Nắng ấm mùa đông chiếu lên hàng mi, Sở Ương chậm rãi mở mắt.
Nhất thời không nhớ rõ mình đang ở đâu, cậu than nhẹ rồi xoay người, lấy chăn trùm kín đầu, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Gần mười một giờ rồi, em còn muốn ngủ tiếp hả?"
Sở Ương lơ mơ nói thầm, "Ngủ thêm lát nữa...."
"Dậy đi! Tôi đói bụng!" Lâm Kỳ xốc chăn trên người Sở Ương lên, "Ngày thứ hai của kỳ nghỉ mát chẳng lẽ em cứ định ngủ thế này à?"
Trí nhớ từng chút trở về tâm trí, Sở Ương mới từ từ chớp mắt.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi từ Thượng Hải về Bắc Kinh. Bữa tiệc giáng sinh lần đó nói đã không thể thực hiện vì tình trạng tinh thần của cậu, ngay cả tết nguyên đán cũng trải qua trong hỗn loạn.
Những ngày đầu tiên trôi qua chẳng khác gì địa ngục, cậu không dám ra ngoài, liên tục làm ra những hành động ám ảnh cưỡng chế ở nhà.
Trước khi ngủ phải đem dép lê đặt một cách ngăn ngắn, quần áo phải xếp cạnh nhau, mọi góc của cổ tay áo phải chỉnh tề, vì cậu sợ lỡ đâu xảy ra hỏa hoạn trong nhà thì cậu có thể lập tức mặc quần áo và mang dép trong thời gian ngắn nhất để chạy thoát. Trước khi ra ngoài phải vặn nắm cửa mười lần, thỉnh thoảng đang đếm thì đột nhiên không tin tưởng lắm liệu mình có đếm chính xác hay không, vậy nên phải đếm lại từ đầu. Đến nỗi có một lần chỉ có việc mở cửa thôi mà mất tận nửa tiếng đồng hồ. Lúc vệ sinh cá nhân còn phức tạp hơn, khi ngậm nước súc miệng phải súc tới mấy lần, phải nặn bao nhiêu lượng kem đánh răng, cách đặt sau khi nặn và đánh răng bao nhiêu lần, vặn vòi nước cũng phải ba bước. Toàn bộ quá trình nếu có bất kỳ khâu nào cậu không quá chắc chắn thì nhất định sẽ làm lại lần nữa.
Chứng ám ảnh cưỡng chế có thể khiến người ta nghi ngờ về trí nhớ và khả năng nhận thức của mình. Mỗi một trình tự trong động tác cậu đều có thể hoài nghi liệu mình đã làm đúng hay chưa và liệu mình có đếm sai hay không. Cứ luôn kiểm tra lại nhiều lần xem bếp từ đã tắt hay chưa, đã rút dây điện hay chưa. Cứ luôn xác nhận cậu đã lấy thức ăn của mèo cho bánh bao chưa, xác nhận cửa sổ có đóng đàng hoàng không. Cậu không dám đi thang máy, vì sợ thang máy sẽ đột ngột rơi xuống, thậm chí còn gọi điện hỏi thăm nghiệp vụ tu sữa thang máy lần cuối cùng là khi nào, trên đường thì cậu luôn luôn nghi ngờ có người theo dõi mình, vì thế mà sau cùng cậu dứt khoát không thèm ra ngoài nữa, ngay cả Lâm Kỳ có hẹn trước cho cậu đến gặp bác sĩ tâm lí cậu cũng không dám đi.
Lâm Kỳ đành phải gọi bác sĩ tới tận nhà để khám.
