Bầu không khí đang tốt bị người ta phá huỷ, Mục Ngạn ức muốn chết, càng đừng nói tới y vừa quay đầu lại, Giản Ninh đã lau sạch nước mắt điều chỉnh lại tốt cảm xúc, tựa như người không liên quan ngồi ở đó, nếu không phải hốc mắt cùng chóp mũi của cậu còn hồng hồng, Mục Ngạn quả thật còn tưởng mình vừa từ cơn mơ tỉnh lại vậy.
“Cậu…” Càng không xong chính là, Mục Ngạn khi nãy gần như đã sắp trút ra hết tất cả tình ý tràn đầy, hiện tại toàn bộ đều phải nghẹn trở về, chuẩn bị tốt tâm lý bây giờ chỉ có lại bối rối cùng lúng túng, “Bánh mì ngon không? Bên này còn có bánh bao.” (=)))
… Phi! Đều bị nha đầu kia kia phá hư hết rồi!
Giản Ninh khóc một hồi, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, buồn phiền ở mi tâm (vùng giữa lông mày) cũng không còn dày đặc nữa, mấy năm nay trong lòng đọng lại rất nhiều thứ, nếu không phát tiết, sớm muộn gì cũng trở thành tâm bệnh.
Cậu lắc lắc đầu nói: “Tôi no rồi, cảm ơn cậu, tôi muốn trở về đi làm.”
Mục Ngạn đương nhiên sẽ không dễ dàng thả cậu đi, thật vất vả y mới xé lồng ngực ra, loã lồ trái tim thủng hàng trăm lỗ của mình, làm sao có thể tiếp tục trốn tránh? Cho dù là y, cũng không có đủ dũng khí cạy mở vết thương của chính mình một lần nữa.
Mục Ngạn tự nhiên lấy một đôi đũa gắp một cái bánh nhỏ tới bên miệng của Giản Ninh: “Hôm nay không có gói gia vị, cậu nếm thử nguyên vị đi.”
Nhìn thấy Giản Ninh nhanh chóng ngậm miệng lại lui về phía sau, y lại uy hiếp nói: “Nếu cậu không ăn, tôi sẽ dùng biện pháp cũ.”
Giản Ninh làm bộ nghe không hiểu, nhưng trên mặt lại nóng lên, Trước kia còn đi học cậu ăn uống không đầy đủ, thân thể phát dục không tốt, cả người cao cao gầy gầy, Mục Ngạn nói cậu nhìn thật giống như ông lão làm vườn, sợ gió thổi qua là té lộn nhào, bắt cậu ăn rất nhiều, Giản Ninh kén ăn, rất nhiều thứ không chịu ăn, Mục Ngạn không biết kiếm đâu ra cái ý tưởng kia, chờ có cơ hội đều đè cậu ra hôn, thẳng cho đến khi cậu không thở nổi mới buông ra, sau đó hướng tới miệng cậu một đường nhét đồ ăn vào.
Mục Ngạn hướng bánh bao đến trước miệng cậu đỉnh đỉnh mấy cái, Giản Ninh không cam lòng nhưng vẫn phải há mồm cắn vào.
Giản Ninh miệng nhỏ, bánh bao lại lớn, cậu có chút không ngậm lại được, cố gắng nuốt vào toàn bộ lại khiến quai hàm đều phồng ra, mặt mày nhíu lại cực kì không vui.
Mục Ngạn lại thấy đáy lòng tràn ngập vui sướng, y giống như lại trở lại thời thiếu niên mười bảy tuổi, kìm lòng không đặng mà tầm mắt luôn bị từng nhất cử nhất động của người yêu hấp dẫn, mê hoặc. Y nhìn Giản Ninh cố gắng hết sức tiêu diệt cái bánh bao trong miệng, trong lòng ngứa ngáy, cúi đầu cắn lên chỗ phồng bên má cậu.
Giản Ninh hoảng sợ, một hơi đem bánh bao trong miệng nuốt xuống, đến mức mặt đều nghẹn đỏ, vừa đấm ngực vừa nói: “Cậu làm gì vậy!”
Mục Ngạn mỉm cười: “Tôi thích.” (Lép: mình thích thì mình làm thôi:)))
Y một bên giúp Giản Ninh vỗ về phía sau lưng cho thuận khí, một bên lại lấy thêm một cái bánh bao khác: “Lại ăn thêm cái nữa, bằng không tôi không cho cậu xuống xe.”
Giản Ninh quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến y nữa, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Mục Ngạn, chúng ta không thể như vậy.”
Mục Ngạn thu lại tươi cười trên mặt, tiến gần tới hỏi: “Tại sao lại không thể như vậy?”
“Cậu… Đã có bạn gái…”
Mục Ngạn lại tiến tới gần hơn: “Cậu cảm thấy tôi là loại người sẽ bắt cá hai tay?”
Giản Ninh theo bản năng lắc đầu, Mục Ngạn ở trong lòng cậu là người tốt nhất.
