Lúc Sở Ương tỉnh dậy thì cảm thấy cả người ớn lạnh tưởng chừng như đang ở địa ngục băng giá, run rẩy không ngừng.
Cổ họng cậu như cái giếng lâu năm bị cạn kiệt, khô khốc tới nỗi không nói nên lời. Con ngươi mấy lần điều chỉnh tiêu cự nhưng vẫn cứ có lớp sương mù vờn quanh không thấy được gì rõ ràng.
Đây là...Bệnh viện sao?
Bọn họ đã thoát khỏi thành phố dưới lòng đất đen đặc đó rồi?
Cậu quay đầu nhìn thấy ống truyền dịch nhỏ giọt đâm vào bàn tay, trong lòng chợt dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Nó khiến cậu nhớ đến cảnh tượng thực thể hình con thoi cầm kim tiêm tiếp cận bản thân đang không thể động đậy...
Không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, liều lĩnh giật ống truyền dịch và kim tiêm, mạch máu bị kéo đứt làm máu phun ào ạt.
"Sở Ương! ! !" Bạch Điện hét to chạy từ bên ngoài vào, "Cậu điện rồi hả! ! !" Anh ta cầm chăn ngăn vết thương cho Sở Ương, ngoảnh đầu gọi "Ý tá đâu! Y tá!"
Y ta rất nhanh đã có mặt, vây quanh Sở Ương còn hơi choáng váng.
Sau đó cánh tay bị khâu mấy mũi, cầm máu, bôi thuốc, bấy giờ mới an tâm nhẹ nhõm.
Bạch Điện quan sát Sở Ương ngồi ngoan ngoãn trên giường bệnh, giơ tay vỗ ngực, "Mới sáng sớm mà cậu đã dọa tôi muốn thót tim...."
Sở Ương lặng lẽ nói một cậu "Làm phiền anh rồi", xong ánh mắt lại chuyển hướng về phía cánh cửa. Từ khi khâu vết thương tới lúc băng bó, cậu đã bắt đầu liên tục canh cửa như đang chờ ai đó. Hiện tại cậu không nhịn nổi nữa mới hỏi, "Lâm Kỳ anh ấy vẫn ổn chứ?"
Bạch Điện nhún vai nói, "Cậu ta tốt lắm, cấp trên có việc muốn gặp cậu ta, cậu ta không thể đợi cậu tỉnh dậy nên đã giao cậu cho tôi chăm sóc đó."
Sở Ương thở phào khi nghe tin Lâm Kỳ không sao. Nhưng biết hắn đã đi đâu rồi thì trong lòng lại cảm thấy thất lạc mất mát.
Có điều Lâm Kỳ đã đưa cậu thoát ra ngoài bằng cách nào chứ?
Cậu chỉ nhớ rõ cậu nghe thấy Lâm Kỳ gọi tên mình, còn lại thì chẳng nhớ gì cả.
Cậu hỏi Bạch Điện, Bạch Điện trả lời anh ta cũng không biết.
Sở Ương sinh lòng nghi ngờ. Sau khi thoát Lâm Kỳ chắc chắn sẽ liên hệ với người của hội trưởng lão ngay để báo cáo những gì mà họ đã gặp phải. Cho nên làm gì có chuyện Bạch Điện không biết được?
Cậu nghĩ đến những hình ảnh xâm chiếm tâm trí mình, nghĩ đến sức mạnh cường đại của pha lê có thể hỗ trợ hoạt động cho cả thành thị The Elder Things, Lâm Kỳ làm sao để đánh bại thứ đó?
Trực giác chẳng lành ngày càng sâu, một trận rùng mình như dòng điện xẹt qua sóng lưng cậu, vẻ lo lắng tức khắc ngập tràn trong mắt, "Lâm Kỳ....Có phải Lâm Kỳ đã xảy ra chuyện không?"
Bạch Điện có chút hồi hộp, nhưng mặt ngoài vẫn hết sức duy trì tỉnh táo, trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên. Giữa hai người họ chẳng lẽ có thần giao cách cảm sao, thế mà Sở Ương cũng đoán ra được?
"Không có, cậu đừng nghĩ nhiều. Cậu ta chỉ bận thôi." Bạch Điện ngồi ở mép giường mỉm cười xinh đẹp, "Cậu cứ chuyên tâm tịnh dưỡng đi, tôi lột cho cậu trái cam ăn nhé?"
"Tôi ổn." Sở Ương bình tĩnh mà ngoan cường không chịu lãng sang vấn đề khác, "Lâm Kỳ ở đâu?'
"Nghe bảo cậu ta bị cấp trên gọi về họp."
"Về nước à?"
"Không, đợt này là ở Anh Quốc." Bạch Điện mặc kệ cậu có ăn hay không, cầm lấy quả cam đặt trong lòng bàn tay vân vê, "Quá lắm là khoảng một tuần sẽ trở về."
"Anh Quốc..." Xa vậy sao?
Bạch điện cắm móng tay được chăm sóc tỉ mỉ vào vỏ cam, bày vẻ mặt ủy khuất sướt mướt, "Người ta nhọc lòng lột cam cho cậu ăn, vậy mà trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến người khác."
