Ngã tư đường tối mịt, trên mặt đường thường thường xuất hiện một hai vũng nước tiểu ẩm ướt, phía trước mơ mơ màng màng thấy không rõ lắm, hai chân không ngừng chạy tốrn vô tình giẫm lên những vũng nước đó, bất tri bất giác dính vào ống quần.
Nhưng mà hắn đã không còn để ý những việc này, phía sau tối mịt giống như đang bị quái vật đáng sợ truy đuổi, hắn một đường chạy như điên, bị mệt cũng không muốn dừng lại.
Hắn đang chạy trốn, lúc nãy ở phòng quản lý viên, hai con mắt kia sau khi tiếp cận hắn liền nhanh chóng biến mất, trở thành một cái mồm to đầy máu lớn mở ra đủ để nuốt vào người ta vào, hắn kinh hoảng lúng túng, thiếu chút nữa đã bị quái vật đáng sợ kia nuốt vào bụng.
Dưới tình thế cấp bách hắn lui lại một đường, quái vật cũng đuổi theo, mắt thấy sẽ bị nuốt vào bụng quái vật, lúc chỉ mành treo chuông, hắn giật lấy bình chữa lửa treo trên tường quăng vào miệng quái vật. Trong lúc quái vật dừng lại, hắn liền chạy thoát.
Lúc này, hết thảy trước mắt là ngã tư đường hắn vừa quen lại vừa xa lạ.
Đường phố quỷ dị, ngọn đèn lờ mờ, hơi nước dày đặc, trong ấn tượng ngắn ngủi, con đường hiện tại bất luận chạy như thế nào cũng không tới được cuối đường.
Chạy chạy, Tần Tiêu cuối cùng chạy tới giao lộ, hắn chậm rãi buông bước chân, bởi vì dưới ánh đèn đường của giao lộ trước mắt xuất hiện vài bóng người. Lúc trước đã bị doạ qua một lần, cho nên lúc này hắn liền bảo trì cảnh giác, nhưng do đã lâu không thấy người nào, đã sớm nghĩ muốn tìm một người sống hỏi cho rõ ràng, hắn từng bước một cẩn thận đi về phía trước.
Đến gần mới nhìn rõ những người này đang vây xem, không biết bọn hắn vây xem cái gì, những người đứng sau đang cố gắng chen chúc lên trước, một vài người ở bên trong đã ngồi chồm hổm đào cái gì đó.
Có thể là do ảnh hưởng của công việc, tò mò cũng dần xâm chiếm lòng hắn, Tần Tiêu liền lập tức quên mất sợ hãi bước chân tiến nhanh hơn về phía trước, nhưng hắn còn chưa đến gần, trong sáng sớm yên tĩnh, tiếng bước chân của hắn đã khiến cho những người này chú ý.
Từng người bọn hắn chậm rãi xoay người lại... Lai, Tần Tiêu nhất thời dừng lại bước chân. Những người quay đầu lại, trên khuôn mặt xuất hiện những chỗ hư thối khác nhau, mà một người bị hư thối nhiều nhất, trên khuôn mặt dĩ nhiên thấy được xương đầu, hàm răng trắng bạch loã lồ trong không khí. . .
Tần Tiêu như hiểu được cái gì, chân mềm đi, từng bước lui về phía sau, khi đàn cương thi đi về phía hắn, muốn xoay người chạy trốn thì hắn nhìn thấy được thứ mà lúc nãy đám cương thi vây quanh.
Là một khối thi thể của nữ nhân, nội tạng đã bị lấy ra, thịt ở đùi và bụng đã bị ăn rất nhiều, thịt trước ngực cũng bị ăn rất nhiều, chỉ còn lại có cặp vú đã bị gặm mất một nữa nhiễm máu đỏ thẫm, cùng với một ít tóc dài rơi rụng trên mặt đất chứng minh giới tính của nàng.
Gió lạnh hiu hiu thổi dến, mang đến không khí hôi thối tanh tuoi, dả dày Tần Tiêu một trận quay cuồng, thiếu một chút là ói ra. Mắt thấy đám cương thi sắp vây lấy hắn, không nghĩ có kết cục giống như khối nữ thi phía trước, Tần Tiêu che miệng, nhịn xuống cảm giác muốn ói, xoay người chạy trốn, cương thi chạy không mau, hắn rất nhanh liền bỏ lại đám cương thi này ở phía sau, nhưng trong lòng hoảng sợ và mụ mị càng lúc càng mãnh liệt.
Chỗ này là nơi hắn từng ở sao? Nếu vậy, hết thảy trước mắt là cái gì? Nếu không phải, vậy nơi hắn đến là chỗ nào?
Rốt cuộc hiện tại là mộng, tất cả phía trước hắn nhận là mộng mới là thật?
Lúc trước tỉnh lại, nụ cười cuối cùng của nữ tử áo trắng tựa hồ che giấu điều gì. Là hắn quá ngây thơ rồi? Cư nhiên tin nàng. . .
Hết thảy đều là mê, ngay lúc này, tìm được phía trước dữ hắn thông qua điện thoại đích Giang Nham đã là hắn duy nhất đích hy vọng.
