Quý Thiếp

Chương 1



Khói thuốc súng tràn ngập toàn bộ hoàng thành, đâu đâu cũng đầy không khí chết khóc, thi thể la liệt khắp nơi, điêu long họa phượng màu ngọc bích đã bị nhuộm bởi màu máu đỏ sẫm chói mắt.

Tô Oản từ chỗ tối đi ra, một thân áo tơ trắng, bước thấp bước cao đi về phía tưởng thành.

Tay áo dài buông thõng kéo lê trên sàn đá loang lổ vết máu, ảnh lửa bập bùng xen lẫn mùi máu tanh tràn ngập không gian. Trong mắt Tô Oản tràn ngập đau khổ cùng tuyệt vọng, bây giờ nước mất, phụ thân cùng phu quân, ca ca toàn bộ đã chết trận, lòng nàng như có hàng nghìn mũi kim đâm vào.

Phía trước bỗng vang lên âm thanh đạp ngựa: "Boong boong...", Tô Oản hướng mắt nhìn, xung quanh nàng là một nhóm binh lính mặc giáp đen ngồi trên lưng ngựa, vững như tường thạch.

Theo sát ngay phía sau là một nam nhân một thân áo giáp trắng, khuôn mặt tuấn mĩ loang lổ vết máu, nhơ nhớp mồ hôi, bóng dáng vô cùng tàn ác lại không kém phần uy nghiêm. Ánh mắt hắn mang theo hàn ý vô tình lạnh lẽo, nhìn Tô Oản suy nhược trước mắt, mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại: "A Oản!"

Tô Oản một mình đứng đó, bị binh lính bao quanh, bóng dáng nàng cô đơn bé nhỏ, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tuy là tháng 7 nhưng do trong người còn mang bệnh, Tô Oản lại cảm thấy rét run, người trước mắt là người nàng yêu sâu đậm, cũng là người đã giết chết phụ thân cùng ca ca, yêu hận như lưỡi dao sắc bén xẹt qua tim, không biết nên là yêu hay hận?

Nàng run rảy nghẹn ngào nói: "Kỳ Hàn, ngươi giết chết phụ thân và ca ca ta?"

Tròng mắt Kỳ Hàn mang theo sát khí, thanh âm âm lãnh của hắn khiến người khác sợ hãi.

"Bọn họ đều đáng chết! Nếu không do bọn họ Xu nhi đã không phải chết."

Đôi mắt Tô Oản ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, vẫn quen thuộc như vậy, nhưng hôm nay hắn đã không còn là người nàng từng quen biết nữa rồi, thiếu niên Kỳ Hàn năm xưa hiền lành vui vẻ, bây giờ hắn lại giống như Tu La địa ngục, trong ánh mắt chỉ còn vẻ khát máu hung tàn.

"Ngươi có thể nghe ta giải thích không?"Đôi môi nàng run rẩy, đau lòng đến nỗi đứng không vững. Biết rõ y sẽ không thoải mái, nhưng vẫn hỏi.

"Giải thích cái gì? Giải thích ngươi không phải loại nữ nhân lẳng lơ, đã hầu hạ dưới thân nam nhân khác mà còn ghi nhớ chuyện cũ, không tiếc thân mình kích động phụ thân tiêu diệt Lý gia? Giải thích người không hề nhìn thấy người kia bắn Xu nhi mà khoanh tay đứng nhìn? Hay là giải thích ngươi còn không cam lòng với vị trí hoàng hậu, lại muốn bò lên giường của ta? Lời giải thích của ngươi có thể khiến Xu nhi sống lại sao? Thu hồi lại bộ mặt thiên kim tiểu thư giả tạo của ngươi đi! Các ngươi đều không tránh khỏi phải chôn theo nàng ấy!"

Tô Oản cười bi thảm, khóe mắt hơi nheo lại, không đáp lời.

Hắn cuối cùng vẫn là hiểu nhầm nàng. Ngày ấy, nàng vốn là đi cứu Lý Xu, nhưng không nghĩ tới chính nàng cũng bị dẫn vào tròng, mới khiến không cứu được Lý Xu. Hắn chỉ biết Lý Xu mất mạng, nhưng lại không biết nàng suýt chút nữa cũng loạn tiễn xuyên tim...

