Quỷ Thê

Chương 3



Sáng sớm hôm sau, lão đại gia quả nhiên như lời hắn nói, rất nhanh liền gọi người đem Tần Tiêu cùng Giang Nham đưa ra khỏi thôn. Bởi vì trong lòng đã có đối sách, Tần Tiêu cùng Giang Nham tỏ ra thực dễ bảo, ngoan ngoãn để nhân đem bọn hắn đưa ra thôn.

Nhưng người đưa bọn hắn ra thôn chỉ đem bọn hắn đưa đến lối rẽ liền không đi tiếp nữa. Lối rẽ này chính là nơi bọn hắn gặp gỡ lão đại gia, mà Tần Tiêu cùng Giang Nham tưởng sẽ bị đưa đến tận quốc lộ, cho nên cảm thấy kỳ quái, nhưng không có hỏi gì.

Bởi vì thôn dân vẫn đứng ở lối rẽ nhìn bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể đi tiếp. Không biết qua bao lâu, Tần Tiêu đi ở phía trước bị Giang Nham ở sau kéo lại.

"Thế nào ?" Tần Tiêu kỳ quái hỏi.

Nhìn lại con đường bọn hắn đã đi qua, Giang Nham nhẹ giọng nói "Chúng ta trở về được rồi."

Mắt không khỏi nhìn về con đường nhỏ bọn hắn đã đi qua, lúc trước Tần Tiêu rõ ràng đã đặt quyết tâm đột nhiên trở nên do dư: "Giang Nham, chúng ta lần này trở về đi, quên đi."

"Hả?" Giang Nham ngoài ý muốn quay đầu nhìn hắn, "Lúc trước ngươi không phải thực chờ mong sao? Còn nói thêm ko đạt dc tuyệt không bỏ qua."

Tần Tiêu sắc mặt âm u cúi đầu, không có nói chuyện. Thẳng đến Giang Nham có chút không nhịn được thì hắn mới ngữ khí trầm trọng nói, "Kỳ thật tối hôm qua, thái độ của vị đại gia kia khiến ta có điểm bất an, hắn nói thêm một câu, nếu chúng ta muốn biết bí mật phải lấy mệnh lại trao đổi. . . "

"Hắn không nghĩ cho biết ngươi biết mới tìm cớ hù ngươi, vậy ngươi cũng tin?" Giang Nham không cho là đúng hừ một tiếng, "Chúng ta từng đến địa phương khác làm phỏng vấn, lúc đó chẳng phải đã gặp qua vấn đề như vậy? Khi ấy cũng không khiến ngươi do dự như thế."

Tần Tiêu lắc đầu, rồi mới nhìn Giang Nham bằng ánh mắt thâm trầm nói "Kỳ thật không chỉ như vậy, ta còn có một cảm giác là lạ. . . Đúng... Giang Nham, ngươi ở trong thôn thì có cảm giác được cái gì bất thuòng không?"

Bởi vì biểu tình của Tần Tiêu quá thật, Giang Nham không khỏi bắt đầu hồi tưởng, nghĩ lại tất cả những việc đã găp từ khi vào thôn.

Một lúc lâu sau, Giang Nham mới hơi nhếch mày trả lời "Ngươi như thế nói ta mới nhớ lại, ta từ lúc vào thôn liền bắt đầu có một cảm giác không đúng. Chính là lại tìm không thấy cái gì không đúng . . . Thế nào, này có cái gì sao?"

Tần Tiêu chỉ có thể lắc đầu, "Ta cũng không nói dc hơn, chính là rất không an... Thật sự, cảm giác rất không thoải mái. Giang Nham, quên đi, lần này chúng ta trở về thôi."

Biểu tình của bằng hữu không giống như là nói giỡn, đứng ở trong khu rừng râm không có lấy một tia sáng ấm áp, Giang Nham đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Tối hôm qua lòng hoàn kiên định thì lúc này lại yếu ớt, hết thảy trước mặt đều không thấy, cảm giác bất an mãnh liệt bao trùm toàn thân.

Giang Nham không thể kiên trì tiếp, "Quên đi, trở về trở về đi."