Bất tri bất giác, Tần Tiêu cuối cùng đi tới toà soạn hắn công tác. Ngẩng đầu nhìn lên lầu hai nơi hắn làm việc, ánh sáng đèn huỳnh quang toả ra dưới lầu, bên trong tựa hồ có người, ý nghĩ này khiến nội tâm Tần Tiêu vô cùng phức tạp. Đã gặp chuyện kỳ lạ vài lần khiến hắn lo sợ gặp nữa, nhưng hắn lại hy vọng Giang Nham thật sự ở bên trong.
Mặc kệ là ai đều tốt, nếu là Giang Nham, đồng sự kiêm bạn bè của hắn thì quá tốt, hắn thầm nghĩ gặp người sống, có thể giảng rõ cho hắn những việc hắn vừa gặp, khiến hắn không còn ở một mình trong thế giới hắc ám quỷ dị này.
Ở dươi lầu hít sâu một hơi, Tần Tiêu cuối cùng hạ quyết tâm đi lên lầu hai, cái nơi có ánh sáng như ban ngày.
Một đường đi tới lầu hai không có xuất hiện thân ảnh người nào, đi đến đầu hành lang, từ cánh cửa mở rộng nhìn lại, Tần Tiêu liếc mắt một cái liền thấy được Giang Nham ngồi ở đối diện bàn làm việc của mình không biết đang nghiên cứu cái gì.
Thấy vậy, trước mắt Tần Tiêu sáng ngời, lập tức kinh hỉ vạn phần hướng Giang Nham đi đến, khi đi đến Giang Nham phía sau thì, hô to một tiếng Giang Nham rồi đưa tay chụp lấy bả vai hắn.
Nhưng mà, chuyện tình khiến hắn khiếp đảm lại xảy ra, sau khi vỗ, cái đầu của Giang Nham như là bị mất đi chỗ dựa từ trên cổ hắn lăn xuống, lộc cộc một tiếng rơi vào chân của hắn rồi lăn dô góc tường. . .
Hai chân Tần Tiêu mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt như bị cố định, chớp cũng không chớp, lăng lăng nhìn cái đầu của Giang Nham lăn đến ở góc tường.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có cái gì đánh đến chỗ hắn, Tần Tiêu theo bản năng né tránh, lại tập trung nhìn vào, nguyên lai là thân thể không có đầu của Giang Nham ngã lăn trên mắt đất.
Trong phòng làm việc ánh đèn sáng ngời, cái thi thể cách Tần Tiêu không đến một thước, hắn có thể nhìn thấy rõ mạch máu bên trong cổ, cổ họng và khớp xương trắng.
Nhưng lại quỷ dị không có một giọt máu chảy ra, cái cổ trống không tựa như một mồm máu to, khiến Tần Tiêu nhịn không được rùng mình, hắn muốn lập tức rời khỏi nơi đáng sợ tàn nhẫn này, nhưng hai chân hắn lại không nghe hắn sai bảo, hoàn toàn vô lực không đứng dậy nổi.
Ngay lúc Tần Tiêu gần như tuyệt vọng cùng thân thể của mình đấu tranh thì hắn nghe được một tiếng hô hoán quen thuộc︰". . .Tần Tiêu. . ."
Tiếng hô hoán quen thuộc khiến Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn, liền thấy cái đầu nằm ở góc tường không biết từ lúc nào đã mở to hai mắt, quỷ dị nhìn hắn, khoé miệng lộ ra một nụ cười khiến người khác nhìn thấy phải kinh sợ.
Không chỉ như vậy, Tần Tiêu rất nhanh liền phát hiện thi thể không đầu ngã trên mặt đất cũng bắt đầu chuyển động, tay của thi thể sờ soạng trên mặt đất, giống như động vật bò sát đi về phía Tần Tiêu.
"Không. . ."
Hết thảy trước mắt đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hình ảnh này người bình thường căn bản là không thể nhận, khiến Tần Tiêu mặt trắng như sáp, khi thi thể đi về phía mình, hắn liều mạng lui lại phía sau.
Cái đầu nhìn về phía hắn, vặn vẹo biểu tình, dưới ngọn đèn trắng bệch nhìn thấy thật khủ bố.
"Tần Tiêu, ngươi vì cái gì không đến cứu ta. . . Ta chết thật thảm a. . . Vì cái gì ngươi không đến. . ."
Nghe được lời này, Tần Tiêu ngây dại.
"Không. . . Ta không có. . . Không có không cứu ngươi. . ." Khuôn mặt Tần Tiêu khuôn mặt thống khổ.
"Chính là ta chết . . . Ngươi không có tới. . ."
"Ta không phải cố ý, ta không biết. . ." Tần Tiêu chỉ có thể thong thả lắc đầu.
"Ta hận ngươi!" Hai mắt của cái đầu bỗng dưng phun ra sát ý, thi thể không đầu tiến nhanh hơn.
"Ta phải cho ngươi chết đi bi thảm giống ta, ta chết thê thảm như vậy, ngươi không thể tiếp tục khoái hạt sống ở trên đời này. . . Ta bắt ngươi chết, ta bắt ngươi chết!"
