Quý Thứ Năm

Chương 25: 25: Tiệc Rượu




Bầu trời đêm đen trông như một bức màn khổng lồ, và những vì sao là kiệt tác được hoạ sĩ điểm xuyết trên đó.
Xung quanh là tiếng hô của mọi người: “Kìa, xuất hiện rồi kìa!"
Tạ Tân Chiêu và Thẩm Du cùng nhìn lên.
Một ngôi sao băng vụt sáng xuyên qua màn đêm, lướt qua trong một cái chớp mắt.
Gần như cùng một giây khi nó băng đến phía chân trời, thì một ngôi sao khác xuất hiện và bay qua hướng khác của bầu trời đêm.
Trông như một con dao mềm mại, thon dài phát sáng, nó cắt xuyên qua tấm màn đêm đen và nhanh chóng rơi xuống.
Chúng từ bốn phương tám hướng hiện ra và mang theo trên mình những chiếc đuôi lấp lánh, hết ngôi này đến ngôi khác xuất hiện, trông như những dòng pha lê, đẹp đến hoa mắt.
Những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, cả bầu trời đêm được chúng chiếu sáng, tựa như một dải ngân hà đang gợn sóng, không từ nào có thể diễn tả được sự đẹp đẽ, tráng lệ của nó.
"Đẹp quá."
"Nhiều sao băng thật đấy!"
"Trời ạ, đẹp đến mức khiến tôi muốn khóc aaa."
Xung quanh đầy tiếng cảm thán vì quá kinh ngạc, Thẩm Du nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
Những ánh sao phản chiếu trong mắt anh, tạo thêm một dải ngân hà khác.
Nhìn những ngôi băng, Thẩm Du âm thầm ước nguyện trong lòng.
Khi sắp kết thúc, Tạ Tân Chiêu hỏi cô: "Em có ước nguyện gì không?"
Thẩm Du gật đầu.
Anh lại hỏi: "Vậy có cảm thấy vui không?"
Đôi mắt Thẩm Du sáng ngời: “Rất vui, cảm ơn anh nhé.”
Đây là một đêm mùa hè đáng nhớ của Thẩm Du năm mười tám tuổi.
Có gió đêm ấm áp, tiếng ve kêu inh ỏi và sao băng sáng chói.

Còn có một chàng thiếu niên chỉ vì một lời của cô mà sẵn lòng vượt qua núi đao biển lửa.
Trận mưa sao băng mùa hè năm nay đến sớm hơn nhiều so với những năm trước.
"Sáng sớm hôm nay, trận mưa sao băng liên hoàn Aquarids đã xuất hiện, có thể quan sát bằng mắt thường ở nhiều nơi trên khắp nước ta.

Nhiều người đam mê thiên văn học..."
Ngày hôm sau, khi Thẩm Du đang cùng người nhà ăn sáng thì nghe được bản tin buổi sáng đưa tin sáng sớm có mưa sao băng.
Thẩm Tùng Nguyên xem xong video tin tức, liền lộ vẻ thất vọng.
"Hôm qua em muốn rủ hai người cùng xem.

Nhưng khi đến gõ cửa phòng thì không ai trả lời em hết.”
Cậu nhăn mũi: “Thi đại học xong rồi mà anh chị còn đi ngủ sớm như vậy à?”
Thẩm Du cụp mắt xuống, “ừm” một tiếng, cố gắng che giấu quầng thâm nhàn nhạt ở mí dưới.
Thẩm Lãng thì lườm cậu: “Anh chị ngủ sớm dậy sớm đã thành thói quen rồi, ai mà cú đêm như con chứ?”
Thẩm Tùng Nguyên bị oan: "Ba, oan uổng cho con quá.

Hôm qua con thấy bọn họ đi ngủ thì cũng không ra ngoài, quay trở về phòng ngủ luôn.


