Tôi đối với chuyện A Miêu mất đi có một chút phản ứng tương đối nhạt.
Đương nhiên chỉ là xem ra có biểu hiện tương đối nhạt như vậy thôi.
Tôi đích xác đối với chuyện sinh tử không có cố chấp như vậy, dù sao tôi là đã chết qua một lần, càng khắc sâu rõ ràng chuyện tử vong là điểm kết thúc cuối cùng, ai cũng không tránh được, không thể chạy khỏi, nhưng tôi không phải là không buông ra được, lại thêm nguyên nhân khác, là bởi vì Tiểu Nhiễm quá khó qua.
Tình cảm chính là như vậy, bổ trợ lẫn nhau, nàng khổ sở, tôi liền kiên cường một chút, nàng sợ sệt, tôi liền lấy thêm dũng khí, nàng so với tôi trấn định hơn một thời điểm, tôi sẽ đem bất an lộ rõ ra, như vậy mặc kệ gặp phải chuyện gì đều có một chút kiên cường để làm trụ cột che chắn một cái khác, cho cả hai cùng kiên trì động lực, tôi là am tường đạo lí này.
Ah, tôi làm sao thông minh như vậy đây?
Cũng không biết có phải là bởi vì tôi quá thông minh nên vì lẽ đó khi chết rồi trở thành một tình duyên chăng? Rất có thể nha....
Bởi vì thế chuyện A Miêu mất đi Tiểu Nhiễm rất khó vượt qua, tôi biểu hiện so với nàng càng khó vượt qua hơn, ai da, vậy thì không dứt, không chừng cả hai người ôm đầu cùng khóc lên lại mà hợp tính, liền luyến quyến đến mức độ không thể sống, rồi sau đó tiếp theo liền đi mua một chai thuốc trừ sâu DDVP về.
Ai da, đáng sợ.
Bởi vì tôi chết qua một lần, Tiểu Nhiễm đối với tôi mất đi mà mê sảng đến mù quáng.
Tôi an ủi Tiểu Nhiễm: "A Miêu ngoan như vậy, nhiều người yêu mến nó như vậy, nhất định sẽ được lên Thiên Đường nha, hoặc là ở luôn trên thiên đình? Nói chung không biết được, tóm lại nhất định sẽ sống rất tốt, nói không chừng còn có thể hoá thành làm một chức vị thần cún ở đó đấy."
Tôi thực sự là không thích hợp làm vai trò an ủi người khác, tôi đang nói gì vậy chời...
Tiểu Nhiễm khóc sướt mướt xoa xoa con mắt đỏ hoe, nghe tôi nói xong, nước mắt mong lung nhìn tôi, mê man hỏi: "Lại như dáng dấp thần cún bên trong Âm Đương sư kia sao?"
Tôi trầm mặt.
Kỳ thực tôi cảm thấy A Miêu tuy rằng thật biết lẽ phải, nhưng cũng rất ngốc nghếch, coi như làm thần cún, cũng sẽ không uy phong giống như thần cún trong Âm Dương sư đến như vậy.... thần cún bên trong Âm dương sư rất uy phong, còn cầm thanh kiếm, A Miêu cầm cái gì? Tôi nghĩ nhiều nhất là ngậm cây bằng nhựa....Hình ảnh kia quá đẹp, tôi không đành lòng nghĩ tiếp.
Tôi ấp úng qua loa cho qua.
Tiểu Nhiễm bị tôi doạ có một chút sửng sốt.
Sau đó nàng tin.
Tin rồi?
Tin?
Đúng không?
....
Trước đây đúng là không có phát hiện, nguyên lai tôi rất hợp với làm nghề thần toán số này sao?
Nói đến nghề nghiệp này phát triển sẽ thu lại một mớ kha khá.
Ừm, đáng để suy ngẫm tỉ mỉ một hồi.
Có một ngày Tiểu Nhiễm ấp úng cùng tôi nhắc tới mấy chuyện về con cái.
Nàng biểu hiện cực kì phóng đại, mặc kệ là đang nói chuyện vẫn dùng luôn ngôn ngữ tay chân bồi thêm: "Chị xem nè, đây là con của nhà Tiêu Minh Khanh, ah!!"
Nàng dùng sức vỗ tay một cái, nỗ lực hấp dẫn lực chú ý của tôi, còn làm cái giọng điệu dân ca trữ tình của Shakepeare: "Thật đáng yêu quá đi!!"
Editor: Shakepeare? William Shakepeare? =)))
Tôi từ bàn nhiếp ảnh đầy hình ảnh chụp bên trên ngẩng đầu lên, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm nàng.