Lời nói nguyền rủa quanh quẩn cả phòng làm việc, không biết từ khi nào, trong phòng xuất hiện vô số cương thi, bọn hắn tựa hồ là ngửi được hương vị thịt người, chậm rãi tụ tập trong này, theo hơi thở, từ từ tụ họp xung quanh Tần Tiêu.
Tần Tiêu che hai tai, thanh âm từ cái đầu phát ra khiến hắn thống khổ không chịu nổi, ánh sáng trước mắt dần dần bị bao trùm, hắn ngẩng đầu nhìn chính mình bị vô số cương thi vây quanh, trong con mắt trắng bạch của cương thi hiện lên ánh sáng tham lam, nhìn đến điều này, hắn hiểu được mình thật sự đã không còn đường trốn. . .
"Tần Tiêu, theo ta chết đi. . . . Ngươi không đáng sống tiếp trên đời. . . Chỗ này chỉ còn lại có ngươi, ngươi cũng chết đi. . . Chết thống khổ giống như ta. . ."
Thi thể không đầu bắt được người Tần Tiêu, thanh âm nguyền rủa vẫn như cũ quay về bên tai, trong cái cổ không đầu dài ra một cái gì đó như là cành cây nhỏ chứa đầy mùi máu tươi, từ từ quấy lấy cổ Tần Tiêu, không cho hắn hô hấp tiếp.
Cổ càng ngày càng bị quấn chặt, hai má Tần Tiêu trướng lên đỏ hồng, hai bàn tay liều mạng kéo ra thứ gì đó đang quấn cổ, nhưng hoàn toàn không được. Không khí rời hắn càng ngày càng xa, mắt cũng mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy đám cương thi ăn thịt người vậy chặt mình.
Hắn cảm giác được thân thể mình đang bị xé ra, nhóm cương thi bắt đầu ăn thịt hắn, hắn không cảm giác được một tia đau đớn, bởi vì ý thức đang từ từ rời xa hắn.
Nhưng ngay tại hắn dần dần lâm vào trong bóng tối, hắn tựa hồ thấy được thân ảnh một người, ngay tại địa phươgn không xa, cô tịch đứng lặng . . .
"Không ──"
Tần Tiêu phút chốc mở to hai mắt, đau đớn đồng thời ập đến, biết chính mình khó tránh cái chết, cắn cắn răng một cái, hắn dùng hết khí lực toàn thân đẩy ra cái thứ đang quấn cổ mình, không khí tiến vào, nhưng hắn không phải thừa dịp hô hấp, mà là lớn tiếng la lên︰"Xích Trụ ──"
Ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta
Ngươi đã nói mặc kệ ta ở đâu, chỉ cần hô tên ngươi, ngươi liền xuất hiện. Ngươi đã nói đích. . .
Nhưng ngươi lại nuốt lời .
Xích Trụ.
Tần Tiêu vô lực nhắm lại hai mắt, khóe mắt, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi ra. .
Một cánh tay khoẻ mạnh tiếp được thân thể rơi xuống của Tần Tiêu, khi Xích Trụ nhẹ nhàng nâng dậy Tần Tiêu bị hôn mê để hắn dựa vào trong lòng mình thì Bích Nhan đứng ở một bên trong mắt chợt loé lên hắc ám, nhưng ở mặt ngoài, nàng vẫn bất động thanh sắc.
Xích Trụ khẽ vuột gương mặt tái nhợt của Tần Tiêu, yên tỉnh một hồi lâu, hắn thấp giọng nói với Bích Nhan︰"Vất vả cho ngươi."
"Chỉ cần là vì quỷ chủ cống hiến, Bích Nhan không sợ vất vả."
Bích Nhan si ngốc nhìn khuôn mặt đáng sợ của Xích Trụ.
"Chính là Bích Nhan không rõ, quỷ chủ vì sao phải kêu Bích Nhan chế tạo ra ảo cảnh, khiến vị công tử này nhìn thấy cảnh tượng kia . . ."
Xích Trụ lại một trận lặng yên, khi Bích Nhan tưởng hắn sẽ không trả lời thì, hắn sâu kín đáp︰"Hắn. . . Hắn vừa mới kêu tên của ta. . ."
Nói xong, Xích Trụ ôm lấy Tần Tiêu đang hôn mê quay người đi về nhà gỗ nhỏ.
Nhìn thân ảnh rời đi của hắn, thanh âm Bích Nhan dần dần trôi đi trong gió.
"Chỉ bất quá là vì nghe được hắn gọi tên của ngài. . . thôi... sao?"
Không phải chỉ bất quá. . . . . .
Đã bao nhiêu năm, hắn có bao nhiêu năm không có kêu tên mình?
Xích Trụ không nói lời nào cũng không quay đầu lại tiến vào trong nhà gỗ.
Bích Nhan vẫn đứng ở bên trong vườn hoa, y phục mỏng màu trắng giống như một âm hồn thuần khiết nhưng cao ngạo, si ngốc chờ đợi một người vĩnh viễn cũng không quay đầu nhìn mình.