Ba xem hôm nay con dậy sớm như vậy!"
Cậu ưỡn ngực, có chút tự hào.
Thẩm Du ngước mắt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tạ Tân Chiêu.
Trong ánh mắt anh có chút ẩn ý mà chỉ hai người họ mới có thể hiểu được.
Thẩm Du nuốt phần bánh mì nướng trong miệng xuống, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cô không thể nào nói - Vào lúc Thẩm Tùng Nguyên đến gõ cửa, cô và anh có lẽ đang hôn nhau dưới bầu trời sao băng.
*
Giữa tháng 7, giấy báo nhập học gửi về nhà.
Tạ Tân Chiêu và Thẩm Du đều thuận lợi trúng tuyển vào Đại học A.
Thẩm Lãng vui vẻ đắc ý, định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mừng Thẩm Du tốt nghiệp cấp ba, nhân tiện mời bạn bè đến ăn cơm.
Cùng ngày, gia đình bốn người và Tạ Tân Chiêu cùng tham dự bữa tiệc.
Thẩm Lãng và Trần Ương ngồi ở vị trí chủ toạ, Thẩm Du ngồi giữa Thẩm Lãng và Thẩm Tùng Nguyên, còn Tạ Tân Chiêu thì ngồi bên cạnh Thẩm Tùng Nguyên.
Hôm nay mời đến năm bàn khách, phần lớn đều là bạn làm ăn của Thẩm Lãng và người nhà.
Thẩm Du là nhân vật chính của bữa tiệc, nhưng cô hầu như không quen biết một vị khách nào.
Cô ngồi ở bàn chính và lặng lẽ ăn cơm.
Thẩm Lãng và bạn bè của ông ấy rất giống nhau, khách khứa trên bàn tiệc đều là những người giỏi ăn nói.
Thỉnh thoảng, sẽ có những ông chú xa lạ đến rủ Thẩm Lãng uống rượu.
Trong bữa ăn, điện thoại của Tạ Tân Chiêu đã đổ chuông nhiều lần, nhưng anh luôn ấn tắt.
“Anh Chiêu, sao anh không nghe điện thoại của người nhà gọi đến vậy?” Thẩm Tùng Nguyên nhất thời tò mò hỏi.
Âm thanh của cậu không lớn cũng không nhỏ, đủ để Thẩm Du ngồi bên cạnh có thể nghe được.
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
Anh cau mày, tay cầm lấy điện thoại, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Ngay sau đó, chuông điện thoại lại reo lên.
Tạ Tân Chiêu thở hắt ra, cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.
"Chúc mừng Thẩm tổng."
Thẩm Du bên kia lại bắt đầu ăn uống linh đình.
Người đàn ông vừa đi tới tay nâng ly rượu, sắc mặt hồng hào, dáng người hơi béo, bụng vì uống bia nên phệ ra, khiến cho áo sơ mi mặc trên người bị kéo căng.
Thẩm Lãng đứng dậy cùng ông cụng ly.
"Ôi Trương tổng, uống một ly nào."
Trương tổng quay sang nhìn Thẩm Du, môi nở một nụ cười.
"Có được một cô con gái xinh đẹp xuất chúng thế này, Thẩm tổng quả thật có phúc."
Dứt lời, ông ta lại nâng ly với Thẩm Du đang ở bên cạnh.
"Nào, chú mời con.

Chúc cho việc học của con luôn được thuận lợi, công thành doanh toại sau này.”
Thẩm Du dừng hai giây, giơ ly đồ uống trong lên, chạm nhẹ ly với ông ta.
"Cảm ơn chú ạ."

