Công ti Mục Ngạn gần đây tiếp nhận một hạng mục lớn, phải bận rộn một khoảng thời gian, hơn mười mấy người đều phải ở lại tăng ca, có khi phải thức suốt đêm, Mục Ngạn làm lão đại đương nhiên trách nhiệm càng áp lực hơn, thật sự là lấy ra được thời gian đi đón Giản Ninh tan tầm, chỉ có thể gởi tin nhắn dặn dò cậu ăn cơm đúng giờ, về nhà liền gọi đến cho y.
Có hai lần Mục Ngạn trực tiếp thức xuyên đêm còn đi tìm Giản Ninh, vẻ mặt sáng lạn càng lúc càng thêm tiều tuỵ, Giản Ninh vừa nhìn thấy lại vừa tức vừa đau lòng, trực tiếp phóng ra chiêu cuối nói y còn đến nữa thì cậu sẽ không mở cửa, mắng xong lại nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của Mục Ngạn, liền thừa dịp Ninh Tiệp đang ở phòng bếp liền tiến tới hôn một cái. Mục Ngạn được hôn, liền thần thanh khí sảng mà đi làm.
Tuy rằng không thể tự mình tặng, nhưng Mục Ngạn dùng không ít tiền, để cửa hàng bán hoa mỗi buổi sáng cử người đưa tới tận cửa.
Hoa nhiều lắm, Giản Ninh mua nhiều bình hoa cũng để không hết, mọi ngóc ngách chỗ nào cũng có hoa, người xem tâm tình cũng tốt hơn. Ninh Tiệp luyến tiếc vứt đi, lại nghĩ ra một biện pháp, thời điểm nắng vừa lên, liền mang hoa ra phơi, làm thành hoa khô bỏ vào trong túi treo trên cửa, hoặc là bỏ vào bình thuỷ tinh, cũng rất đẹp. Bà gần đây để Giản Ninh bày mình cách lên mạng, thường xuyên học được những thú vui nhỏ để giết thời gian, còn làm thêm rất nhiều món ăn mới, tay nghề mười mấy năm trước rất nhanh lại trở lại.
Giản Ninh trong lòng vừa rối rắm lại mâu thuẫn, cậu biết những lời của Mục Ngạn là đúng, là bản thân cậu bảo hộ Ninh Tiệp quá mức mãnh liệt, có lẽ thời gian dài ở tư thái bảo vệ người khác, cậu cùng Giản Ninh vai trò đều muốn đảo ngược lại, cậu không muốn để cho Ninh Tiệp đối diện quá nhiều với thế giới bên ngoài. Cậu suy nghĩ thêm vài ngày, cuối cũng vẫn tính toán để Ninh Tiệp tự mình đưa ra quyết định, dù sao không có tuyệt đối bảo hộ, cũng sẽ không có tuyệt đối yếu đuối.
Ninh Tiệp nghe xong ngược lại cười hai tiếng lắc đầu: “Mẹ đã suy nghĩ, vẫn là từ từ đi, gần đây có một cửa hàng, chờ bình thường một chút lại nghĩ tới đi làm, bằng không lại cho con thêm phiền toái nữa.”
Giản Ninh trong lòng chua xót, sửa lại cho bà: “Mẹ, mẹ rất bình thường! Mẹ chỉ là bị đả kích, không nghĩ thông suốt mà thôi, mẹ xem, mẹ hiện tại không phải đã nghĩ thông rồi sao, dường như còn lợi hại hơn cả trước đây.”
“Ninh Ninh…” Ninh Tiệp có điểm nghẹn ngào, bà hiện tại tỉnh táo, lại suy nghĩ đến những lời đã nói qua trong quá khứ, khó chịu đến gần như không thở nổi, bà để cho một đứa nhỏ chỉ mới hơn mười mấy tuổi phải chăm sóc mình, còn muốn nó gánh vác tất cả những gì bà gây ra, cái đó và chăm sóc một người điên có gì khác nhau? Bà hít thật sâu một hơi, gượng gạo nở nụ cười: “Nhưng con phải đáp ứng với mẹ, không cho liều mạng làm việc như vậy nữa, đem việc làm thêm kia nghỉ đi, ngày nghỉ liền nghỉ ngơi thật tốt, muốn đi đâu chơi liền đi nơi đó, không cần lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc nghĩ tới mẹ.”
“Con biết rồi mẹ.” Giản Ninh nở nụ cười, cười xong lại có điểm muốn khóc, cậu không nghĩ tới có một ngày người mình yêu nhất lại có thể trở lại bên cạnh cậu.
