Quỷ Thê

Chương 7



Xuất hiện ở trước mặt Tần Tiêu, là một giống loạilớn vô cùng cứ như một toà núi nhỏ, con quái vật giống như con chó ba đầu, nó từ từ tiến đến Tần Tiêu đang té trên mặt đát, nhếch miệng lộ ra hàm răng răng nanh sắc bén như dao nhỏ, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung nhẹ.

Quái vật gần trong gang tấc, muốn chạy đã không có khả năng, huống gì lực đứng lên cũng đã không còn, nghĩ đến lúc nãy vừa gặp cương thi bây giờ lại nhìn thấy quái vật to lớn, Tần Tiêu nghĩ chính mình thật là khó tránh tai kiếp, nhất định sẽ chết.

"Tê ──"

Ba đầu của quá vật đột nhiên mở mồm thật to nhắm hướng Tần Tiêu lao đến, Tần Tiêu chỉ có thể làm một việc duy nhất chính là nhắm mắt thật chặt, chuẩn bị thật tốt.

Nhưng là qua một lúc, trừ bỏ có mùi tanh hôi và những tiếng tê tê từ miệng dã thú phát ra, thì cái chết thống khổ mà Tần Tiêu tưởng tượng không hề phát sinh.

Tần Tiêu nơm nớp lo sợ mở mắt ra, lại bị sợ đến thở hốc vì kinh ngạc.

Quaí vật to lớn cư nhiên lại đem ba cái đầu của nó để trước mặt hắn, con mắt đen tuyển của nó cũng đã to bằng một cái nắm tay, cái mũi to như ống thông gió thì không ngừng ngửi ngửi, tựa như con chó đang xác định vật phẩm trước mắt.

Tần Tiêu thở mạnh cũng không dám, tâm như nổi trống để mặc cho quái vật ngửi mình.

Qua một hồi lâu, quái vật dường như xác định được cái g gì, chỉ thấy nó há miệng thật lớn, Tần Tiêu cứ tưởng sẽ bị quái vật cắn ra làm mấy khúc như nó lại cắn vào quần áo của hắn rồi thảy lên lưng mình.

Tần Tiêu mới vừa ngồi ổn trên lưng quái vật, con quái vật đột nhiên hăng hái chạy như điên vào trong bóng tối, tốc độ nhanh như ngựa khiến Tần Tiêu vì không muốn bị rơi xuống đất, vội vàng dùng sức nắm lấy lông dài trên lưng quái vật rồi nằm sấp xuống.

Hắn cũng không biết quái vật muốn đem mình đi nơi nào, chỉ biết là trong tâm bị sợ hãi vẫn chưa hết.

Tiếp theo còn cái gì đang chờ hắn?

Tử vong và sợ hãi cái nào khủng khiếp hơn?

Dù sao việc đã đến nước này, hắn đối với sự sinh tồn đã không còn ôm quá nhiều hy vọng.

Bởi vì gió thổi lại khiến mắt bị đau đớn, Tần Tiêu liền liền nhắm hai mắt, hắn ngồi yên lặng, lúc nãy tâm tình vừa sợ hãi vừa khẩn trương, lại còn đang ở trên lưng quái vật, nhưng hắn vẫn bất tri bất giác rơi vào trong mộng.

Hắn có một giấc mộng rất kỳ quái, trong một không gian tối tăm, hắn ngồi rất im lặng, trước mặt hắn cũng có một người, nhưng hắn thấy không rõ mặt người này, chỉ nghe đến thanh âm nức nở của đối phương.

Không biết hắn nghe được bao lâu, đợi cho hắn mơ mắt ra lần nữa thì đã sáng ngời, hắn ngửi được trong không gian chung quanh tràn ngập mùi hoa, bên người hắn chỗ nào cũng là hoa, tất cả địa phương hắn có thể nhìn đến đều có hoa đủ màu sắc.

Hắn tưởng đây cũng là mộng, nhưng khi nhìn đến con quái vật ngay từ đầu đã doạ hắn sợ chết khiếp, hắn mới biết được đây không phải mộng, là con quái vật đem hắn tới nơi này.

Quái vật nhìn đáng sợ, nhưng nó clại tỏ vẻ nhu thuận, tựa như con con chó nhỏ lăng 3 lặng nằm sấp ở một chỗ, tựa như canh giữ hắn, cũng như là nghỉ ngơi.

Tần Tiêu mới bắt đầu không dám động, nhưng trải qua một lúc, xác định quái vật sẽ không tập kích mình, hắn mới thật cẩn thận, lo lắng đề phòng đứng lên, rồi mới từ từ lui về sau, đến khi lui lại đến một khoảng cách nhất định so với quái vật, mới hơi yên lòng, bởi vì quái vật thoạt nhìn không có tính toán thương hại hắn.

