Quý Thiếp

Chương 2



Ánh trăng trong vắt rót qua kẽ lá, đêm đã khuya, không gian thật yên tĩnh, tiếng gió thổi qua đám lá ngô đồng nghe sào sạt.

Đêm khuya yên tĩnh mà an lành, bên trong sương phòng, ánh nến mờ mờ tỏ tỏ, không khí ấm áp thật khiến người ta muốn im lặng thiếp đi.

Tô Oản thần trí ảm đạm nằm trên giường, mồ hôi lạnh lẽo chảy dọc theo thái dương, đôi tay ngọc ngà gắt gao nắm lấy áo ngủ bằng gấm.

"Không được! Không được! A Oản không thể chết được!"

"Tiểu thư! Tiểu thư! Người tình rồi a!" Một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai.

Tô Oản nặng nề mở mắt, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, đó là một cô nương thanh tú, khoảng chừng 13, 14 tuổi, đang lo lắng nhìn mình.

Tô Oản từ trên giường nhỏ ngồi dậy, mắt mở to, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô nương kia, nói: "Chiêu, không phải ngươi đã chết ở hoàng cung rồi ư?"

Tiểu Chiêu không hiểu chuyện gì, kinh ngạc nhìn Tô Oản:"Tiểu thư, người bị làm sao vậy? Không lẽ người gặp ác mộng?"

Tô Oản quan sát bốn phía căn phòng, rất giống khuê phòng 10 năm trước của nàng, xem bộ dáng Tiểu Chiêu rõ ràng là còn trẻ con, tay nàng rất ấm áp, cảm giác chân thật như vậy, tựa hồ đây không phải giấc mộng.

Liên tục không ngừng dùng móng tay cào cổ tay mình, bất ngờ là nàng lại có thể cảm thấy đau đớn, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Mình không phải đã chết đi rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây? Đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhất thờ Tô Oản nghĩ không ra manh mối nào.

"Chiêu, ta hỏi ngươi năm nay là năm bao nhiêu?"

Mặc dù tiểu thư mấy ngày nay hồn vía lên mây, dáng vẻ luôn tâm sự nặng nề, nhưng tại sao bây giờ đến ngày tháng cũng không nhớ.

"Tiểu thư, năm nay là Hiến Đế năm 20 ngày mùng 8 tháng 4."

Nghe Tiểu Chiêu nói xong, Tô Oản cứng ngắc ngồi trên giường, vô cùng kích động, môi khẽ run run, chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng sống lại sao?

Tô Oản cũng không thèm đi tất, trực tiếp chạy đến gương đồng trên bàn trang điểm.

Trong gương đồng, một đôi mắt nâu long lanh ngập nước, nụ cười mặc dù có chút tiều tụy nhưng lại nở rộ như phù dung, mủi ngọc vểnh cao tinh xảo, lông mày lá liễu nho nhã, đây chính là khuôn mặt A Oản cách đây 10 năm.

Tô Oản xúc động tới nỗi rơi lệ, bản thân thế mà lại trở về trước đêm thành thân, kiếp trước bởi vì chuyện này khiến nàng cùng hắn rơi vào thù hận triền miên, bây giờ trời cao có mắt, cho A Oản cơ hội sống lại một lần nữa.

Ngày mai là sinh nhật Vệ hoàng hậu, cũng chính là ở tiệc rượu này, hoàng thượng đã tứ hôn cho nàng cùng thái tử Kỳ Dục, năm đó nếu không phải nàng quá mức ngây thơ, tin tưởng vào lời nói của phụ thân, cho rằng chỉ cần gả cho thái tử thì có thể cứu hắn... không ngờ cuối cùng người rơi vào bi thảm lại chính là nàng...

Tiểu Chiêu cảm thấy tiểu thư nhà nàng có chút quái dị, hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Có cần nô tỳ triệu đại phu sang đây không?"

Tô Oản thu liễm lại tâm tình kích động, nhìn về phía Tiểu Chiêu nói: "Tiểu Chiêu, ta không sao, bất quá sau khi mơ một ác mộng thật dài, bây giờ tình mộng, ta đã biết con đường sau này nên đi thế nào."

....

Một tháng sau, Hiến đế năm 20 mùng 8 tháng 5, Hiến đế ban hôn cho Tô tiểu thư Tô Oản và Lang vương Kỳ Hàn.

Lang vương phủ khắp nơi kết đèn hoa màu đỏ, chử hỉ dán khắp các lối đi, nơi nơi hạ nhân đều tỏ vẻ vui mừng. Bên trong hỉ phòng, Trước bức tranh miêu long là 2 cây nến hỉ cháy bật bùng.