Hôm nay Mục Ngạn lại làm việc xuyên đêm, ở văn phòng ngủ được mấy tiếng, ngơ ngơ ngác ngác mà cùng hai đồng nghiệp thâu đêm khác cùng nhau xuống lầu ăn cơm, mới vừa tới thang máy, y liền nhìn thấy giữa đại sảnh có một bóng người đang đứng. Mục Ngạn cảm thấy hẳn là do bản thân y quá nhớ Giản Ninh, bằng không làm thế nào lại xuất hiện ảo giác, nhưng càng tới gần, người trong ảo giác lại càng lúc càng rõ ràng, còn hướng tới y nở nụ cười phất phất tay.
“… Ninh Ninh?”
“Tôi hôm nay được nghỉ, muốn tới đây, không quấy rầy cậu chứ?” Mục Ngạn bên cạnh còn hai đồng nghiệp nữa, Giản Ninh ngượng ngùng biểu đạt ý tứ rõ ràng, cười có chút câu nệ.
Mục Ngạn ngốc lăng mà lắc lắc đầu, vài giây sau đột nhiên nói với đồng sự đi ăn trước đi, còn bản thân lại lôi kéo Giản Ninh trở lại hướng thang máy.
“Làm sao lại lên lại! Cậu quên mang gì sao?” Mục Ngạn siết rất chặt lấy tay cậu, Giản Ninh rút hai lần đều không ra, “Lát nữa có người tiến vào thì làm sao bây giờ, cậu trước buông ra.”
Mục Ngạn vẻ mặt ẩn nhẫn, cắn răng không nói lời nào, thang máy vừa đến liền kéo Giản Ninh bước nhanh vào văn phòng, thậm chí còn chưa kịp chờ đến văn phòng, đã đem Giản Ninh đặt lên tường hôn xuống.
“Ngô!” Giản Ninh hoảng sợ, dùng sức mà đẩy y ra, nhưng Mục Ngạn khí lực quá lớn, không chỉ đem cậu đè lại trên tường, mà cả người đều đè sát lên người cậu, Giản Ninh hai ba cái liền bị mở khớp hàm, tuỳ ý để đối phương duỗi đầu lưỡi tham lam tiến vào liếm mút, càn quấy. Cậu trong lòng chỉ còn lại lo lắng, không biết có người vào hay không, lại bị Mục Ngạn chọc cho động tình, ngược lại càng giãy dụa càng thêm mẫn cảm, thân thể liên tục phát run.
“Yên tâm, không có những người khác, tôi để họ nghỉ nửa buổi trưa rồi.” Mục Ngạn hô hấp dồn dập, ngừng vài giây lại tiếp tục cúi xuống đầu xuống hôn Giản Ninh, bất quá đối phương vẫn có chút phân tâm, y liền ôm cậu kéo vào văn phòng của mình, khoá trái cửa lại, lại đem người đặt lên sô pha.
“Cậu… Ân…” Mục Ngạn mệt mỏi vài ngày, đến râu cũng mọc lổm chổm, cọ lấy Giản Ninh vừa đau vừa ngứa, không nhịn được mà lui về phía sau, “Cậu không phải… Điểm tâm còn chưa ăn sao… A! Mục Ngạn…”
Mục Ngạn liếm cổ Giản Ninh, rất muốn mút ra hai điểm hồng ngân, nhưng biết Giản Ninh da mặt mỏng, đành phải ngậm lấy làn da dưới cổ áo hút một ngụm, hai tay không thành thật mà nương theo vạt áo tiến vào sờ soạng bên trong, ở trên lưng bóng loáng khẽ vuốt ve, Giản Ninh càng giãy dụa, y lại càng một tấc tiến tới.
“Ân… Muốn đem em ăn sạch đến mẩu vụn cũng không sót lại…”
Giản Ninh đột nhiên đề cao thanh âm một tiếng, cả người cong lên, chẳng qua Mục Ngạn đè trên người cậu, hạ thân lại đỉnh ở giữa hai chân cậu, làm thế nào cũng không động đậy. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Mục Ngạn đang liếm viên thịt trước ngực cậu, theo sau đột nhiên ngậm vào rồi mút một cái, cậu không khống chế được hừ ra tiếng, vội vàng dời tầm mắt, lỗ tai đều đỏ.
Mục Ngạn hạ thân căng đến khó chịu, y biết Giản Ninh cũng có phản ứng, hạ thân hai người kề sát cùng một chỗ, một động tác nhỏ cũng đủ để run rẩy không ngừng.
