Quy Tự Dao

Chương 19: Chương 19





"Không có gì nghiêm trọng, ít ngày nữa sẽ xong, quận chúa đừng lo lắng." Các chủ Trân Bảo các đặt chuỗi trân châu xuống bàn, đưa ngọn đèn lại gần nhìn cho thật kỹ, sau cùng mới ngẩng đầu lên nói với Nhu Kha.
Nhu Kha gật đầu, cười đáp: "Vậy phiền các chủ."
Tiêu Thanh đứng phía sau nhanh nhẹn lấy bạc ra, đặt lên bàn, thấy chủ nhân vẫn không có phản ứng, chỉ có ánh mắt đăm chiêu nhìn vết nứt trên hạt trân châu, như thể vẫn chưa có ý định rời đi.
Lão các chủ thấy thế cũng hiểu ra, cười thoải mái, lại lấy một bán gạch men từ trên giá gỗ xuống, chỉ vào hoa văn bên ngoài: "Quận chúa xem này, cái bát cổ này ta nhặt mua từ Từ Ân tự hôm mùng tám tháng tư, lúc đó nó bị nứt một đường từ miệng bát kéo xuống đến trôn.

Ta vừa nhìn đã biết đây là đồ tốt, nước men cũ nhưng vẫn đẹp vô cùng, bát cầm lên chắc tay như thế hẳn là được nung rất kỹ.

Vậy là ta mua về ngay, ngày đêm tu sửa, xong xuôi còn đề cả chữ lên trên." Hắn xoay một vòng, để Nhu Kha nhìn thấy sáu chữ triện màu son, "Thật đúng là mới như vừa tráng men xong, phải không?"
Thấy sắc mặt Quận chúa vẫn không tốt, Tiêu Thanh thay nàng đáp lời: "Nếu ông sửa được thì sửa cho nhanh, sửa cho tốt, không cần phải nhiều lời như thế làm gì."
Trân Bảo các tốt xấu gì cũng là tổ truyền trăm năm, các chủ cũng là người có uy tín.

Hắn bị mấy câu này của Tiêu Thanh làm cho đỏ mặt tía tai, bực bội đặt bát sứ xuống bàn, trừng mắt: "Các gì mà nhiều lời? Ngươi đi khắp thành Ký Châu này mà hỏi xem Trân Bảo các của ta danh tiếng như thế nào? Nơi này không phải cứ tùy tiện mà có thể mua bán.

Ta nói sửa được thì chính là sửa được! "
Tiêu Thanh lại là người nóng nảy không biết câu nệ, muốn cãi lý đến cùng, bỏ qua ánh mắt khuyên nhủ của Nhu Kha, liền bước lên chống nạnh: "Ông có sửa lại được như mới hay không bà nội ta mới biết được! Nếu không phải do người của phủ hôm nay không ở trong thành, làm gì đến lượt Trân Bảo các của ông chứ?"
"Tiêu Thanh!" Mi tâm Nhu Kha đã sớm nhíu lại, lúc này mới mở miệng, nâng giọng cắt đi lời kia, "Đừng nói lời xằng bậy."
Khí thế hùng hổ của Tiêu Thanh lập tức bị át đi, lùi bước chân lại vẫn không quên lầm bầm nói thêm: "Trân châu này không phải là vật tầm thường, ông có biết nó từ đâu mà ra không? Đương nhiên là không biết rồi, nói ra chỉ e dọa hỏng lá gan của ông đấy."
Các chủ có chút giật mình, liếc mắt nhìn xuống chuỗi trân châu mới cười nhạt mấy tiếng: "Vật dụng của hoàng thân tôn thất đương nhiên là không tầm thường, trân châu này vừa to vừa sáng, khẳng định không phải là vật vớt chỗ nước cạn.

Nếu không phải là trân châu Đông Hải thì chắn hẳn là thượng phẩm tiến cống từ đảo Lưu Cầu tới đây, một lão các chủ như ta đương nhiên không thể phủ nhận.