"Không cần khách khí, không cần khách khí."
Trương tổng say đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, ông đứng đó, tiếp tục trò chuyện với Thẩm Lãng.
Đều là chuyện công việc nên Thẩm Du không để ý.
Trương tổng trò chuyện một lúc rồi rời đi, sau đó nhanh chóng quay lại.
Đi cùng với ông ta là một cậu trai trông trạc tuổi với Thẩm Du.
"Thẩm tổng, tôi mang con trai đến để cùng chúc mừng ông."
Thẩm Lãng vội vàng đứng dậy: “Khách khí quá rồi.”
Ông nhìn chàng trai trẻ một cái rồi khen nói: “Trương tổng đúng là hổ phụ vô khuyển tử, cậu nhóc thật tuấn tú lịch sự."
(Hổ phụ vô khuyển tử: người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài)
Trương tổng xua tay: "Giống mẹ nó đấy."
Ông ta tự giễu cười: "Cũng may không giống tôi, haha."
“Trương tổng khiêm tốn quá rồi.” Thẩm Lãng khách khí đáp lời rồi nhìn Thẩm Du nói.
"Thẩm Du, đây là con trai của Trương tổng."
Thẩm Du ngẩn người vài giây, sau đó lập tức đứng dậy, hướng về phía chàng trai gật đầu chào hỏi.
“Trương Trạch Cảnh.” Chàng trai tự giới thiệu.
Trương tổng mỉm cười: "Trạch Cảnh đang là sinh viên năm hai, cũng đang học ở thành phố A.

Hai đưa trao đổi WeChat với nhau đi, sau này con đến thành phố A, nếu có chuyện gì không biết thì thể hỏi nó."
Thẩm Du ngẩn người.
Vẻ mặt của Trương Trạch Cảnh rất lạnh lùng, lấy điện thoại di động ra mở mã QR.
"Quét đi."
Trương tổng ở bên cạnh nói: "Ví dụ, con muốn đi ăn, đi chơi ở đâu, hoặc muốn mua thứ gì đó, có thể tìm hỏi Trạch Cảnh.

Hai đứa coi như cũng có duyên."
“Đúng vậy, Thẩm Du mau thêm đi.” Thẩm Lãng từ bên cạnh thúc giục.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người lớn, Thẩm Du không còn cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại di động ra và thêm bạn với Trương Trạch Cảnh.
“Được rồi, anh sẽ liên lạc với em sau.” Trương Trạch Cảnh lắc điện thoại ra hiệu.
Hắn vừa rời đi, Thẩm Du liền phát hiện Tạ Tân Chiêu phía sau.
Không biết Tạ Tân Chiêu đã đứng phía sau Trương Trạch Cảnh bao lâu, vẻ mặt của anh có chút khó coi, trông rất lạnh lùng.
Anh lạnh lùng nhìn về hướng Trương Trạch Cảnh vừa rời đi, sau đó kéo ghế ngồi xuống, uống một ngụm nước.
Thẩm Du mím môi, cũng cúi đầu nhấp một ngụm nước.
Trong suốt bữa tiệc, có rất nhiều khách đến kính rượu với Thẩm Lãng.

Vì thế nên khi bữa cơm kết thúc, mỗi bước đi của Thẩm Lãng đều đã loạng choạng.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Trần Ương đã xuống lầu trước, tìm một người tài xế lái xe thay.

Thẩm Lãng say khướt, một tay đỡ lưng ghế, còn đang nói chuyện với bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh.

“Chị, đi thôi.” Thẩm Tùng Nguyên đứng ở lối vào sảnh tiệc và hét lên.
Tạ Tân Chiêu đứng bên cạnh cậu, ánh mắt đã sớm trầm xuống.

Anh đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối đang tranh nhau, khuôn mặt của anh đã mất đi vẻ sắc bén, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Thẩm Du đáp lại, chuẩn bị đi ra.
“Thẩm Du.” Thẩm Lãng đột nhiên gọi cô lại.
Thẩm Du quay đầu lại, ánh mắt khẽ động.
Đứng bên cạnh Thẩm Lãng chính là Trương tổng, người cũng đỏ bừng cả mặt vì uống rượu, không biết hai người đã nói gì mà cùng nhau bật cười vui vẻ.