Bác sĩ tâm lý tên là Ngụy Đồng Nhã, cũng xem như là bạn bè quen biết, đã từng trị liệu cho rất nhiều người trong hội trưởng lão, bao gồm chính Lâm Kỳ. Cô đã điều trị cho bệnh nhân bị ký sinh bởi Flying Polyp, nên tương đối hiểu rõ về tình trạng suy giảm Sanity. Sau khi cho Sở Ương trị liệu CBT* liên tục vài ngày và kê một số loại thuốc, thì căn dặn Lâm Kỳ là hai ngày tới hãy làm bạn với cậu ấy nhiều hơn. Xét cho cùng, các triệu chứng khác nhau do sử dụng Dấu Thánh gây ra vẫn khác với những người bị rối loạn lo âu và ám ảnh cưỡng chế thông thường, chỉ cần qua một tháng, đợi Sanity hồi phục thì nhiều triệu chứng sẽ tự động biến mất. Đồng thời, cô cũng đề nghị hai người nên đi nghỉ mát, tìm một nơi yên tĩnh, ít người nhưng vẫn đảm bảo an toàn để chuyên tâm tịnh dưỡng thêm mấy ngày, đối với hai người đều có lợi.
*CBT là từ viết tắt tiếng Anh của Cognitive Behavioral Therapy, nghĩa là liệu pháp nhận thức hành vi. Liệu pháp này được sử dụng phổ biến trong điều trị tâm lý hiện đại. Trong quá trình trị liệu, bạn sẽ làm việc với một tâm lý gia với lộ trình cụ thể. CBT giúp bạn nhận ra kiểu suy nghĩ không chính xác hoặc tiêu cực đang tồn tại trong mình. Nhờ đó bạn có thể xem xét và phản hồi hiệu quả hơn các tình huống mình đang gặp phải.
Lâm Kỳ suy tính trong vài ngày, nên đi đến thị trấn nhỏ ở Châu Âu, hay đi đến một quốc gia nhiệt đới như Jamaica*, Cancun* ở Mexico để du lịch nghỉ mát, hay đến nhà gỗ nhỏ ở Yosemite, California. Sau khi các triệu chứng của Sở Ương có chuyển biến tốt, hắn đã lập tức bàn bạc với Sở Ương một phen.
*Jamaica là quốc đảo thuộc quần đảo Đại Antilles, nằm trong vùng biển Caribbean, cách phía nam Cuba khoảng 145 km.
*Cancún là một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của México, Quintana Roo, trên bán đảo Yucatán.
Sở Ương ngay từ đầu không muốn xa nhà, dường như cậu đột nhiên đối với máy bay có cảm giác sợ hãi và lo lắng về độ cao hơn bình thường. Có điều khi thuốc phát huy tác dụng, chứng lo âu và cưỡng chế bắt đầu giảm dần, cậu rốt cuộc cũng đồng ý. Nhưng đối với những nơi đông người cậu vẫn có tâm ký kháng cự rất lớn, thế là Lâm Kỳ quyết định đi Yosemite khoảng hai tuần.
Trước khi xuất phát, đúng lúc Trần Y được xuất viện. Gần đây, hiệu quả của hóa trị diễn ra rất tốt, tinh thần của cô cũng tốt hơn, trên đầu đội một bộ tóc giả màu hồng dễ thương, trông như một thiếu nữ xinh xắn trong anime. Để mừng cô xuất viện, cùng với mong muốn bù đắp cho không khí náo nhiệt trong ngày lễ Giáng sinh và năm mới, Sở Ương đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, Lâm Kỳ thì phụ trách đi mua thức ăn và giúp đỡ, chuẩn bị một bữa ăn mừng thịnh soạn. Trần Y, Chúc Hạc Trạch, Tô Ngọc và Bạch Điện đã tới, mọi người đều giống như những kẻ tị nạn hàng trăm năm không được ăn. Khi Lâm Kỳ mới mở một chai rượu vang đỏ ra, ngoài cửa lại có tiếng động vang lên. Trong lúc mọi người đang đoán xem là còn ai tới nữa thì thấy Lâm Kỳ cười thần bí, duỗi tay mở cửa.
Là Triệu Sầm Thương cả người một thân màu đen, tay cầm hai bó hoa hồng lớn đi vào. Hai người Trần Y và Chúc Hạc Trạch đang nhét đầy thịt gà nướng trong miệng há hốc mồm, mắt trừng to đến độ muốn rớt ra ngoài, nhìn Triệu Sầm Thương bước tới trước mặt các cô, ngầu lòi tháo kính râm xuống, nhếch miệng cười nhạt với hai cô gái, "Xuất viện vui vẻ."