Tần Tiêu bắt đầu xoay người hướng phía trước đi đến, ở dưới chân hắn là những đoá hoa không biết tên hết sức xinh đẹp, đóa hoa ở trong gió lây nhẹ, ở không trung bốn bề phảng phất.

Hết thảy trước mắt đều trắng xoá, không trung giống như bị bao phủ bởi một tần sương mù trắng rất dày, không thấy được màu xanh, tựa như căn bản là chỗ này không có không trung.

Tần Tiêu ở tại cái nơi đầy hoa không có giới hạn cứ thế mà đi loạn, hắn không biết nên đi hướng nào cũng không biết mình đang ở nơi nào, nhưng hắn không muốn dừng lại bước chân, không biết là có cái gì đang kéo thân thể hẳn, khống chế mỗi phương hướng hắn đi đến.

Hắn cứ đi như thế, mãi cho đến nhìn thấy một người mặc quần áo màu đen, tóc dài phiêu dật, thân ảnh to lớn đưa lưng về phía hắn, bước chân mới không tự giác dừng lại.

Người đưa lưng về phía hắn cứ yên lặng đứng thẳng, nhưng hắn đã phát hiện Tần TIÊU đến. Thanh âm than thở trầm thấp, nam tử xoay người︰"Ngôn Hoa, ngươi cuối cùng cũng gặp lại ta."

Tần Tiêu nhìn hắn xoay người, đang nhìn đến hình dạng của hắn thì trừng lớn hai mắt lui từng bước về sau, tiếp theo hai mắt nhắm chặt, ngã người xuống đám hoa.

Ngôn Hoa, hình dạng này của ta, ngươi có thể nhận ra ko?

Ngươi đã nói, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều ở lại bên cạnh ngươi, Xích Trụ. . .

Người đưa lưng về phía Tần Tiêu chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt có một vết sẹo màu đen xấu xí như bị bỏng, khủng bố nhất chính là, đôi mắt của hắn giống như đã bị người móc ra, chỉ còn lại có một đôi lỗ thủng tối như mực!

"A a ──"

Tần Tiêu bị kinh tỉnh thét chói tai từ trên giường ngồi dậy, qua một lúc lâu mới đưa mắt nhìn nơi mình đang ở, là một gian phòng cổ tương đối nhẹ nhàng khoan khoái, ngăn nắp, hắn vẫn còn sợ hãi đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Không lâu sau, Tần Tiêu phát hiện cái chân bị thương đau đón đã hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn hoang mang nhưng không nghĩ ra vì cái gì.

Tiếp theo hắn ngẩng đầu, đang định tìm hiểu rõ mình đang ở chỗ nào thì, Tần Tiêu nghe được thanh âm trầm thấp mà hắn có cảm giác quen thuộc.

"Ngươi tỉnh. . . . . ."

Nhìn ra ngoài cửa nơi phát ra thanh âm, bởi vì người đứng ở cửa lưng che đi ánh sáng, Tần Tiêu thấy không rõ hình dạng của hắn, chỉ biết người này cao to, khí chất thanh nhã, mái tóc dài mềm mại phát phơ phiêu dật trong gió, sau khi đánh giá xong hắn cảm thấy người này chắc là quân tử, diện mạo tự nhiên không tầm thường.

Nhưng mà, khi người này vừa đi vào trong, cả người đều trầm tẩm ở ánh sáng trong phòng thì Tần Tiêu liền thấy rõ hình dạng của hắn, nhịn không được lại một lần nữa kinh hô, cả người cũng ý thức lui vào trong giường.

"Ngươi ── không cần lại đây ──!"

Tần Tiêu kinh kêu một tiếng khiến nam tử dừng bước, nhưng lại tỏ ra thê lương, yên lặng đối diện hắn.

Tần Tiêu không biết hắc y nam tử có thể nhìn được hay ko, mắt hắn chỉ còn lại có hai cái lỗ thủng đen, khiến Tần Tiêu sợ hãi.

"Ngươi sợ ta?"

Nam tử lại phát ra một tiếng than thở trầm thấp, từ từ truyền tới.

"Ngươi. . . Hình dáng ngươi như vậy. . . Này, này là đương nhiên đi. . . . . . Cùng quỷ căn bản giống nhau!"

Thật sự sợ hãi, Tần Tiêu gần như là nói không suy nghĩ bày tỏ ra ý nghĩ của mình, nhưng sau khi hắn nói xong, nam tử thoạt nhìn càng tỏ vẻ bi thương thì hắn mới cảm thấy chính mình nói có điểm quá đáng

"Chính là, Ngôn Hoa, mặc dù ngươi sợ ta, ta cũng không để cho ngươi đi lần nữa . . ." Thanh âm nam tử từ từ truyền tới, bên trong âm lượng trầm thấp lộ ra sự chấp nhất.

