Quỷ Tân Nương

Chương 60




Cứ luyên thuyên nói chuyện với nhau mà quên mất thời gian và đã đi đến cổng của Yêu Tộc.
" Tới rồi kìa ".
" Đến rồi sao?".
Rắn nhỏ lên tiếng cô mới biết là đã đến, đúng là cái gốc cây to có vòng tròn kết giới đây mà.
Hạ My xoay đầu có chút luyến tiếc nhìn về hướng phủ, cô có chút cảm giác lo lắng không yên tâm về điều gì đó, có cảm giác rất lạ về lần rời đi này của bản thân mình.
" Mau đi thôi ".
Rắn nhỏ vẫn ngự trên vai cô, hối thúc nó sợ Nguyệt Sinh sẽ phát hiện ra cô bây giờ đang không ở trong phủ, sẽ mau chóng cho người đi tìm cô.
Lúc đó kế hoạch của nó chắc chắn sẽ bị hắn phá hỏng, chỉ cần đưa Chiêu Hoa sang được kết giới này thì mọi chuyện sẽ có thể theo ý nó.

Nghe rắn nhỏ hối, Hạ My không nghĩ nhiều cô chỉ là nghĩ nó chắc là đang nôn nóng được quay về nhà thôi.
Cô theo nó bước qua kết giới, hai bọn họ vừa bước qua, kết giới liền bị đóng lại.
Một lệnh từ bên trên truyền xuống từ nay cấm tất cả mọi yêu nhân qua lại giữa hai tộc nếu không có lệnh hay chuyện cần thiết không được phép mở kết giới.
Còn cho cả người canh gác cấm cho bất cứ ai vượt qua mà không có sự cho phép.
Huyên Hoàng quyết tâm lần này phải giữ cho được Chiêu Hoa ở lại đây, đến khi nào cô ấy thực sự trở thành người của anh thì mới có thể cho cô thoải mái tự do được.
Lần này trở lại đây không giống như lần trước, cảm giác thật xa lạ, Chiêu Hoa nhìn ngó xung quanh, mọi thứ không còn đông đúc nhộn nhịp như trước nữa.
Ngoài phố cũng không còn đông người qua lại buôn bán, các cửa hiệu hay quán ăn đều đóng cửa, bọn họ đi đều cuối đầu, không dám ngẩng cao mặt mà nhìn cô.
Mỗi khi cô đi đến gần ai bọn họ đều quỳ xuống cúi thấp đầu hết mức có thể như đang rất sợ cô.
Nhưng cô đâu biết thứ bọn họ sợ và kính trọng là con rắn trắng nhỏ đang nằm trên vai cô khuôn mặt vô cùng thoả mãn.
Nó đang mừng rỡ vì ước nguyện của bản thân đang dần đạt được, nó nôn nóng nghĩ về khoảng thời gian có cô bên cạnh mà lòng vui như bắn pháo hoa.
Cô lướt qua bọn người đang cúi rụp xuống đất, đến hơi thở cũng điều chỉnh cho nhỏ nhẹ nhất có thể không dám tạo ra một tiếng động nhỏ nào.
Cô cũng có chút khó hiểu nhưng không máy để tâm, rắn nhỏ cứ chỉ cô đi thẳng về phía trước, đến khi cô nhìn thấy trước mắt mình là 1 tòa thành vô cùng tô lớn nằm ở trung tâm của Thành Vạn Yêu.

Bao quanh toà thành này chính là khu vực sinh sống của bọn yêu này, vậy đây có lẽ chính là nơi mà bọn yêu có quyền lực ở.

Gọi đúng hơn là cái gì í nhỉ......!là.....!là.....!ah đúng rồi.....!Bà Đạo sĩ gọi cái người đứng đầu ở đây là Nữ Vương, Vương Hậu của thành Vạn Yêu.
Nghĩ đến đây Chiêu Hoa liền khựng lại, nhìn con rắn nhỏ đang nằm trên vai mình uốn éo, ngáp ngắn ngáp dài sắp ngủ đến nơi rồi.
" Này....!này....!ngươi nói cho ta nghe xem, mẫu thân của ngươi rốt cuộc là ai vậy ".
" À bà ấy chính là Nữ Vương của thành này ".
Nó trả lời vô cùng dõng dạc không cần suy nghĩ, mặc cho biểu cảm của Chiêu Hoa càng lúc càng biến sắc theo từng câu chữ mà nó tuông ra.
Cô lấp bấp như một đứa trẻ vừa tập nói.
" Cái.....cái gì.....!Vương Hậu....Vậy không phải....!ngươi....ngươi chính là ".
Còn chưa đợi cô nói hết câu nó đã nhảy vào cắt ngang, đợi cô nói xong chắc nó dài cả cổ.
" Phải, phải ta chính là Thái Tử của thành này ".
Câu nói thốt ra từ miệng của nó nghe có vẻ đơn giản nhưng với Chiêu Hoa đây là một tin tức vô cùng vô cùng trọng đại.

Cô đã nghe đạo sĩ nói rằng Vương Hậu là người có quyền lực ở đây, cũng đã nghe nói rằng lần trước cô đã thả mất con rắn nhỏ là thứ rất quan trọng quyết định thắng bại của trận xâm chiếm.
Thì ra chính vì nó là Thái tử nên mới quan trọng đến vậy.
Vậy....!vậy mẫu thân của nó chính là Vương Hậu, một lát nữa đây cô sẽ gặp Vương Hậu của Vạn Yêu sao....!Trời ơi...nghĩ thôi mà chân tay cô đã run lầm cập.
Rắn nhỏ nằm trên vai cô cũng cảm nhận được.
" Cái gì vậy bà chị....!không cần phải sợ đến như vậy đâu, đã có tôi ở đây rồi cô còn lo gì nữa ".
" Ngươi......ngươi sao không nói trước với ta....ta...ta sắp đi gặp Vương Hậu cơ đấy".
Rắn nhỏ không trả lời cô chỉ thầm cười, gặp cho quen đi chứ mẹ chồng tương lai còn gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.