Ngay sau đó, tiếng hét của hai cô gái vang vọng khắp tòa nhà chung cư.
Bạch Điện bịt lỗ tại trừng Lâm Kỳ, "Lần tới có muốn làm cái chuyện này nữa thì nhớ phải phát cho mỗi người nút bịt tai biết chưa?"
Lâm Kỳ và Sở Ương cười to, còn Tô Ngọc, thanh niên nổi loạn bên cạnh thì giả bộ lạnh nhạt trợn mắt, nhưng lại lặng lẽ chuẩn bị giấy bút để lát hồi xin chữ ký....
Buổi tối hôm đó có lẽ là buổi tối vui vẻ nhất của Sở Ương trong hai ba năm qua. Mọi triệu chứng gần như biến mất, cậu cười vô cùng thoải mái như một cậu trai hoạt bát, tựa như rất lâu về trước khi mà những sự việc đau thương kia chưa từng xảy ra.
Lâm Kỳ thấy cậu như thế cũng nở một nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, giống như làn khói mờ ảo và cổ kính tràn ra từ trầm hương đã tàn.
Một ngày sau, họ lập tức khởi hành bay đến California, thuê một chiếc xe việt dã, đi vào đường Wawona từ đường cao tốc và dần dần lái xe vào sâu trong rừng. Con đường càng đi càng hẹp, xe cộ cũng thưa thớt hơn. Càng đến gần thung lũng Yosemite, không khí ấm áp ở California dần đông lạnh, dấu vết của tuyết bắt đầu xuất hiện trong khu rừng lá kim theo dọc đường. Họ băng qua các thị trấn ở thung lũng mà khách du lịch thường lui tới, nhưng không dừng lại, thay vào đó họ rẽ sang một con đường hẹp hơn và vắng vẻ hơn, từ từ cũng không còn thấy đường nhựa nữa, chỉ có con đường đất đầy tuyết và ổ gà, nếu không phải là xe việt dã thì hoàn toàn không thể lái vào được.
Hai bên là vách đá dựng đứng hùng vĩ giẫm lên những cánh rừng tươi tốt, trên đỉnh phủ đầy tuyết trắng xóa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thác nước với ánh sáng xanh đậm bị đóng thành băng treo lơ lửng giữa các vách đá, phản chiếu ánh cầu vồng mờ ảo dưới ánh mặt trời.
Trong thung lũng, mọi âm thanh dường như bị pha loãng bởi một cái gì đó trống vắng và xa xăm, bầu trời trở nên cao vời vợi, tất cả những phiền toái bẩn thỉu đè lên người cũng được gió cuốn trôi sạch sẽ.
Căn nhà gỗ nhỏ của Lâm Kỳ nằm trên bờ hồ không đóng băng, mà có một tầng tuyết trắng bao phủ trên mặt hồ. Có hai vách đá cao bao quanh, một thác nước hùng vĩ đổ xuống ở vách đá bên trái, bắn tung tóe vào vũng nước chưa kết băng. Những cây thông xanh đậm và gỗ sồi càng trở nên rực rỡ hơn dưới lớp tuyết. Căn nhà gỗ đó dường như đã lâu không có người trông coi, một mình đứng giữa thiên nhiên bao la trông có vẻ hơi cô đơn, thậm chí phải mất rất nhiều công sức mới ở được ổ khóa ra. Tro bụi trong nhà ấy vậy mà chỉ có một lớp mỏng, nội thất đầy đủ, nhà kho chất đống một lượng củi đầy đủ, không rõ là chặt khi nào. Cơ mà củi ở dưới sàn đã bị ẩm nhưng phía trên thì vẫn có thể dùng.
