Đầu tháng Hai, sinh viên năm ba của Đại học Bố Nhĩ khai giảng.
Lúc 14:47, Giang Đinh mặc áo len màu xanh nhạt bước ra từ thang máy của Tòa nhà số ba, cậu lặng lẽ ôm sách đi qua Quảng trường Trí Linh phía trước tòa giảng đường để đến thư viện tự học.
Tuy nhiên, khi đến gần cửa vào, cậu lại bị một người chặn đường.
Cậu ngước mắt nhìn lên một cách lãnh đạm, sau đó dừng bước.
Người đối diện không ai khác chính là cậu trai đã xuất hiện cùng với Bạch Phù tại triển lãm tranh không lâu trước đó.
Lam Tự cười tươi, ánh mắt rạng ngời cất tiếng lớn: "Chào cậu, tôi là Lam Tự, muốn làm quen với cậu một chút."
Mười lăm phút sau, hai người ngồi đối diện nhau tại tầng hai của quán cà phê trong trường.
Lam Tự nhìn xung quanh một vòng, trong ánh mắt đầy sự tò mò và sinh động đặc trưng của người trẻ tuổi.
Giang Đinh lặng lẽ nhìn cậu ta, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình giống như một cái cây sắp chết, toàn thân đều toát lên sự u ám và mệt mỏi.
Chẳng trách.
Chẳng trách Bạch Phù lại thích cậu ta hơn.
Khi cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Lam Tự cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cậu ta bắt đầu không kiêng dè gì mà quan sát cậu từ đầu đến chân.
Ngày đó quả không nhìn nhầm, người này rất đẹp, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt xam lam đẹp đến gần như hoàn hảo, trong khi đó, xét về ngoại hình thì Lam Tự không thể sánh bằng.
Nhưng không sao, Bạch Phù đã chia tay với người này rồi.
Người vượt trội hơn chính là mình.
Nghĩ đến đây, nụ cười trong mắt Lam Tự càng thêm rạng rỡ, cậu ta cười rồi nhấp một ngụm cà phê, nói một cách bình thản: "Tôi nghe anh Bạch Phù nói rằng ngày giỗ của Bạch Loan sắp đến rồi."
Ánh mắt của Giang Đinh khựng lại.
Một lúc lâu sau, cậu run rẩy nâng mắt lên, như thể bị từ "anh Bạch Phù" đầy thân mật kia đâm vào người hoặc có thể là bị từ "ngày giỗ" làm cho bừng tỉnh.
"Vậy sao..." cậu lẩm bẩm, giọng run rẩy.
"Sao vậy." Lam Tự nghiêng đầu thắc mắc, "Không phải chính cậu đã khiến Bạch Loan chết sao, sao có thể không nhớ được chứ?"
Câu nói này như có sức nặng ngàn cân, vừa dứt lời, người trước mắt bỗng nhiên tái mét mặt, đồng tử co rút dữ dội.
"Ai da ai ya." Lam Tự che miệng, đôi mắt mở to tỏ vẻ vô tội và ngạc nhiên, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ lời rồi."
"Sao cậu lại không nhớ được chứ, chẳng qua là..." cậu ta tiến lại gần hơn, môi cong lên, "Cậu không dám nhớ mà thôi."
Giang Đinh cúi gằm mặt xuống, vai run rẩy một chút.
Đôi môi tái nhợt hé mở, yếu ớt nói: "Tôi..."
Lời vừa mới thốt ra, Lam Tự đã cười khẽ cắt ngang: "Không sao, dù cậu có nhớ đi chăng nữa thì anh Bạch Phù cũng sẽ không mời cậu đến dự lễ giỗ đâu."
"Cậu đó, tốt nhất là sau này đừng xuất hiện trước mặt anh Bạch Phù nữa."
Thấy người trước mặt sững sờ nhìn mình, Lam Tự nhướn mày, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
"Cậu chưa biết nhỉ, lần triển lãm tranh đó, sau khi cậu đến tìm anh Bạch Phù thì tâm trạng anh ấy trở nên rất tệ, tôi phải mất rất lâu mới dỗ được anh ấy vui vẻ trở lại đấy."
"Nói đi cũng phải nói lại..." cậu ta dừng lại một chút, "Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ghét một người đến vậy đấy."
Những lời này như hàng ngàn cây kim bạc không chút thương tiếc đâm vào tim cậu, cơn đau len lỏi bùng lên, Giang Đinh cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, cậu đưa tay ôm lấy ngực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
"Đừng nói nữa..." cậu như đang cầu xin, "Làm ơn, đừng nói nữa..."
"Tôi cứ nói đấy." Lam Tự không thèm diễn nữa, cuối cùng cậu ta nở nụ cười độc ác, cúi người xuống bên tai cậu nói nhỏ: "Nếu cậu còn đến tìm anh ấy, tôi sẽ kể cho anh ấy biết về việc cậu bị mắc chứng trầm cảm nặng."