Cô nương cần gì phải lấy vật ép người?"
Hai bên giằng co qua lại không ai chịu nhường, lúc này Nhu Kha mới tiến lên: "Không giấu gì các chủ, vật này thực rất quan trọng đối với ta, ta coi như tính mạng.


Nha đầu này tính tình nóng nảy, nhất thời lời nói ra không thỏa đáng, mong lão các chủ rộng lượng không để tâm chấp nhặt."
Quận chúa mỹ mạo tư quyên, khí chất cao quý như thế lại nói lời lễ nghĩa dễ nghe, tức giận trong lòng các chủ cũng nhanh chóng tiêu tan.

Hắn vội khom gối, xua xua tay: "Quận chúa đừng như thế, hại ta tổn thọ!" Vuốt vuốt râu, đột nhiên trầm ngâm, "Cũng không giấu gì quận chúa, nhớ đầu hè năm ngoái ta cũng vừa sửa một chuỗi trân châu giống chuỗi của quận chúa y như đúc.

Sửa quen tay nên mới đồng ý ngay, không ngờ lại khiến cô nương kia cho rằng Trân Bảo các là nơi ham tiền."
Tiêu Thanh chẳng qua chỉ là thị tì thiếp thân của Quận chúa, các chủ gọi nàng là cô nương đã là tôn trọng nhiều rồi.

Tuy không biết thực chất có mấy phần thành ý, cũng không thể trách được lời nào.
Nhu Kha nghe vậy có chút khó hiểu: "Giống y như đúc?"
Rồi nàng khẽ cười: "Trân châu to nhỏ khác nhau, chất lượng tam phẩm thượng – trung – hạ, e rằng không thể chỉ dựa vào mắt nhìn mà đoán định được.

Các chủ đã kiểm tra kỹ hay chưa? Trân châu này dù không phải trân châu Đông Hải nhưng là thượng phẩm Phiên Quốc tiến cống cho hoàng thất, không lấy đâu ra mà dư thừa dễ kiếm."
Lời này của nàng ý tứ rõ ràng là phản bác, nhưng ngữ điệu khiêm tốn điềm đạm chẳng hề gay gắt.

Các chủ nghe, cũng cho là hợp lý.

Có điều, hắn vẫn cho là mình đúng: "Ta quản Trân Bảo các này đã hơn nửa đời người, nếu đôi mắt không có bản lĩnh thì sao dám ở nơi đế kinh ngọa hổ tàng long này nữa? Thật sự là giống nhau như đúc, không chút khác biệt."
"Nói vậy...!không biết liệu các chủ có thể nói ra ấy là vị nào?"
Môi hắn mấp máy, thiếu chút nữa đã bị Nhu Kha khiến cho không kìm được mà thốt ra, nhưng chợt nghĩ đến điều gì lại lập tức mím môi.

Hắn gượng cười: "Chuyện này...!quy tắc của Trân Bảo các xưa nay không được phép tiết lộ danh tính của khách nhân, đã thề với liệt tổ liệt tông không thể làm trái được!"
Nhu Kha vẫn chỉ im lặng nhìn hắn, ước chừng một hồi sau vẫn không thấy hắn có ý định nói ra, lúc ấy mới cáo từ.
"Người quân tử khi nói lúc nào cũng phải suy nghĩ trước sau cho chu toàn, lần sau đừng nóng nảy hồ đồ mà làm hỏng chuyện." Lúc này Nhu Kha mới ôn tồn dạy dỗ Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh lại buồn bực lẩm bẩm: "Nô tỳ cũng chẳng phải quân tử."
Nhu Kha dừng bước, quay đầu nhìn lại, ngữ điệu dứt khoát mà âm vực vẫn nhỏ nhẹ như cũ: "Ôn lương cung kiệm, chỉ cần tu thân làm được như thế tự khắc sẽ thành quân tử, không xét đến khác biệt nam nữ."
Từ nhỏ Tiêu Thanh đã ở trong Vương phủ, địa vị cao hơn gia nô lại tích được mấy đời âm đức nên được hầu hạ bên Nhu Kha, học được mấy nét chữ.

