong thái của loài rắn đương nhiên tỷ ấy sẽ vô cùng uyển chuyển, vô cùng xinh đẹp sắc xảo mê động lòng người.
Nhan sắc phải nói khuynh nước khuynh thành, không ai sánh bằng, trong khắp Tứ Thần Tộc chắc chắn không ai dám mang nhan sắc ra so sánh với tỷ ấy ( Chia 4 tộc mọi người Thần Tộc, Yêu Tộc, Ma Tộc, Nhân Tộc).
Bà nhớ lại lúc mình và tỷ tỷ còn nhỏ, thường hay ra con suối nhỏ để chơi, còn hứa với nhau sau này sẽ cùng nhau sinh con, cùng nhau trưởng thành.
Bà còn nói chắn chắn tỷ tỷ sẽ tìm được một lang quân tốt, để tỷ ấy có thể hạnh phúc cả đời này, người xinh đẹp như tỷ ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Vậy mà tỷ ấy lại phải lòng một tên Thần Tộc vô sĩ, chỉ vì sĩ diện của bản thân mình đến thê tử và hài nhi cũng vứt bỏ.
Còn làm như không quen biết tỷ ấy, tuyệt tình đoạn tuyệt đến một cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không cho.
Để tỷ ấy phải chạy đến tận cổng Thần Tộc mà tự sát, may nhờ có phu quân của bà liều mạng cứu tỷ ấy, mang xác tỷ ấy về đây, nhưng cuối cùng cái giá phải đổi lại quá đắt ông ấy cũng ra đi.
Trái tim của Nữ Vương dù cho có sắc đá đến trăm ngàn lần đi chăng nữa cũng tan vỡ sắp vụn như cát rồi.
Chợt trong cơn mê, bà nghe có ai gọi mình, giọng nói này ấm ấp, quen thuộc.
" Mẫu thân....!mẫu thân....!con về rồi.....!mẫu thân ".
" Huyên Nhi.....!Huyên Nhi ".
Bà giật mình dạy tay quơ quào trong hư không muốn ôm lấy một thân thể quen thuộc.
Nhưng không có gì cả bàn tay bà vô thức buông xuống,vị trí bà nằm đã ướt đẫm nước mắt.
Căn phòng tối đen, một ngọn nến cũng không có, bà cô đơn, buồn tủi ngồi trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo.
Một Nữ Vương uy nghiêm quyền lực nhưng chẳng ai nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, tiều tụy, sự khổ tâm của bà.

" Vương Hậu....!Vương Hậu có tin quan trọng....!quan trọng cần thông báo ".
Nghe bên ngoài có người cần thông báo bà mới ra lệnh cho bọn chúng vào thắp nến lên, bà cũng không quên lau những giọt nước mắt còn lưu luyến trên khuôn mặt của mình.

Cất giấu đi hình dáng đau lòng, khổ sở, thay vào đó là sự uy nghiêm của một Nữ Vương.
" Mau vào đi, thắp nến lên ".
" Bẩm Vương Hậu....!Bên ngoài báo lên kết giới có động tĩnh, hình như có ai đó vừa đi qua kết giới ".
Máy ngày nay bà ấy đã ra lệnh không ai được phép qua lại kết giới, ai ở trong thành thì ở yên, ai ở ngoài thành thì không được phép quay lại.
Kết giới bây giờ chỉ cho phép một mình Thái Tử được dùng, chính vì vậy lúc này đây nếu kết giới có động tĩnh chỉ có thể là Huyên Nhi thằng bé về rồi.
Bà vừa nghe được tin tức, đã mặc kệ bọn người còn đang quỳ bên dưới báo tin đứng dạy chạy vụt ra cửa.
Một làn sương trắng hiện lên, một Nữ Vương uy nghiêm vụt qua đã trở thành một con Bạch xà to lớn lao nhanh về phía cổng thành.
Bọn người gác cổng Hoàng Cung vừa nhìn từ xa xa đã thấy một con Bạch xà to lớn lao đến thì liền biết đó là Nữ Vương liền cho người mở cửa.
Bà lao đi như một cơn gió, mặc cho bọn người đằng sau kẻ biến thành chim, kẻ thành sóc, kẻ thành sói chạy theo bà không ngừng khuyên bà nên cẩn thận coi chừng làm bị thương bản thân mình.
Nữ Vương ra đến cổng thành liền cuộn tròn lại ngốc cao đầu nhìn về hướng kết giới, nếu như thằng bé thực sự trở về chắc chắn đứng đây có thể đón được.
Đúng là không ngoài sự mong đợi của bà từ xa xa đã có thể nhìn thấy một con Bạch xà nhìn có vẻ nhỏ hơn bà một chút đang trườn một cách rất chậm rãi yếu ớt về phía này.
Vừa nhìn thấy bà đã lao đến không ngừng gọi.
" Huyên Nhi....!Huyên Nhi".
" Mẫu....!Thân ".

Huyên Hoàng chỉ kịp gọi hai tiếng đã ngã rầm xuống đất cú ngã mạnh đến nổi chấn động trời đất, khói bụi bay mịt mù.
Thấy con trai mình ngã nhào ra như thế Nữ Vương vô cùng xót con xoắn đến quấn quanh người con trai lo lắng nhìn đứa con trai bé bỏng trở nên tiều tụy.
Huyên Hoàng là lần đầu đến thế giới của Nhân Tộc, khí hậu và thức ăn ở đó không quen nên cơ thể anh liền yếu đi, hơn nữa còn cho Hạ My một miếng Vay, còn gắn kết với Hạ My.
Cơ thể cô ấy là Nhân Tộc, linh hồn là Ma tộc, anh lại là Yêu Tộc nhiều thứ trộn lẫn với nhau như vậy khó tránh khỏi xung khắc.
Nhưng bây giờ anh chính là Linh vật của cô nên mọi cảm giác đau đớn, khó chịu đó anh đều thay cô gánh hết, vô cùng vô cùng khó chịu và đau đớn.
Cơ thể anh yếu ớt nằm trong vòng tay mẫu thân mới an tâm nghĩ dưỡng.
Anh không biết vì mình mà mẫu thân đã đau lòng và lo lắng như thế nào đâu.
Nữ Vương quay người nói với cái bọn sở thú đằng sau vừa mới đuổi đến nơi còn đang thở hỗn hển.
" Mau, gọi Hoài Phong vào cung, Huyên Hoàng về rồi ".
Nói rồi bà mặc kệ bọn chúng làm việc đưa đứa con trai đang thoi thóp của mình về cung,tịnh dưỡng điều trị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.