Biểu hiện này của Tiểu Nhiễm cũng quá rõ ràng, kẻ ngốc mới không nhìn ra là nàng đang cố ý!
Nhìn tôi ngẩng đầu, Tiểu Nhiễm phất tay, tích cực chạy tới, giơ điện thoại di động cho tôi xem, trên điện thoại di động là hình ảnh nhà Tiêu Minh Khanh đăng tải ảnh thường ngày của đứa nhóc bọn họ lên.
Ah! Thật đáng yêu quá đi! Tôi ở trong lòng cuồng hô kêu loạn: Đứa nhóc đáng yêu, đứa nhóc khả ái! Rất muốn ôm một cái! Hôn một cái!
Sau khi nhàn nhạt xem những cái tin đăng đó, tôi tiếp tục dùng mặt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm bị tôi nhìn tầm mắt có chút trốn trốn tránh tránh.
Trước đây tôi cùng Tiểu Nhiễm cũng không phải không trao đổi qua vấn đề này, nhưng lúc đó nghĩ đến tin tức báo chí vừa qua, tôi đối với những người mẹ kia hoặc những tin tức bất hoà giữa mẹ và con cái kia bị doạ cho sợ.
Ha! Nỗ lực giáo dưỡng đi ra một bạch nhãn lang, ngẫm lại liền rất khó vượt qua, thật đáng sợ! Không phải bạch nhãn lang, chí là nghịch tử cũng rất khó qua!
(Bạch nhãn lang: đại khái là khinh thường hay trong đây mang ý nghĩa đại loại không tôn trọng công ơn người dưỡng dục ấy.)
Tôi nhìn con mắt Tiểu Nhiễm, vẫn nhìn chằm chằm.
Aizzz, Tiểu Nhiễm ngày hôm nay trang điểm rất xinh đẹp nha, tôi rất thích.
Tiểu Nhiễm chột dạ lấy điện thoại di động ra, lấy lòng đối với tôi cười cười.
Tôi liền ngẫm Tiểu Nhiễm sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện về con cái này.
Tiểu Nhiễm nhắc tới chuyện con cái, chính là ở chỗ mẹ của nàng, cũng chính là cha mẹ vợ của tôi.
Cha mẹ vợ gần đây hay oán trách Tiểu Nhiễm, chuyện không có tôn tử tôn nữ lấy làm đề tài thường nhật, lão bà ở chổ nàng bị cô lập trong nhóm của lão bà, cái nhóm các lão bà này đều không mang bà theo đi đây đó giải trí cùng.
...
Một đám lão bà, làm gì còn tưởng rằng chính mình là tài tử danh tiếng sao, còn làm bộ cô lập này nọ! Gừng càng già càng cay mà!!
Thời điểm ở cùng cha mẹ tôi đều rất tốt, không ra dáng dấp kiểu này ( Ah tôi đã tiếp thu thuyết pháp này) trong vòng bị cô lập, muốn làm gì, thì người lớn nhất sẽ đóng vai trò người lãnh đạo!
Dù sao cha mẹ Hạ Hạ vẫn rất có tài sản, không phải vậy thì ban đầu cũng không cung cấp hỗ trợ tôi đi theo cái nghề nhiếp ảnh tốn kém này, tôi lại hiếu thuận như vậy, bọn họ tuổi già sinh hoạt đều hoàn toàn không lo tiền bạc, liền mama đại nhân mỗi ngày vung tay lên, mang theo một đám ông lão bà lão đi hội họp hữu nghị, đi KTV, đi chơi bóng bàn, đi quán mạt chược, đi khắp phố phường....cảm giác giống như cùng kết bè kết phái khi học tiểu học vậy, cũng là rất hồi xuân.
Thường thường lúc tôi trở về nhà thường nhà luôn trống không, gọi điện thoại hỏi, bên kia náo nhiệt một phen ghê gớm, mama cùng tôi nói không được mấy câu, mama liền nói "Được rồi, đừng làm mẹ chậm đi lúc đang khiêu vũ - đánh bi-a -- hát karaoke cùng mấy ông lão cùng nhau chơi đùa" sau đó tắt điện thoại.
Thôi bỏ đi!
Đã quản không nổi chuyện của tổ người già này!
Mẹ cùng mấy ông lão anh tuấn cùng nhau chơi đùa, cha biết không!