Có điều, chuyện đạo lý không phải dễ dàng mà hiểu được.

Lại thêm chuyện hôm nay, ngay sau bữa tối đã xảy ra việc trân châu rơi xuống đất nứt vỡ mất mấy viên.

Tiêu Thanh thấy chủ tử tâm phiền ý loạn, âu cũng là do lo lắng mà thôi.
Đi đến ngã tư đường, còn cách Dự Vương vương phủ không xa nữa, đột nhiên trời đổ mưa, hai người chủ tớ đành trú dưới mái hiên.
Có hai tên công tử nhà giàu chạy qua, bước chân lảo đảo hẳn là đã say.

Tiêu Thanh nhìn về hướng bọn hắn chạy ra, nhìn thấy ở phía ấy có hai hàng đèn lồng đỏ treo cao đung đưa trong mưa gió, loáng thoáng thấy trên biển lớn đề ba chữ "Hội Tiên lầu."
- --
"Chưởng quầy! Ở đây có chậu than nào không?"
Tiêu Thanh bước chân vào tửu lâu, lớn tiếng hỏi.

Tìm một vị trí khuất gió, tùy tiện dùng tay áo lau qua bàn ghế, đang muốn kéo chủ tử lại ngồi sưởi cho khô y phục tránh phong hàn lại thấy nàng đang đứng lặng nơi đó như một gốc thanh tùng, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía bên kia.

Tiêu Thanh nhìn quanh mới thấy, không riêng gì Nhu Kha, lác đác khách nhân ở đây cũng đều đang chống cằm dõi mắt nhìn về nơi đó, ai nấy đều mang dáng vẻ ung dung ngồi xem náo nhiệt.

"Ô dạ đề?" Nữ tử ôm tỳ bà chần chừ một khắc, nhưng rồi ngón tay cũng bắt đầu nhẹ lướt trên dây đàn.
Xuân còn đang nồng, hoa đã tàn,

Chỉ trách sao lại quá vội vàng...
Một tiếng động lớn ngắt quãng tiếng hát của nàng kia.

Đường Từ đặt bình rượu xuống bàn, lực đạo có hơi mạnh tạo ra âm thanh khiến người ta giật mình.

Chưởng quầy nhìn, đoán rằng vị này đã say đến hồ đồ rồi, liền phất tay gọi tiểu nhị tới đứng bên đề phòng y làm loạn.

Tiểu nhị vừa tiến tới vài bước đã thấy người ấy lắc đầu, vừa chỉ vào nữ tử ôm đàn đối diện lúc này vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Không đúng...!Ngươi đàn đi, cho ta hát, để cho ta..."
"Tiểu nữ tài hèn, học nghệ không tinh, khiến đại nhân chê cười." Nàng kia điềm đạm cúi đầu đứng lên, nhưng rồi lại đứng yên không chút phản ứng.

Đường Từ lại không chịu bỏ cuộc, bước chân lảo đảo, hẳn là đã thật sự chuếnh choáng say.

Đầu váng mắt hoa, Đường Từ suýt vấp phải tà trường sam, mà thân thủ của nữ tử ôm đàn tỳ bà kia lại nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng, trong một cái chớp mắt đã đến bên đỡ lấy nàng.

Cũng cùng ngay khoảnh khắc nữ tử đỡ lấy Đường Từ, Nhu Kha giật lùi bước chân trở về, kín đáo thu lại sự lo lắng toả ra ở mi tâm.