Mục Ngạn cười cười vươn tay ra xoa đầu tóc ngắn của cậu: “Nha đầu kia, không phải trước đây cậu đã gặp qua rồi sao? Lúc nghỉ hè lớp 11, cậu còn dạy thêm cho cô ấy mà.”
Giản Ninh sửng sờ, mạnh mẽ hít một hơi, hiển nhiên đã nhớ lại cô gái nhỏ kia: “Em họ cậu! Khi đó cô ấy mới mười ba tuổi…”
Mục Ngạn vẻ mặt buồn cười nhìn cậu: “Vậy cậu nói rõ một chút, còn có chuyện gì không thể, là tôi không thể hay cậu không thể.”
“Là cậu không thể…” Giản Ninh mất tự nhiên lui về phía sau, Mục Ngạn dựa vào quá gần, thế nhưng khi cậu vừa mới cử động, lại phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã bị hai cánh tay của Mục Ngạn vây lại bên trong.
Mục Ngạn tay dùng sức một chút, liền đem Giản Ninh ấn ào trong lòng ngực của mình, ôm chặt lấy: “Ân tôi đã rất cố gắng, so với trước kia còn hơn rất nhiều, về sau tiền tôi kiếm được đều đưa cho cậu, cậu nói cho tôi biết, tôi còn chỗ nào không thể?”
Giản Ninh tiếp xúc với cái ôm từng quen thuộc kia hiện tại lại có chút xa lạ, cả người đều bối rối, cậu thật cẩn thận từng li từng tí, tham lam hít vào khoang mũi, đây chính là mùi hương của Mục Ngạn. Lồng ngực của Mục Ngạn so với trước kia rắn chắc, ấm áp hơn rất nhiều, khi ôm Giản Ninh trên người đều rịn ra tầng mồ hôi mỏng, trong ngực truyền đến âm thanh “thình thịch”, mà Giản Ninh cũng không khác là bao. Giản Ninh cũng không rõ, dù sao bên tai cậu chỉ còn dư lại âm thanh vang dội của nhịp đập trái tim, cậu hướng tới lồng ngực của Mục Ngạn hơi rụt người lại. Mục Ngạn tựa hồ thở dài một hơi, khí nóng phảng phất qua da đầu cậu, thật ngứa, sau đó có cái gì đó chạm nhẹ vào đỉnh đầu cậu, hốc mắt Giản Ninh lại cay cay.
Giản Ninh trải qua một hồi lâu mới bình ổn lại cảm xúc, nhớ lại những lời Mục Ngạn nói, rốt cuộc phát giác ra điểm không thích hợp, chôn trong ngực Mục Ngạn chua xót nói: “Tôi cũng đã rất cố gắng.”
Mục Ngạn cười khẽ, lồng ngực liền chấn động đến mức mặt Giản Ninh cũng tê tê dại dại: “Vậy còn chỗ nào không thể?”
Giản Ninh không lên tiếng.
Mục Ngạn không ép cuộc cậu, y biết Giản Ninh cùng y không giống nhau, Giản Ninh trên người gánh vác quá nhiều thống khổ cùng áp lực, cho nên mới có thể nghĩ bi quan như vậy, y không ngại cùng Giản Ninh chia sẻ những thứ đó, dù sao bọn họ cũng còn rất nhiều thời gian.
“Ninh Ninh, chỉ cần em nói, tôi sẽ nghe.” Mục Ngạn nắm chặt lấy tay cậu, “Thế nhưng không cho phép em lại lần nữa dùng dao tổn thương tôi, một dao này, tôi đau đến bảy năm.”
Giản Ninh hít mũi: “Vậy cậu đâm trở về đi…”
Mục Ngạn thiếu chút nữa bị chọc tức đến bật cười, đang chuẩn bị trừng phạt cậu, cửa kính lại bị đập oang oang.
“…” Mục Ngạn hạ cửa xuống, đối với Ny Ny đứng bên ngoài nghiến răng nghiến lợi, “Lần thứ hai…”
Ny Ny duỗi cổ hướng bên trong nói vọng vào: “Nếu còn không chịu thả Giản Ninh ra, sẽ còn lần thứ ba! Giản Ninh, nếu anh còn không trở vào làm sẽ bị trừ lương đó a!”
“Bánh bao của cô ngược lại ăn cũng thật nhanh đấy.” Ngoại trừ Giản Ninh ra, Mục Ngạn đối với người khác chưa bao giờ cho ai mặt mũi.
“…” Ny Ny bị chọt tới chỗ đau, bi thương ngã xuống đất không dậy nổi.
Mục Ngạn không cam lòng mở cửa xuống cho Giản Ninh đi làm, y sợ Giản Ninh qua vài ngày nữa lại hối hận, lần nữa biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Một lần bị Giản Ninh vứt bỏ, chỉ sợ cả đời này đều trở thành một bóng ma.