Nếu như không phải là do triều đình phân tranh, nếu như phụ thân không lừa nàng, chỉ cần nàng đồng ý xuất giá thì có thể bảo toàn tính mạng cho hắn, nàng đến chết cũng không gả cho người khác... Mặc dù biết trong lòng hắn nàng vĩnh viễn chỉ là cái bóng của Lý Xu.

Nhưng tình cảm của nàng vĩnh viễn không thể xóa nhòa, vẫn luôn ẩn nhẫn cầu xin phụ thân tha cho hắn... Không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, nàng lại hủy đi mối nhân duyên tốt đẹp của hắn, khiến hắn đời này không thể tìm được tình yêu chân thành một lần nữa.

Nỗi khổ sở của nàng không ai hay, một mặt bị người yêu hiểu lầm, một mặt phụ thân ca ca bị người yêu giết chết, cả cuộc đời này, nàng sống cũng quá uổng phí rồi.

Nghĩ đến đây, Tổ Oản bất giác bật cười, là cười nhạo bản thân mình đáng thương, vận mệnh vô tình, tiếng cười của nàng tràn ngập tình yêu cùng thống khổ, tuyệt vọng... Bàn tay trắng như tuyết chậm rãi rút ra đoản kiếm phòng thân...

Tay nàng vung lên thanh đoản kiếm, tiếng cười bỗng im bặt, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng tắp vào bụng Tô Oản, máu đỏ sẫm nhỏ dọc theo vạt áo, khóe môi nàng nhếch lên một tia cười thảm.

"Kỳ Hàn, người không chịu nghe ta giải thích, ta sống không bằng chết, ngươi đã muốn ta chết đi như vậy, ta liền thanh toàn cho người."

"Phốc!" Miệng phun ra một búng máu, Tô Oản ngã ngồi trên mặt đất, khóe mắt xẹt qua khổ sở cùng oan ức không cam lòng.

Kỳ Hàn nhìn bóng dáng nằm trong vũng máu, nếu không phải nàng hại chết Xu Nhi, hắn cũng không nhẫn tâm muốn giết nàng, dù sao bọn họ cũng từng có một đoạn quá khứ tốt đẹp.

Nhưng nhìn thấy ánh mặt oan ức của Tô Oản, đáy lòng hắn bỗng dưng xúc động, chẳng lẽ hắn thật sự đã hiểu lầm nàng.

Kỳ Hàn phi thân xuống ngưa tới bên cạnh Tô Oản, ôm nàng vào ngực, "A Oản, nói cho ta biết, năm đó tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Oản hướng đôi tay đã nhuốm đầy máu tươi chạm vào gương mặt tuấn lãng của hắn.

"Ngươi rốt cục cũng chịu nghe ta giải thích, nhưng là... nhưng là... đã...quá...đã muộn."

Nguyên lai hắn đối với nàng cũng không phải vô tình, chỉ là tất cả đều đã không trở lại được nữa, trước mắt xuất hiện vầng sáng chói mặt đưa nàng rời khỏi nơi này, thần thức phảng phất trở về năm xưa.

Những cánh hoa bay nhẹ nhàng tràn ngập không gian, hương thơm thoang thoảng say lòng, dưới tán cây to, một bé gái ngây thơ xinh đẹp ngôi trên bàn đu dây.

Trong lúc lơ đãng một bóng người quen thuộc tiến tới gần, nổi bật lên một khuôn mặt tuấn tú đầy anh khí,

"Kỳ Hàn ca ca, A Oản sau này lớn lên muốn gả cho huynh..."

….

Gương mặt tuấn tú kia dần dần mơ hồ, Tô Oản trong lòng có quá nhiều không cam lòng cùng hối hận, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, bàn tay nàng từ trong tay hắn rơi xuống.

Đại Hoàng thiên triều Huệ Đế năm thứ 3, Lang Vương phía Bắc khởi binh đánh vào hoàng thành, Huệ Đế chết trận, Hoàng hậu Tô Oản tuẫn táng, Lang Vương đăng cơ sửa niên hiệu Thái Khang thiên triều năm thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.