Ánh mắt của khách nhân lúc này đã chuyển sang cả phía nàng mà bản thân nàng lại chẳng hề mảy may, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm lướt quanh một vòng, dùng sự uy áp khiến cho đám người xung quanh chột dạ cụp mắt mới thôi.
Đã đến từng này tuổi rồi, nghị sự mấy lần đều bất thành, thân là nữ nhi nhà danh môn thế tộc lại thường xuyên xuất đầu lộ diện rong ruổi trên thân ngựa, những ánh mắt này đến nay nàng đã không còn có chút để tâm.
Mắt vẫn chăm chăm nhìn người kia, thấy người đó đang cố sức với lấy một chiếc đũa, gõ vào miệng bát sứ, tạo ra những tiếng thanh thúy vang vọng khắp tửu lầu.
Đêm qua mưa gió nổi, rèm trướng gió thu thổi, Đèn cạn nến tàn quanh quẩn dựa bên gối.
Lời thơ ngân nga, giọng ngâm đã nhiễm men rượu, nhu hòa bay bổng mà cũng trầm nhẹ như sương.

Lại thêm thần sắc Đường Từ đột nhiên trở nên bi thương thống khổ như thế, khiến cho người ta nhìn vào cũng khó lòng mà vui cười.

Tiếng than thở nhẹ như gió thoảng, cười tự giễu một tiếng, ngón tay nàng buông lỏng, vô lực, để chiếc đũa rơi xuống bàn.

Nữ tử thật nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống ghế, trong khoảnh khắc kề gần bên lại nghe thấy người ấy lẩm bẩm: "Thế sự như nước cuốn, đời một giấc phù sinh, chi bằng say một khắc..."
Còn chưa hết kinh ngạc đã nghe có tiếng khóc khe khẽ bật ra.


Khoảng cách có chút gần, nàng có thể nhìn rõ ánh mắt mờ đục mơ hồ của vị quan nhân này, không biết vì lí do gì cũng chợt cảm thấy đáy lòng mình tê dại.
Nàng kia không đành lòng trước cảnh này, bàn tay đang muốn nâng sườn mặt người đang cúi gằm kia lên để nói lời an ủi, đột nhiên đã có một người sải bước tiến đến.

Người này khí chất cao quý, y trang sang trọng, nữ tử tỳ bà đoán rằng có quen biết với quan nhân.

Nàng biết ý tứ nên thức thời lui lại nhường chỗ, cúi đầu đứng một bên.
Nhu Kha cũng không ý thức được tâm tình của bản thân mình xưa nay gần như không ai có thể làm cho ảnh hưởng, lúc này lại vì người này mà cảm thấy muộn phiền.

Nghĩ đến đây, nàng sinh lòng nghi kị.

Do dự một lúc, cuối cùng nàng đặt tay lên lưng Đường Từ, cúi đầu an ủi, lời nói chất chứa dịu dàng: "Đường công tử, thân là nam nhi, đừng dễ dàng rơi lệ như thế."
Nhu Kha cũng không hiểu được vì sao một đoạn Ô dạ đề của người kia lại có thể khiến mình rung động đến mức cả người đều muốn phát run lên như thế.

Y phục thấm nước mưa đúng là có chút lạnh, nhưng cái lạnh tỏa ra từ đáy lòng nàng khi nãy còn lạnh hơn thế mấy phần.
Đường Từ bỗng nhiên giật mình, nước mắt chảy xuống cằm còn chưa kịp lau.

Nàng ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ hồng nhìn người kia chăm chăm, nhìn đến mức Nhu Kha cảm thấy sườn mặt mình có chút nóng bỏng.

Ánh mắt của Đường Từ lúc này chẳng còn nửa phần điềm tĩnh, chỉ còn lại mơ hồ mê muội.
Đường Từ bắt lấy bàn tay Nhu Kha, môi khẽ mấp máy: " A Uyển."
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Nhu Kha vẫn nghe rõ từng từ, mà từng từ đều như tia sét giáng thẳng xuống đỉnh đầu nàng, khiến đáy lòng nàng nổi sóng lớn.
"A Uyển...? Là A Uyển đấy ư?"
Ánh mắt đối nhau, một bên là thất thần, một bên là kinh hoảng.

Nhu Kha lặng đi trong một chốc, không biết nên phản ứng như thế nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.