Âm thanh lớn đến mức ngay cả trong phòng tiệc ồn ào cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Du tiến về trước một bước.
"Cô bé, sau này nếu có việc gì, cứ tìm Trạch Cảnh nhé, đừng ngượng ngùng."
Giọng nói của Trương tổng rất lớn, ông ta luôn giữ nụ cười trên môi, rất giống như một người lớn tuổi tốt bụng.
Thẩm Du nghĩ rằng có lẽ là ông ta đã rất say nên cứ lặp đi lặp lại những lời như vậy.
Cô lễ phép chào tạm biệt: "Cảm ơn chú, tạm biệt ạ."
Thẩm Du cầm điện thoại đi xuống lầu, tụ họp với nhóm người Thẩm Tùng Nguyên đang đứng đợi bên dưới.
Bốn người ở phía dưới đợi một lúc thì mới thấy Thẩm Lãng xuống tới.
Ông uống nhiều đến mức vừa mới lên xe đã nhắm chặt mắt lại.
Trần Ương ngồi bên cạnh xoa bóp trán cho ông.
Tạ Tân Chiêu ngồi ở phụ lái, Thẩm Du và Thẩm Tùng Nguyên thì ngồi chung trên một hàng ghế.
Cô ngồi sau lưng Tạ Tân Chiêu, qua khe hở sau lưng ghế, cô nhìn thấy phần gáy sạch sẽ trắng nõn của anh.
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Tùng Nguyên thường ngày luôn nói rất nhiều nhưng giờ phút này lại chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại di động.
Thẩm Du nhìn chằm chằm chiếc gáy của Tạ Tân Chiêu, không khỏi nhớ tới biểu hiện của anh trong yến tiệc.
Luôn cảm thấy khá khó chịu.

Về nhà tắm rửa xong, Thẩm Lãng cùng Trần Ương liền đi ngủ sớm.
Trong phòng của Thẩm Tùng Nguyên còn đang vang lên giọng nói của người dẫn trò chơi.
Sau khi Thẩm Du đi vệ sinh xong, cô đi ngang qua cửa phòng của Tạ Tân Chiêu.
Đứng ngoài hành lang, cô chỉ mới do dự một giây thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Sau đó liền có một cánh tay từ trong phòng vươn ra, kéo Thẩm Du đi vào.
Ngoài trời đã rất tối mà trong phòng lại không bật đèn.
Tạ Tân Chiêu dồn cô vào tường, anh chăm chú nhìn cô bằng một ánh mắt hung hãn.
“Cảm ơn Tân—“
Thẩm Du còn chưa nói xong, nụ hôn của Tạ Tân Chiêu đã rơi xuống.
Một tay anh đỡ phía sau đầu Thẩm Du, tay còn lại nhẹ dùng sức nắm lấy cằm buộc Thẩm Ngọc môi phải mở ra.
Trong giây tiếp theo, lưỡi anh mạnh mẽ luồn vào.
Khuấy đảo khắp khoang miệng cô
Vách thịt bên trong môi của Thẩm Du bị anh làm cho ngứa ngáy, suýt chút nữa không nuốt nước bọt xuống kịp.
Nụ hôn của Tạ Tân Chiêu hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của anh ấy.
Ngoại trừ lần đầu tiên ngây thơ ôn nhu, thì những lần sau đều mãnh liệt dữ dội, mang theo sự chiếm hữu và dụ.c vọng mãnh liệt.
Thẩm Du ngẩng đầu lên, lòng bàn tay nắm chặt vạt áo Tạ Tân Chiêu, có chút phản ứng không kịp.
Quẩn quanh chóp mũi là mùi hương mát lạnh trên cơ thể anh, hai cánh môi quấn lấy nhau, hô hấp không tự chủ có chút nặng nề.
Trong lúc triền miên ấy, không biết ai đã vô tình chạm vào công tắc.