Hai người dành thời gian cả ngày để quét dọn nhà gỗ, đổ thêm dầu vào máy phát điện, lau dọn sạch sẽ tro bụi trong vách tường lò sưởi, rồi bỏ củi vào đốt lửa lên, khiến cả căn nhà trở nên ấm áp. Bận mãi cho đến khi ngoài trời tối đen, Sở Ương tìm lò vi sóng, cắt nguyên liệu mang từ thành phố về và nhanh chóng chuẩn bị một nồi lẩu chua cay. Lâm Kỳ bị cay đến nổi hít hà liên tục, bờ môi đỏ như tô son, vừa uống nước lạnh vừa quạt gió, không có chút phong độ nhã nhặn nào. Sở Ương thấy hắn như vậy thế là không nhịn được cười nói mình cũng bị sặc ớt gần chết, ăn xong hai người đều nước mắt đầm đìa, vừa xót vừa vui....
Sau bữa ăn Lâm Kỳ rất tự giác đi thu dọn chén đĩa, còn Sở Ương thì mặc áo lông vào, mở cửa đi tới ngồi xuống cái ghế dưới hiên nhà.
Trên cung đường yên tĩnh chỉ có bóng đèn đơn độc của họ chiếu sáng, ngọn núi to lớn lặng lẽ bảo vệ khu rừng nho nhỏ và hồ băng như gã khổng lồ. Đôi lúc sẽ nghe thấy tiếng cú mèo kêu và tiếng sói tru trong rừng, ngoài ra thì chính là sự yên tĩnh vô tận.
Trên bầu trời không bị ô nhiễm ánh sáng xuất hiện vô số ngôi sao giống kim cương, một dài sao băng lướt qua bầu trời sâu thẳm và lan thẳng đến tận cùng trái đất.
Bỗng nhiên bên má chợt lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Kỳ đang cầm lon bia trong tay, nở nụ cười tuấn mỹ đối diện với cậu. Sở Ương cười theo nhận lon bia.
Lâm Kỳ ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cố ý kéo lại gần một chút.
"Yến tĩnh thật." Sở Ương khẽ nói.
"Trước đây cậu đã ở khách sạn Derosa rồi, chắc hẳn phải rất quen thuộc với sự yên tĩnh này đúng không?"
"Không...Không giống đâu. Tuy khách sạn Derosa trú ngụ ở trong núi sâu nhưng nó vẫn có khách tới lui, anh có thể cảm nhận được đó là nơi thuộc về trần gian. Ở đây thì khác biệt....Kiểu như chúng ta chỉ là hạt bụi vô tình lọt vào đây, mà xung quanh mới chính là chủ nhân." Sở Ương thì thầm, như sợ quấy rầy giấc ngủ của thứ gì đó. Ánh mắt của cậu tĩnh mịch, suy nghĩ dần trôi về phương xa.
Có vẻ như từ khi tiếp nhận Song Sinh ô uế, Sở Ương sẽ thỉnh thoảng toát ra vẻ mặt thất thần.
Lâm Kỳ cười nói, "Đúng là người có tế bào nghệ thuật, nói chuyện cũng toàn văn vẻ thơ ca ~ "
Sở Ương liếc hắn, tên này sao cứ thích phá hư bầu không khí vậy chứ....
Lâm Kỳ cũng trầm lắng lại, mở to đôi mắt thâm thúy sâu sắc, phản chiều ngôi sao bạc bên trong, "Hồi trước, những khi tôi quá rối loạn hoặc quá mệt mỏi thì sẽ một mình tới đây nghĩ dưỡng mấy ngày. Em nói đúng, cảm giác như bản thân đã biến thành hạt bụi, hoặc biến thành mảnh tuyết, hòa tan dưới hồ băng kia. Không cần lo âu về bất cứ điều gì, không có kế hoạch, không có quá khứ cũng không có tương lai, chi thuần túy là vĩnh hằng mãi mãi....Trở thành một phần của cái gì đó vĩ đại hơn. Sau đó sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm."
"Anh sở hữu căn nhà này thế nào?"
"Cách đây rất lâu ngôi nhà này là của một thợ săn, không rõ đã xảy ra chuyện gì mà đã vứt bỏ nó, sau này cục quản lý vườn quốc gia Mỹ bán đấu giá nên tôi đã mua nó và xây lại một lượt." Lâm Kỳ dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Đây là chuyện của hơn sau mươi năm về trước. Khi ấy tôi đến đây điều tra về một bộ lạc nhỏ của người da đỏ và trông thấy căn nhà này, mặc dù đã bị sập một nửa nhưng tôi rất thích cảnh đẹp nơi đây."