"Thử đoán xem." cậu ta nheo mắt, "Như vậy có phải anh ấy sẽ càng ghét cậu hơn không?"
Giang Đinh ngã gục từ trên ghế xuống, trong cơn quẫn bách, cậu đụng đổ bàn cà phê, tách cà phê rơi xuống vỡ tan tành trên sàn, phát ra tiếng vang loảng xoảng, nhân viên phục vụ đứng cách không xa bị giật mình và vội vã chạy tới hỏi: "Này cậu, cậu có sao không, cậu không sao chứ?"
"Cậu ấy không sao đâu." Lam Tự mỉm cười, "Cậu ấy vừa nghe được tin vui nên hơi xúc động thôi."
Nhân viên phục vụ "à" một tiếng rồi lúng túng không biết làm gì.
Lam Tự nhìn cậu một cái rồi mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi vào một số: "Alo, chào chú Giang ạ?"
Giang Đinh đột ngột ngước mắt lên nhìn cậu ta trừng trừng.
Lam Tự làm như không nhìn thấy gì mà nụ cười chỉ ngày càng sâu thêm: "Vâng, đúng rồi ạ, cháu là bạn học của Giang Đinh, cậu ấy vừa ngất xỉu trong trường, chú có thể... được ạ... ở bệnh viện trường... gặp lại chú sau."
Cậu ta cúp máy rồi bước tới đỡ Giang Đinh đã kiệt sức đứng dậy, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Làm ơn gọi điện thoại cho bệnh viện trường, nhờ họ cử người đến đón cậu ấy giúp nhé."
"Ồ ồ." Nhân viên phục vụ như tỉnh mộng rồi vội vàng mở điện thoại ra.
Trong lúc điện thoại đổ chuông, Giang Đinh cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa mà nhắm mắt lại và ngất lịm đi.
Lần này tỉnh lại đã là ba tiếng rưỡi sau.
Cậu đã được chuyển từ trường học đến phòng ngủ của biệt thự nhà họ Giang.
Giang Ngôn Châu đang ngồi trước máy tính xách tay ba chiều và tập trung làm việc, cho đến khi có người bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thiếu gia tỉnh rồi ạ," thì ông mới nhìn về phía này.
Ông đặt máy tính xuống, bước tới và cúi người đỡ Giang Đinh ngồi dậy trên giường, ông khẽ hỏi: "Thấy khá hơn chưa?"
Giang Đinh cúi đầu không nói lời nào, cậu rút kim tiêm ra khỏi mu bàn tay, mặc kệ máu chảy không ngừng và chống tay muốn xuống giường rời đi.
Giang Ngôn Châu đứng thẳng người, ông nhìn cậu đi đến cửa phòng ngủ rồi bị hai vệ sĩ mặc đồ đen ngoài cửa chặn lại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn từ trên xuống, Giang Đinh đột ngột dừng bước.
"Tiểu Đinh." Giang Ngôn Châu gọi cậu một cách dịu dàng, giọng nói êm ái, "Gấp gáp như vậy là định đi đâu thế?"
Một lúc lâu sau, cậu quay lại, giọng nói lãnh đạm: "Không liên quan đến ông."
Trước sự phản kháng rõ ràng này, Giang Ngôn Châu không giận mà chỉ cười khẽ, nói: "Con quay lại đây trước đã, ba có chuyện muốn hỏi con."
Giang Đinh không biểu lộ cảm xúc gì, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn ông một lúc rồi bước đến đứng trước mặt ông mà không nói một lời.
"Ừm, ngoan lắm."
Giang Ngôn Châu mỉm cười nhướng mày, ông ra hiệu cho người bên cạnh để họ đeo gông vào cổ Giang Đinh lần nữa, sau đó lại đeo lên mặt cậu vòng ngăn cắn và đẩy cậu ngồi xuống giường.
Nhìn thấy chàng trai không thể cử động được nữa thì Giang Ngôn Châu mới hài lòng cười rồi chậm rãi nói: "Câu hỏi thứ nhất, tại sao con lại ngất xỉu? Là do trầm cảm tái phát hay bị kích thích?"
Giang Đinh cúi đầu không trả lời.
"Câu hỏi thứ hai." Giang Ngôn Châu cười nghiêng người về phía trước, ông chậm rãi nói từng chữ một: "Phong Nhiên và Bạch Phù, con chọn ai?"
Nghe câu này, Giang Đinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng cậu run rẩy hỏi: "Ý ông là gì?"
"Ý ba rất rõ ràng." Giang Ngôn Châu nhếch môi, "Con không biết chăm sóc bản thân nên phải chịu hình phạt. Nhưng, xét thấy con chỉ vừa mới khỏi bệnh nặng xong nên ba chỉ có thể trừng phạt những người con quan tâm thôi."