Qủa thật là khổ thân.
Mục Ngạn thấp giọng mắng một câu, đột nhiên đứng dậy sửa lại quần áo hỗn độn của Giản Ninh, kéo cậu ấn vào lồng ngực mình.
“Sao đột nhiên lại đến tìm tôi, trong nhà có chuyện?”
Giản Ninh tựa vào trên hõm vai y thở giọng thấp giọng nói: “Không có việc gì, chính là muốn đến gặp cậu… Tôi cũng muốn đem chỗ trống bảy năm lấp đầy lại, muốn biết hết tất thảy về cậu…”
Mục Ngạn cánh tay siết chặt lại, thiếu chút nữa khiến Giản Ninh thở không nổi: “Đều tại em, tôi ngày hôm nay không còn cách nào để làm việc nữa…”
“A, vậy tôi đây về trước.”
“… Không cho.”
Giản Ninh cười cười, nghe được bên ngoài có tiếng nói, vội vàng đẩy Mục Ngạn ra: “Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho cậu.”
“Không cần, em ở đây ngồi một lát…” Nhìn thấy Giản Ninh nhăn mi, Mục Ngạn vội vàng phóng nhẹ thanh âm, “Muốn ăn cơm thịt bò hồ tiêu đen.”
Giản Ninh mang cơm trở về, Mục Ngạn còn đang nằm ở trên ghế sô pha ngủ, đáy mắt có quầng thâm, còn ngáy khò khè. Giản Ninh không đành lòng gọi y dậy, nhưng để đói bụng thì cũng không được, liền tính toán sau mười lăm phút lại gọi y dậy.
Công ti Mục Ngạn không tính là quá lớn, chiếm nửa tầng trệt, nhưng thiết kế mười phần tình cảm, cùng nhà y tương tự nhau trắng đen đơn giản, có khu cho nhân viên nghỉ ngơi, còn có một phòng tạp vụ nhỏ.
Giản Ninh đánh giá một chốc, nhìn đến LOGO công ti treo ở trên tường, thiết kế Mộ Ninh.
Mộ Ninh.
( Mộ [慕] và Mộc[穆] phát âm giống nhau nhưng ghi khác nhau =v=)
Cậu lặp đi lặp lại hai lần, đột nhiên phản ứng lại được, nhịn không được che mặt, không cần nhìn cậu cũng biết mặt mình đỏ đến khoa trương như thế nào, may mắn là Mục Ngạn đang ngủ…
Giản Ninh chạy tới bên cửa sổ hít gió lạnh một chút, nhìn thời gian không sai biệt lắm liền nhẹ nhàng gọi Mục Ngạn tỉnh lại, kêu y dậy ăn cơm.
Mục Ngạn không tỉnh lại, trở mình một cái liền ngủ tiếp, Giản Ninh bưng cơm thịt bò đưa tới trước mũi y, chiêu này lập tức khiến bụng của Mục Ngạn kều ò ò.
“Ninh Ninh…” Mục Ngạn còn đang buồn ngủ, vẻ mặt ai oán mà động đậy thân thể.
Giản Ninh gắp một muỗng cơm nhét vào miệng y, rốt cuộc y cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Buổi xế chiều, nhân viên trong công ti lục tục gấp gáp trở về đi làm. Nhìn thấy bên trong văn phòng của Mục Ngạn có khách, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là vị khách này hình như lai lịch không hề nhỏ, có thể làm cho Mục lão đại nhà bọn họ châm trà bưng hoa quả, quả thật là… Bà chủ tương lai cũng chưa chắc có loại đãi ngộ này!
Mấy nhân viên nữ thấy bát quái liền hừng hực bùng cháy, đợi cho Giản Ninh vừa đi ra, rốt cuộc không kiềm chế được, cũng giả bộ đi rót nước, vẻ mặt đứng đắn chào hỏi: “Chào ngài, ngài là bạn tốt nhất của Mục tổng a?”
Giản Ninh nghe được “Mục tổng” nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ hai giây mới đáp: “A, đúng vậy, tôi là bạn học của cậu ấy.” Cậu vốn đang muốn giới thiệu một chút, nhưng lại nghĩ tới tên công ti, có cảm giác chột dạ, đem lời nói nuốt trở lại.