Sáu mươi năm trước...Đến ba của Sở Ương còn chưa được sinh ra nữa kia....
Vì vẻ ngoài trẻ trung và đẹp trai của Lâm Kỳ toát ra, nên Sở Ương thường xuyên quên mất đối phương so với ông cậu (nếu còn sống) còn lớn tuổi hơn gấp mấy lần....
"Bộ lạc da đỏ? Bọn họ có quan hệ gì với hồi trưởng lão sao?" Sở Ương tò mò hỏi.
"Không, chẳng qua lúc đó có tin đồ rằng một số khách du lịch đã trông thấy điều kỳ lạ ở Yosemite, họ nghi ngờ nó liên quan đến tín ngưỡng của bộ lạc Ahwahnechee* ( cư dân ở Ahwahnee), những người ghé chính phủ Hoa Kỳ thời bấy giờ, nên phái tôi cùng vài người tới đây điều tra. Mãi sau này mới phát hiện ra những bức ảnh du khách chụp đều là giả, phần lớn người Ahwahnee đã di dời và hòa nhập vào các bộ lạc khác, còn lại đa số thì sống ở thị trấn nhỏ trong thung lũng, hầu như là không còn ai lưu lại ở bộ lạc cả. Vì vậy chúng tôi chỉ đến đây để ngắm cảnh rồi quay về." Lâm Kỳ nói xong uống một hớp rượu.
*Ahwahnechee là người Mỹ bản địa có truyền thống sống ở Thung lũng Yosemite. Họ là người Miwok hoặc Mono Lake. Di sản của người Ahwahnechee có thể được tìm thấy trên khắp Vườn Quốc gia Yosemite.
Hai người im lặng trong chốc lát.
Làn gió mát lạnh nhàn nhạt phả lên má Sở Ương. Cậu hít sâu một hơi, suy nghĩ hồi lâu, rồi nâng cao sức lực toàn thân, như lỡ đãng nói, "Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một điều....Nhưng lại không có cơ hội."
Lâm Kỳ điềm đạm "Hửm?" một tiếng.
"Khi đó....Tại nơi tránh nạn...." Sở Ương cảm thấy đầu lưỡi đột nhiên trở nên cứng ngắc không thể tự chủ, "Anh....Anh nói @# $( ba chữ nói không rõ) không phải là an ủi tôi...."
Lâm Kỳ cố tình bày điệu bộ lơ mơ, "Hả? Em nói gì cơ?"
Nhịp tim Sở Ương ngày càng nhanh, hai tai cùng hai má vì xấu hổ và tức giận mà đỏ bừng, "Anh biết rõ tôi đang nói gì mà!"
"Tôi thật sự không biết em đang nói gì? Chúng ta ở nơi lánh nạn cả một đem, nói biết bao nhiêu thứ, làm sao tôi nhớ hết được." Vẻ mặt Lâm Kỳ rất chi là vô tội.
Sở Ương muốn đấm hắn một phát quá đi mất....
Giả ngu đúng không, được lắm....
"Tôi nói! Anh hôn tôi xong rồi bảo rằng không phải an ủi tôi, mẹ nó rốt cuộc là thật hay xạo hả! ! !" Sở Ương cả giận hét to, thanh âm vang vọng trên mặt hồ yên tĩnh, liên tục văng vẳng....
Nếu là thật thì sao qua lâu như thế hắn cũng không thèm nhắc tới? Hay là đổi ý rồi? Hay nụ hôn đó cơ bản chẳng mang ý nghĩ gì hết? Cậu nghĩ suốt cả hai tuần, không muốn tự mình xoắn xuýt nữa, cậu chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ.
Lâm Kỳ hết hồn xém chút nữa làm rơi ly rượu xuống đất, "Em sao cứ thích suy nghĩ cực đoan không ấy....Lớn tiếng kiểu đó em muốn hù chết ai đây."
Sở Ương tức tối trừng mắt.