"Hai lựa chọn, đơn giản vậy thôi mà." Ông nhìn vào đôi mắt xanh lam đó nở nụ cười rồi nói ra những lời tàn nhẫn, "Tiểu Đinh của ba thông minh như vậy, chắc sẽ làm được nhỉ?"
"Ông thật đê tiện." Giang Đinh nhìn thẳng vào ông, trong mắt tràn đầy hận thù.
"Đúng là ba đê tiện." Giang Ngôn Châu cười sâu, trông ông có vẻ rất vui, "Nhưng với con thì ba đã đủ kiên nhẫn và khoan dung rồi."
"Tiểu Đinh..."
Ông vuốt nhẹ trán cậu nhưng bị cậu hất ra một cách mạnh mẽ, thế là ông đứng thẳng người dậy và nhìn cậu từ trên cao:
"Chọn một người đi, đừng đợi đến khi ba hết kiên nhẫn."
"Tôi sẽ không chọn." Giang Đinh nhìn thẳng vào mắt ông, "Ông muốn biến tôi thành kẻ điên như ông à, ông nằm mơ đi!"
"Nằm mơ? Thế à?" Giang Ngôn Châu bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện rất nực cười, "Con là một bệnh nhân tâm thần nặng, vậy mà dám nói ba bị điên sao?"
"Tiểu Đinh." Ông nói nhẹ nhàng, "Con cứ việc mắng ba, nhưng đừng quên, chúng ta có mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được."
"Nếu ba là kẻ điên thì con cũng vậy thôi."
Giang Đinh run rẩy cả người, gân xanh nổi trên trán, mắt đầy tia máu, trông như một con chó bị dồn vào đường cùng và đang giận dữ đến cực điểm.
"Chọn một người đi." Giang Ngôn Châu nói lạnh lùng, "Chọn xong, ba sẽ thả con ra."
Không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, xích sắt bất ngờ bị kéo mạnh, Giang Đinh điên cuồng hét lên: "Tôi không chọn!"
Cậu gào thét, gần như rơi vào trạng thái điên loạn: "Tôi không chọn!"
Vừa nói, cậu vừa dùng đầu lao về phía bụng Giang Ngôn Châu chuẩn bị tấn công mạnh, nhưng ngay lập tức lại bị vệ sĩ bên cạnh chặn lại rồi kéo cổ cậu ra sau.
Trong lúc giằng co, đầu cậu bất ngờ đập mạnh vào tường, máu chảy ròng ròng. Nhưng cậu dường như không cảm thấy đau, điên cuồng giật xích sắt phát ra những tiếng va đập không ngừng.
Tiếng va đập liên tục như thể hiện sự tuyệt vọng cùng cực.
Vì vậy, vệ sĩ phải gọi thêm người, dùng còng thép khóa hai tay cậu lại rồi ép cậu quỳ sụp xuống đất một cách thảm hại.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Một lát sau.
Giang Ngôn Châu lạnh lùng nhìn chàng trai trước mắt, một kẻ điên khác hẳn với con trai ông.
Chậc.
Ông nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.
Không ngoan ngoãn chút nào, không đáng yêu chút nào.
Con trai ông, con trai của Giang Ngôn Châu sao có thể trở thành một người như vậy cơ chứ.
Chỉ có sự bình tĩnh tuyệt đối mới xứng đáng với đôi mắt đẹp đẽ ấy, giống như mẹ của cậu vậy.
Đúng vậy. Mẹ của cậu, người phụ nữ hoàn hảo đó, trước khi chết cũng đã biến thành một kẻ điên kinh tởm.
Ông tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.
Suy nghĩ quay về hiện tại, chàng trai trước mặt dần kiệt sức, nhưng vẫn ngoan cố mơ hồ lặp đi lặp lại: "Tôi không chọn..."
"Thuốc an thần."
Giang Ngôn Châu đưa tay ra, vệ sĩ đưa cho ông một ống kim tiêm đã chuẩn bị sẵn. Ông bước tới, không do dự mà chích vào mạch máu ở cổ chàng trai.
Sau vài cơn co giật, đôi mắt xanh lam cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại, tiếng xích sắt va chạm ngừng hẳn.
Giang Ngôn Châu vứt kim tiêm đi rồi lấy khăn lụa từ túi áo vest ra, ông cúi xuống từ từ lau sạch máu trên trán chàng trai.
Đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng của ông chuyển động nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể đang lau một món đồ sứ quý giá do chính tay ông tạo ra.
"Đứa trẻ hư này."
Ông nói khẽ, giọng điệu trầm thấp: "Vì con không chọn nên ba sẽ quyết định thay con."
Đôi mắt xanh dài hẹp nheo lại, Giang Ngôn Châu nhếch môi, nhưng không có chút ý cười nào.