“Bạn học của Mục lão đại!” Cô gái kia vừa nghe xong, hăng hái, vội vàng đem đồng nghiệp khác quắc lại, vài người bắt đầu vây quanh Giản Ninh nhiều chuyện về Mục Ngạn: “Mục lão đại trước kia đi học là dạng gì a? Có phải cũng hung thần ác sát như vậy không?! Thế giới thứ tám đại bí mật chưa có lời giải đáp, y có bạn gái sao!”
Giản Ninh nhất thời trả lời không được, chỉ nói: “Mục Ngạn không dữ, cậu ấy tốt lắm, cậu ấy đối với ai cũng đặc biệt tốt.”
Mấy cô gái liền nở nụ cười, cảm thấy vị tiểu ca ca này so với Mục lão đại bọn họ đáng yêu hơn nhiều, đang muốn đùa giỡn một chút, liền cảm thấy sau lưng phát lạnh, đỉnh đầu truyền xuống âm thanh thâm trầm: “Đi làm còn có thời gian nói tán dóc, buổi tối ở lại tăng ca.”
Mấy người rên một tiếng, đều trốn về chỗ ngồi.
“Nói cái gì, vui vẻ như vậy, trước cũng không thấy em có thể nói như vậy.” Mục Ngạn chua lè nói.
“Nói cậu hung thần ác sát, áp bức nhân viên.”
“Tốt lắm, nói bậy sau lưng ông chủ, trừ tiền lương.” Tuy rằng là nói vậy, Mục Ngạn trên mặt lại nở nụ cười, “Lúc nên nháo thì nháo, lúc nên mắng thì mắng, bằng không đều không trấn áp được bọn người này.”
“Khi nào thì mở công ti riêng?” Giản Ninh biết Mục Ngạn gia cảnh rất tốt, ba y có hẳn một công ti siêu lớn, trước kia cậu đều nghĩ y sau khi lớn lên sẽ kế thừa công ti của ba mình.
“Tốt nghiệp về nước liền mở, hẳn là hai năm đi, dự tính ban đầu còn rất mơ màng, muốn tự chứng minh bản thân có năng lực, không dựa vào trong nhà, kết quả cuối cùng chống đỡ không nổi, vẫn phải để ba tôi giúp một phen, dù sao tất cả cũng là tâm huyết của mình, không nghĩ muốn mất đi dễ dàng như vậy. Năm nay chậm rãi đi vào quỹ đạo, càng không thể bỏ xuống được.”
Mục Ngạn qua loa nói mấy câu, Giản Ninh lại có thể tưởng tượng được y thành công sau lưng là một đoạn thời gian chua xót cùng gian khổ.
“Ân, về sau không cho cậu một mình nữa, tôi cùng cậu.”
Mục Ngạn sửng sốt, có chút ngượng ngùng mà gãi đầu, như thế nào cũng không ngăn được khoé miệng tràn ra ý cười.
“Đúng rồi, dì có khoẻ không?”
“Rất tốt, mẹ tôi gần đây cũng không ngồi ngốc ở nhà nữa, còn có thể ra ngoài đi dạo, ngày hôm qua còn xin làm người tình nguyện ở xã khu.”
“Ân, vậy là tốt rồi.”
Hai người hàn huyên một lát, Mục Ngạn liền đi làm, Giản Ninh an vị ở sô pha đọc sách xem tạp chí, ngẫu nhiên đến phòng tạp vụ pha cho Mục Ngạn một ly cà phê hoặc vài món ăn vặt, lại cùng các cô nhân viên tán gẫu một chút, buổi trưa rất nhanh liền qua đi.
Mục Ngạn vừa ăn cơm tối, một bên liên tục trộm ngắm Giản Ninh.
“Có việc liền nói.”
“A… Ninh Ninh, đã chín giờ rồi, em không về nhà sao?”
“Đuổi tôi về?”
“Không không không…” Mục Ngạn dùng sức lắc đầu, “Tôi chỉ sợ dì lo lắng thôi!”
“Tôi gọi điện nói với bà ấy rồi, tôi nói…” Giản Ninh cười nhìn y một cái, dừng hai giây mới nói tiếp. “Đêm nay cùng bạn ra ngoài chơi, không trở về.”
Mục Ngạn mở lớn đôi mắt há hốc miệng, ngay cả miếng thịt trong miệng rớt ra cũng không biết, một hồi lâu mới tiêu hoá được ý tứ trong lời nói của Giản Ninh, hung hăng đứng vọt dậy lao ra ngoài, hô: “Tan tầm tan tầm, toàn bộ về nhà hết cho tôi! Hôm nay không tăng ca!! Tiền lương tăng ca vẫn cấp!”