Lâm Kỳ biết nếu mình đùa dai, thì một con cừu nhỏ cũng có thể xù lông, cười cười đặt ly rượu xuống, duỗi tay nắm lấy cổ áo Sở Ương, ngang ngược bá đạo kéo Sở Ương lại, thô bạo cùng nhiệt tình dùng sức hôn lên bờ môi của đối phương. Nụ hôn lần này còn cuồng dã hơn nhiều so với lần ở nơi lánh nạn, Lâm Kỳ giống như hóa thân thành dã thú ăn thịt người, nhay cắn đôi môi của Sở Ương, cạy mở hàm răng cậu, thăm dò vào khoang miệng của cậu, tựa như kẻ xâm nhập tự nhiên cướp lấy tất cả. Cả người Sở Ương bị hôn đến choáng váng, bị áp bức đến nỗi liên tục bại trận, sau đó không biết từ lúc nào Lâm Kỳ đã đứng dậy đè Sở Ương trên ghế hôn đến trời đất quay cuồng.
Cuối cùng Lâm Kỳ cũng buông tha cho cánh môi đã bị chà đạp tới đỏ tươi, còn kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh. Đôi mắt thâm thúy thấm đẫm du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt lẳng lặng nhìn Sở Ương, giống như ánh mắt của một con báo đen đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong rừng sâu, khiến người ta khiếp hãi cũng khiến người ta hưng phấn.
Lâm Kỳ vươn bàn tay đeo găng dịu dàng vuốt ve đuôi lông mày của Sở Ương, chạm vào hai bên má cậu, giọng nói khàn khàn gợi cảm cất lời, "Tôi sợ mình sẽ dọa đến em mới luôn kiềm chế chịu đựng như thế. Không ngờ vì vậy mà lại làm em hiểu lầm mất rồi?"
Sở Ương trợn to hai mắt không tiêu hóa được những gì đã nghe, càng ngày càng giống con cừu non run rẩy trước mặt con sói xám xấu xa, miệng cậu hơi mở, có lẽ không phản ứng kịp với biến hóa đột xuất của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cười nhẹ, cúi người, ngón tay nâng cằm cậu lên, dán sát vào tai cậu hà hơi nói, "Nói tôi biết xem em thích loại hình nào? Dịu dàng hay thô lỗ? Săn sóc hay bá đạo? Cường đạo hay hoàng tử? Tôi đều có thể thõa mãn bất cứ ảo tưởng nào của em....
Sở Ương cảm thấy máu huyết toàn thân đều dồn lên đầu não....Và bộ phận nào đó. Cậu cứng họng, tâm lý chưa chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng bị Lâm Kỳ dọa hết hồn mà đẩy hắn ra, chạy ào về phòng ngủ của mình, đóng rầm cửa lại, tựa vào tường thở dốc....
Tình....tình huống gì đấy chứ? !
Sao không giống với tưởng tượng của cậu chút nào hết? !
Cậu trượt dần xuống rồi ngồi bệch dưới sàn nhà, muốn hút một điều thuốc để ổn định tâm trạng....
Thật ra cậu muốn hỏi Lâm Kỳ về mối quan hệ giữa hai người họ...Cậu muốn biết rốt cuộc Lâm Kỳ đối với cậu là thái độ gì...Hoàn toàn không ngờ Lâm Kỳ sẽ ám chỉ loại quan hệ có khả năng liên quan hoặc là khác hẳn...
Đối với nhiều người, đặc biệt là những người trong vòng như họ thì tình yêu và tìиɦ ɖu͙ƈ có thể tách rời nhau. Nhưng Sở Ương biết bản thân rất khó để tách biệt hai điều này ra. Cậu không phải kiểu người lạnh lùng phóng khoáng, cậu là kiểu người "cổ hủ" rất nghiêm túc với mọi thứ.
Cho nên đã trôi qua biết bao nhiêu năm, cậu vẫn chưa tìm được một người bạn trai thực sự có thể mang đến thứ tình yêu mà cậu cần, thậm chí là có hơi bảo thủ.