"Ngôn Hoa?" Tần Tiêu hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức nói, "Ngươi xem không thấy sao? Ngươi nhận lầm người! Ta không phải Ngôn Hoa, ta có danh có họ, ta họ Tần danh Tiêu, năm nay hai mươi bảy tuổi, là một gã kí giả!"

Nam tử một trận lặng yên, rồi lại nói ︰"Ngươi là Ngôn Hoa, mặc dù ta xem không thấy, nhưng ta có thể cảm nhận được cũng có thể ngửi được hương vị trên người ngươi. Cho dù hình dạng của ngươi trở thành thế nào , nhưng ngươi đích xác là Ngôn Hoa. . ."

"Ngươi đang nói cái quỷ gì, hình dạng không giống như thế nào có thể là cùng một người. . . Ách. . ." Tần Tiêu nói đến chỗ này thì tạm nghỉ một chút, hắn nhớ tới kỹ thuật trang điểm ở hiện đại, đích xác có thể khiến một người biến thành một người hoàn toàn khác, "Được rồi, hiện tại đích xác có thể trang điểm dung nhan, nhưng là chiều cao. . . Chiều cao là không thể giả đi? Lại còn cái gì hương vị . . ."

Tần Tiêu cúi đầu ngửi thân mình, mới nói tiếp︰"Trên người ta không có xức nước hoa, có phải hay không ngươi phán đoán sai lầm ?"

Nam tử tựa hồ đang cười, cười lạnh. Chính là trên mặt hắn có một vết thương rất đáng sợ, khiến người khác nhìn không ra, nhưng Tần Tiêu có thể biết biểu tình của hắn giờ phút này. Nam tử hướng Tần Tiêu đi tới từng bước, Tần Tiêu sợ đến lập tức hét lớn ︰"Chờ một chút ──"

Thanh âm Tần Tiêu không có một điểm che lấp sợ hãi khiến lãnh ý trên người nam tử lại cường thịnh, rồi hắn dùng tốc độ như sét đánh không kịp che tai, xuất hiện ở trước mặt Tần Tiêu

Gương mặt đáng sợ nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt, Tần Tiêu sợ hãi đến cả dạ dày đều run rẩy,vừa mở miệng muốn nói cái gì, lại bị thanh âm lạnh như băng của nam tử khiến phải nuốt lại vào trong bụng.

"Ngươi sợ ta, Ngôn Hoa, ngươi sợ ta như thế vì cái gì phải về lại chỗ này? Ngươi vẫn có thể trốn ta! ── vẫn, ngươi lại muốn từ ta trộm đi cái gì? Lòng, lòng đã bị ngươi trộm đi còn không đủ sao? Hoặc là, ngươi nghĩ muốn trở về nhìn một cái nam nhân xấu xí vì ngươi thà ... hi sinh hết thảy? !"

Nam tử tức tối rống lên khiến Tần Tiêu ngây người, trong lòng có một cỗ khí lưu âm u khổ sáp từ từ di chuyển.

Ai. . . . . .

Ai ở bên tai hắn than thở?

Dẫn theo bi thương cùng đau khổ, khiến hắn muốn rơi lệ.

"Ngươi là Ngôn Hoa, mặc dù ngươi bởi vì luân hồi biến thành hình dạng này. . . Nhưng ta đã nói có phải không? Bất luận ngươi biến thành hình dạng gì, ta đều có thể nhận ra ngươi."

Nam tử như bị áp lực gì toàn thân trở nên run rẩy, ngay sau đó, hắn ngẩng đầu mặt đối Tần Tiêu, vẫn đang là bộ mặt xấu xí khủng bộ đó, giờ phút này bởi vì hận ý, lại càng vặn vẹo hơn.

Tiếp theo đó, quần áo trên người Tần Tiêu hóa thành mảnh nhỏ, hắn không kịp trốn, cũng không có đường trốn.

"Ngôn Hoa! Ta sẽ không tính đến chuyện ngươi phản bội ta, bất luận ngươi trở về chỗ này vì cái gì, lần này, ta sẽ không cho phép ngươi có dịp rời khỏi nơi này ──

Tứ chi bị lực lượng vô hình trói buộc, nhìn nam tử dần dần hướng tới mình, Tần Tiêu muốn kêu nhưng lại không phát ra thanh âm được, bởi vì đoán được sắp có chuyện gì xảy ra, từ tứ chi liền truyền đến một cỗ khí lạnh như băng lan ra toàn thân.

(Cảnh báo: Chương sau sẽ có đoạn...gay cấn, cấm trẻ em dưới 18t)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.