Đèn trong phòng đột nhiên được bật sáng.
Tạ Tân Chiêu dừng lại nụ hôn, đôi môi hơi hé mở, trán vẫn áp vào Thẩm Du.
Anh đưa tay lau đi vết ướt trên khóe miệng cô.
Thẩm Du thở hổn hển, tóc xõa tán loạn trước ngực, áo ngủ nhàu nhĩ, khiến nó ngắn lên hai phân.
"Anh làm sao vậy?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt củả Tạ Tân Chiêu hơi đỏ.
Có vẻ như anh đã không được thoải mái kể từ cuộc điện thoại vào giữa bữa tối.
Tạ Tân Chiêu mím môi, có vẻ hơi không vui.
"Em đã trao đổi phương thức liên lạc với hắn ta chưa?"
Thẩm Du biết hắn mà anh đang nói tới ai.
Sau vài giây im lặng, cô gật đầu.
Tạ Tân Chiêu giúp cô ấy kéo thẳng mái tóc rối bù và hít một hơi thật sâu.
"Người đàn ông vừa rồi hình như muốn mai mối cho em và con trai của ông ta."
Thẩm Du trầm mặc, âm thầm nhớ lại những lời mà Trương tổng đã nói.
Nhưng sự im lặng nhỏ này không phải là câu trả lời mà Tạ Tân Chiêu muốn.
Một tay anh chống vách tường, cúi người nút thật một cái thật mạnh vào da Thẩm Du.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Hơi thở của anh phả vào cô và sau tai cô, vừa nóng vừa ngứa.
"Nghĩ rằng sau này đi thành phố A thì sẽ tìm hắn? Hỏi hắn chỗ vui chơi, ăn uống? Hỏi hắn đi mua sắm chỗ nào?"
Anh tự hỏi tự trả lời.
"Hắn ta ở thành phố A bao lâu rồi? Em muốn đi nơi nào, anh không thể dẫn em đi được sao? Em muốn ăn gì, anh không thể mua cho em à? Em muốn mua thứ gì, anh không đưa em đi sao?
Càng nói, giọng điệu của anh càng trở nên gấp gáp, như đang tự chọc giận chính mình.
“Tiểu Du, em nói đi.” Tạ Tân Chiêu một tay nâng cằm cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Du.
“Em không có gì để nói.” Thẩm Du không biết giải thích như thế nào.
Cô nhìn Tạ Tân Chiêu và nói một cách nghiêm túc: "Cũng sẽ không đi tìm anh ta.”
Tạ Tân Chiêu nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ra và ôm chặt cô vào lòng.
“Tiểu Du,” Anh lẩm bẩm một mình, “Chúng ta sẽ chia tay sao?”
Thẩm Du có chút giật mình: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Tạ Tân Chiêu không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, nên liền cúi đầu tìm đến môi của Thẩm Du.
Anh nặng nề vuốt ve, lại hôn thật sâu.
Cả người dính sát vào cô, hận không thể đem cô khảm vào thân mình.
Anh dường như lo sợ không có ngày mai, nên cứ hôn Thẩm Du hết lần này đến lần khác.
Sau đó lại dùng lời giọng điệu nửa giận dỗi nửa tuyên bố nói vào tai Thẩm Du.
"Nếu chúng ta chia tay, anh tình nguyện trong một giây tiếp theo liền chết đi."
Lòng Thẩm Du thắt lại, kinh ngạc nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
Anh cúi đầu hôn cô lần nữa, không cho Thẩm Du cơ hội nói chuyện.
Sau khi hôn một lúc lâu, cảm xúc của anh dường như cuối cùng cũng được những nụ hôn xoa dịu.
Thẩm Du ngơ ngác hỏi hắn có chuyện gì.
Tạ Tân Chiêu trở lại hình dáng ban đầu, khóe miệng hơi mím lại.
"Anh ghen tị."
Trên cổ Thẩm Du có một vết hồng hồng, môi bị hôn đến ửng đỏ, đôi mắt của cô dưới ánh đèn ôn nhu như nước.
Tạ Tân Chiêu vươn tay xoa xoa đôi môi cô, thấp giọng dỗ dành cô.
“Là em trêu chọc anh.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.