Thái độ của Lâm Kỳ làm cậu rất bối rồi. Đây chẳng lẽ là sự từ chối gián tiếp ư? Hay....chỉ đơn giản là hắn muốn nhờ nụ hôn kia để tiến thêm một bước....
Càng nghĩ càng buồn bực, Sở Ương muốn hét một trận thật to.
Nhưng thay vì hét cậu lại nín thở. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Kỳ, có điều bước chân ấy không dừng lại mà trực tiếp đi về phòng của hắn.
Một cảm giác mất mát nồng đậm ùa tới.
Sở Ương thẫn thờ đứng dậy, vội vàng đi tắm, sau đó săm soi ngắm bản thân trong gương.
Vẻ ngoài cậu không tệ, hoặc có thể nói là tuấn tú đoan chính, tuy không có cơ bắp quá nổi bật nhưng vẫn có đường cong nhấp nhô vừa phải do thường xuyên rèn luyện. Có điều dạo gần đây vì sinh hoạt không điều độ cộng với trạng thái tinh thần không ổn định nên không còn đi tới phòng tập thể dục nhiều như trước nữa, làm cậu gầy đi không ít, cơ mà cơ thể cậu vẫn hấp dẫn mà đúng hông?
Cậu cảm giác trái tim mình mọc đầy cỏ dại, tâm trí cũng vậy luôn.
Có lẽ cậu không nên đòi hỏi quá nhiều....Dù sao, mấy ai có thể tình nguyện và đủ kiên nhẫn làm bạn bên cậu khi cậu biến thành bộ dạng như kẻ điên kia chứ? Cậu khẳng định những người bạn trai mà mình đã từng quen chắc chắn chả ai làm được.
Ngay cả Tống Lương Thư, e là cũng không được...
Mà Lâm Kỳ...Chẳng những đã cứu cậu nhiều lần, giúp đỡ Trần Y, bây giờ lại hôn cậu thêm lần nữa....
Cho dù chỉ là thỏa mãn về nhu cầu sinh lý thì có làm sao? Có khi như thế lại càng tốt hơn, vì sẽ không cần lo lắng được mất....Nếu như cậu cứ dè dặt mãi, lúc nào cũng lo trước lo sau thì đến cuối vẫn chỉ là người cô đơn.
Cậu không muốn cô đơn. Sau khi cảm nhận được sự ấm áp ấy, thì càng không muốn một mình.
Sở Ương mặc áo ngủ, hít sâu, xong mở cửa phòng.
Đôi chân trần dẫm lên mặt sàn không phát ra tiếng động, cậu đi tới trước cửa phòng Lâm Kỳ, do dự một hồi rồi giơ tay gõ cửa.
Gần như là ngay tức khắc, cửa liền mở ra. Lâm Kỳ cũng mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra mảng ngực tuyết trắng. Hắn tựa nhẹ trên khung cửa, mái tóc chảy vài giọt nước tí tách, cả người tràn ngập dáng vẻ lười biếng dụ hoặc. Hắn hứng thú mỉm cười, không nói không rằng cứ thế dựa cửa nhìn Sở Ương.
Sở Ương ngập ngừng nói, "Tôi....Tôi muốn..."
Còn chưa nói hết, Lâm Kỳ chợt ôn nhu ngắm nhìn cậu nói, "Em chắc chưa? Không cần gấp đâu. Dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian lắm."
Sở Ương mím môi thật chặt, kiên định khẽ gật đầu, "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Dứt lời, cậu kêu lên một tiếng vì bị Lâm Kỳ lôi thẳng vào trong phòng ném xuống giường. Sở Ương cảm thấy choáng váng mặt mày, giữa ánh sáng mập mờ cậu nhìn thấy Lâm Kỳ đang cúi đầu liếm môi một cách xấu xa.
"Em vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn đó, Tiểu Ương của tôi à." Hai tay Lâm Kỳ còn đeo găng, dịu dàng vén mấy sợi tóc trên mặt Sở Ương, "Nếu em không chọn, thì tôi đành tùy theo tình huống mà thể hiện nhé?"
_________________________
~ Chuyện chúng ta mong chờ liệu có xuất hiện.... ~