Nói chung cha mẹ sang tuổi già sinh hoạt cũng muôn màu muôn vẻ, phong phú đến tôi một lần phải lo lắng mẹ làm ra ở cái tuổi lão niên một cuộc tình tay ba, cũng còn tốt bà chỉ là cùng mấy ông lão anh tuấn khiêu vũ, còn chưa tới khí tiết tuổi già khó giữ mà quá mức hơn.
Có điều, nuôi dưỡng một đứa trẻ, chuyện này, vẫn là nghĩ tới lâu dài hơn một chút.
"Mẹ em nói chuyện nhận nuôi trẻ, bà sẽ cấp tiền nuôi dưỡng" Tiểu Nhiễm trơ mắt nhìn tôi, chắp tay trước ngực khẩn cầu tôi.
Ah, Tiểu Nhiễm thực đáng yêu, rất muốn ôm lấy hôn nhẹ một cái.
Hừm cái lão bà này! Nói lời như thế! Làm như nuôi một đứa trẻ như thể nuôi A Miêu vậy! Tôi cũng không muốn phát sinh chuyện như trên tin tức chuyện những bà nội dùng phương thuốc dân gian chữa bệnh cho có con, nhất định phải của chính mình nuôi!
Ah tôi đã cân nhắc tới nước này sao?
Tôi cẩn thận châm chước một phen, cùng Tiểu Nhiễm sau khi chăm chút thương nghị, đem bận rộn của công tác điều chỉnh lại, trống ra thời gian chăm sóc trẻ con.
Cuối cùng làm xong các thủ tục liên quan, đi tới đơn vị tổ chức từ thiện nhận nuôi một đứa nhỏ mới mấy tháng tuổi.
Đi một chuyến ở đơn vị từ thiện tâm tình tôi xuống rất thấp, bởi vì những đứa trẻ ở chỗ này đều bị bỏ rơi vì sinh lý thiếu hụt, cũng rất ít người sẽ nhận nuôi những đứa trẻ như vậy.
Rốt cuộc nguyên nhân nhận nuôi đứa nhỏ là bởi vì thời điểm đứa nhỏ thấy chúng tôi, vui vẻ mà phì ra cái bong bóng sữa đáng yêu!
Bong bóng sữa a!
Thật đáng yêu ~
Biết đứa nhỏ bởi vì sinh ra đã bệnh tim nên bị ném bỏ, bất quá tôi cùng Tiểu Nhiễm thấy đây không phải là vấn đề lớn, thông qua trị liệu cùng rèn luyện vẫn dễ dàng phục hồi, hiện tại xã hội này phát triển lên, ai đi bệnh viện kiểm tra mà không phát hiện mình mang một thân đầy bệnh đây.
Từ khi đứa nhỏ gia nhập vào gia đình, trong nhà náo nhiệt rất nhiều, ba mẹ Hạ Hạ cũng không hứng khởi đi khiêu vũ hát karaoke nhiều nữa, tranh thủ thêm thời gian chăm sóc đứa nhỏ, càng khỏi bàn đến cha mẹ vợ, cùng mẹ Hạ Hạ tranh ai khiến đứa nhỏ cho thay tã mà ầm ĩ lên...
Tôi là ở Tiểu Nhiễm nhắc nhở sau đó mới phát hiện, chính mình bất tri bất giác thành cái lò sưởi điên cuồng cho đứa nhỏ.
Tiêu Minh Khanh còn gọi điện thoại đến chất vấn tôi "Giải thi đấu cuộc thi những đứa nhỏ đáng yêu nhất ngang nhiên có ăn gian! Không phải vậy làm sao lại vượt qua phiếu bình chọn cho đứa nhỏ nhà họ một phiếu!"
"Ai ăn gian? Ai dối trá!" tôi mạnh miệng cùng Tiêu Minh Khanh nhao nhao.
Tiểu Nhiễm ôm đứa nhỏ một lớn một nhỏ bên cạnh há hốc miệng, chờ tôi cúp điện thoại, Tiểu Nhiễm hỏi tôi: "Tiêu Minh Khanh làm gì nói chị ăn gian!?"
"Chị không biết nữa" tôi vô tội buông tay.
"Em ngày hôm qua xem điện thoại di động của chị bên trong có cái tin nhắn đã thanh toán 600 tệ, "Tiểu Nhiễm hoài nghi nhìn tôi: "Không phải là chị đi quẹt thẻ sao?"
"Không có nha," tôi mặt dày tiếp tục buông tay.
Sau đó chột dạ dời tầm mắt.
Mặc kệ dù sao đứa nhỏ của mình vẫn là đáng yêu nhất!