Tô Oản ngồi ngay ngắn trên giường, bên đầu là mão long phượng và khăn hỉ đỏ thẩm. Hôm nay vốn là ngày vui của nàng, nhưng trong lòng Tô Oản lại chỉ cảm thấy lo sợ bất an.

Ở tiệc rượi ngày đó chính nàng đứng lên nói rằng nếu không phải Lang vương thì nàng nhất định không gả, chủ động hước Hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn, mặc dù nàng đã biết trong lòng Kỳ Hàn không có nàng, chỉ có hình bóng của Xu tỷ tỷ.

Lúc này có người đẩy cửa bước vào, Tô Oản trên đầu che kín nên không thấy là ai, lên tiếng hỏi: "Vương gia?”

Người đi tới là thị tì Tiểu Chiêu, "Tiểu thư, là ta, Tiểu Chiêu."

Nghe được thanh âm của Tiểu Chiêu, nàng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng, không biết liệu đêm nay Kỳ Hàn có đến hay không.

"Tiểu Chiêu, Vương gia đang ở đâu?"

Tiểu Chiêu cắn môi, ngập ngừng nói: "Tiểu thư...Lang Vương gia một mực ở thư phòng uống rượu, đêm cũng đã khuya, sợ là đêm nay Vương gia sẽ không tới, không bằng để nô tỳ hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi."

Trong lòng Tô Oản cảm thấy một trận lạnh lẽo, bây giờ giờ tý đã qua, nếu hắn muốn đến thì đã sớm đến rồi, nàng không cam lòng vẫn phải chịu, mối hôn sự này cũng chính là do chính nàng cưỡng cầu, không thể trách ai khác.

Tô Oản đưa tay kéo hỉ khăn xuống, mắt đã ngấn nước, đêm tân hôn để tân nương một mình trong phòng, Kỳ Hàn, hắn dùng loại khuất nhục này để biểu lộ sự bất mãn của hắn với ta ư?

“Rầm.” cửa phòng đột nhiên bị đạp ra, Tô Oản trong mắt còn đầy nước, nhìn thấy Kỳ Hàn từ cửa bước vào.

Kỳ Hàn một thân bạch y, khuôn mặt ửng đỏ, cả người bốc lên mùi rượu nồng nặc. Đôi mắt tràn ngập lửa giận trừng mắt với Tô Oản, lại nhìn thấy Tô Oản đang khóc. Hắn đưa tay nắm chặt cằm Tô Oảng, thanh âm tức giận cực độ, tựa như dã thú đang gầm thét.

"A Oản, ngươi cũng biết cảm thấy oan ức sao?"

Cằm bị hắn bóp chặt đau như muốn nát ra, thật đau đớn, nếu là kiếp trước, chắc chắn nàng đã khóc nháo, nhưng nàng không phải là A Oản trước đây, con đường này là do chính nàng chọn, nàng cần phải kiên cường bước đi.

"Có thể gả cho người mình thích, A Oản không cảm thấy oan ức." Nàng vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hàn.

"Ngươi biết rõ người bổn vương thích chỉ có Xu nhi, vậy mà ngươi còn hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa biết sai?"

Kỳ Hàn tăng lực đạo trên tay, bàn tay của hắn hước tới cổ Tô Oản, đêm toàn hộ cơ thể Tô Oản nhấc lên.

Tô Oản chân không chạm đất, sắc mặt đại biến, cổ họng đau nhức hít thở không thông.

Tiểu Chiêu quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, khẩn cầu: "Vươn gia, cầu xin người hạ thủ lưu tình, người muốn bóp chết tiểu thư hay sao?"

Nhìn thấy thần sắc thống khổ của Tô Oản, nàng lại là người được hoàng thượng tứ hôn, Kỳ Hàn cũng không muốn thấy máu tươi trong đêm động phòng, liền chậm rãi buông lỏng tay đang nắm lấy cổ Tô Oản.

"Bổn vương sẽ cho ngươi thấy ngươi đã lựa chọn sai lầm thế nào." Kỳ Hàn lạnh thấu xương phun ra 1 câu, rồi phất tay áo bỏ đi.

Đột ngột mất thăng bằng, Tô Oản trực tiếp té ngã trên mặt đất, mão phượng rơi ra khỏi đầu. Tiểu Chiêu bi thương nâng Tô Oản dậy, nhìn thấy vết bầm tím nơi cổ nàng mà không khỏi khóc to hơn.

"Tiểu thư, ngài sao phải khổ như vậy chứ? Gả cho thái tử không phải rất tốt sao?"

Một lúc lâu sau, Tô Oản mới thở được một hơi, lòng nàng đau đớn so với cổ còn mãnh liệt hơn. Nhưng nàng vẫn không hối hận vì sự lựa chọn của mình, chí ít bây giờ nàng vẫn còn sống, nàng đã là Lang Vương phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.