Thấy hắn đồng ý, Tần Tiêu từ đáy lòng thở dài. Nếu Giang Nham kiên trì muốn đi, hắn có thể không cự tuyệt, dù sao sâu trong nội tâm, vẫn tồn tại ý nghĩ muốn giải khai bí mật.

Hai người cũng không kiên trì tiếp, liền đi tiếp trở về. Chính là đi được 30 phút trên con đường nhỏ dài mà lúc trước bọn hắn đã đi, bọn hắn thấy dc một sự kiện khiến sắc mặt trở nên trầm trọng.

"Sao, thế nào lại như vậy?"

Nói lời này thì thanh âm Giang Nham đã phát run, mà Tần Tiêu ở cạnh hắn, sắc mặt cũng không đẹp hơn chút nào.

Ở trong trí nhớ của bọn hắn, nếu vẫn đi theo con đường nhỏ, quá hai tiếng phải bọn hắn sẽ đến được đường lớn, chính là sự thật, bọn hắn đi đến chính là cái lối rẽ lúc bọn hắn vừa ra khỏi thôn!

Người lúc trước dẫn bọn hắn ra khỏi thôn đã không còn ở đó, nhưng nhìn qua hai lần bọn hắn vẫn không nhận ra nơi này.

Vì cái gì?

Rõ ràng đường đi chỉ có một, rõ ràng lúc nãy bọn hắn đi hướng ngược lại, sao cuối cùng lại đi tới chỗ này!

"Giang Nham. . ." thanh âm Tần Tiêu thanh âm phát run khiến người nghe không rõ, "Chúng ta trở về đi..."

"Nga. . . Ân. . ." Đồng dạng bị cảm giác kinh hãi vây lấy, Giang Nham chặt chẽ đi theo Tần Tiêu thoạt nhìn so vơi hắn tỉnh táo hơn chút, theo hướng tương phản mà đi.

Nhưng sau đó vài giờ bọn hắn vẫn đồng dạng về lại lối rẽ . . . .

"Tần Tiêu. . . ."

Thanh âm Giang Nham so với lúc nãy còn run lợi hại hơn, bất an nhìn Tần Tiêu vẫn đang ngẩn người.

Dùng sức nhắm chặt mắt sau đó chậm rãi mở ra, Tần Tiêu nặng nề mà nói, "Tiếp tục đi trở về đi!"

"Ta không nghĩ lần này có thể đi ra ngoài!" Giang Nham nói tiếp, "Không bằng chúng ta quay về thôn đi tìm người giúp!"

"Không thể trở về!" Tần Tiêu đột nhiên hung hăng rống lên, "Tuyệt không thể quay về thôn!"

Giang Nham bị hắn rống khiến sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.

Tần Tiêu lại nhắm mắt, ngực phập phồng đập mạnh, hai bàn tay để xuôi người càng không ngừng run rẩy. Hắn sợ hãi, thật sợ!

"Chúng ta tiến đến thôn thì có cảm giác kỳ quái, ta biết là cái gì. . ."

"Là cái gì?" Giang Nham khẩn trương truy hỏi.

Sắc mặt Tần Tiêu càng lúc càng khó coi, mắt khẽ mở, dùng ánh mắt khiến người khác trong lòng hoảng sợ thẳng tắp nhìn Giang Nham, rồi hắn mới một chữ một chữ thật mạnh nói "Không có hơi thở. . . Chúng ta tối hôm qua tiến đến cái thôn, không ai thở.. ."

"Cái. . . Cái gì. . ." Giang Nham vẫn không thể lý giải.

"Trừ bỏ vị đại gia kia . . . Mỗi một cá nhân. . . Từ tiểu hài đến người già. . . . . Bọn hắn không có nói chuyện. . . . Đều không có phát ra tiếng nào từ cổ họng, thôn thực trầm tĩnh, hoàn toàn nghe không được thanh âm nói chuyện. . . Hơn nữa ánh mắt bọn hắn, đều giống tro tàn, không có hào quang. . ."

Sắc mặt Giang Nham càng lúc càng xanh, thanh âm gần như nói không nên lời "Ngươi. . . Ngươi, ý của ngươi là, phải . . ."

Tần Tiêu thấp đầu, khủng hoảng một hơi trả lời:

"Kia rất có thể là một thôn quỷ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.