Sở Ương nhìn anh ta đang cố gắng chớp nháy hàng mi thật dài để ứa ra vài giọt nước mắt, liền dở khóc dở cười. Có lẽ do cậu nghĩ nhiều thật? Trông Bạch Điện rất bình thản, chắc hẳn Lâm Kỳ không có gì nguy hiểm đâu nhỉ?
Cậu cầm lấy điện thoại gửi cho Lâm Kỳ một tin nhắn. Nhưng đợi mãi cũng không thấy hắn hồi âm.
Chắc đang trên máy bay? Hay là bận quá không có thời gian xem?
Vì bình thường Lâm Kỳ hay trả lời ngay sau đó, nên bây giờ đợi lâu mình mới cảm thấy không quen....
Có lẽ...Không có chuyện gì xảu ra đâu đúng không?
Cứ liên tục thấp thỏm kéo dài tới tận khi Triệu Sầm Thương đột nhiên xuất hiện thay phiên cho Bạch Điện.
Sở Ương lập tức thấy cả người đều cứng còng. Suy cho cùng đâu phải ai cũng "may mắn" được một minh tinh nổi tiếng chăm sóc chứ hả.....
So với Bạch Điện như một chị gái chút thì lột cam, chút thì gọt táo, chút thì ân cần hỏi han quan tâm thì hoàn toàn khác xa, Triệu Sầm Thương vừa vào cửa đã tháo kính râm kéo cái ghế ngồi sát bên cạnh cậu, không hề giống chăm sóc người bệnh mà giống như cai ngục đang giam sát phạm nhân.
Triệu Sầm Thương quan sát cậu một hồi, xong nói, "Má phải cậu sao lại đỏ như vậy? Có kẻ đánh cậu hả?"
Sở Ương sững sờ, "Gì cơ? Thật không?" Cậu giơ tay mở camera, nhìn thấy bên má phải mình quả thật có hơi đỏ.
Hèn chi cả ngày hôm nay cậu cứ thấy một bên mặt nóng rát.
"Chắc là bị dị ứng?" Sở Ương hời hợt tắt điện thoại. Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng đen trắng rõ ràng của Triệu Sầm Thương, chợt xuất hiện một ý niệm trong đầu.
Triệu Sầm Thương là trưởng lão, cậu ta tuyệt đối không thể có chuyện không biết Lâm Kỳ mang cậu thoát khỏi đó như thể nào. Cậu muốn biết lý do mà Triệu Sầm Thương và Bạch Điện biện minh có thống nhất hay không.
"Cậu có biết Lâm Kỳ đã đưa tôi ra bằng cách nào không?"
Triệu Sầm Thương im lặng nhìn cậu, sau đó quay đầu đi, "Không biết."
Trong lòng Sở Ương lộp bộp.
Nhất định là có vấn đề, với thân phận của Triệu Sầm Thương thì Lâm Kỳ chắc chắn phải nói rõ cho cậu ta. Cậu ta làm sao không biết được.
Có phải Lâm Kỳ bảo bọn họ nói dối mình không? Nếu là vậy thật thì chứng minh rằng Lâm Kỳ chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Sở Ương cố nén sự khủng hoảng sôi trào trong lòng, hết sức bình tĩnh hỏi, "Anh ấy đi đâu?"
"Lão Bạch không nói cho cậu biết sao?"
"Anh ta nói rất mơ hồ." Sở Ương miễn cưỡng mỉm cười để che dấu, "Tôi nghĩ cậu sẽ biết rõ đúng chứ?"
Triệu Sầm Thương thản nhiên trả lời, "Đây là cơ mật cấp cao."
". . ." Sở Ương nhìn chằm chằm cậu ta, thấy Triệu Sầm Thương run rẩy nhè nhẹ. Ánh mắt của Sở Ương hơi khác với lần đầu họ gặp mặt, cứ như....có thể xuyên thấu đầu óc của người ta.
Sở Ương đột nhiên nói với giọng điệu căng thẳng nhưng chắc chắn, "Cậu đang lo lắng cho anh ấy, phải không?"
Triệu Sầm Thương nhíu mày. Đối phương có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu ta ư?
Ngay cả khi những quan sát viên cấp bốn bình thường thậm chí là tiếp nhận Dấu Thánh và có khả năng nhận biết cảm xúc, cũng rất khó để điều tra cảm xúc của những quan sát viên cấp cao hơn. Lực quan sát của Sở Ương chẳng lẽ đã mạnh thêm rồi?
Hơn nữa với tình trạng trước mắt của cậu, Sanity có vẻ đang hồi phục khá tốt. Lúc mới đưa vào thì trông thừa chết thiếu sống, sau khi tỉnh lại thì không xuất hiện trạng thái điên cuồng như dự đoán.
Triệu Sầm Thương chợt vươn tay chạm vào má phải Sở Ương.
Sở Ương ngả ra sau né một chút.
"Đừng nhúc nhích." Triệu Sầm Thương nói, tay sờ lên gò má nóng rực, trên đầu ngón tay có cảm giác hơi râm ran.
Mi mắt Triệu Sầm Thương khẽ run, hình như có chút hoang mang.
"Cậu....Cậu làm gì vậy?" Toàn thân Sở Ương cứng ngắc, không biết có nên tránh hay không.
Triệu Sầm Thương thu tay lại, hỏi, "Trên mặt của cậu trước đây có từng bị dị ứng gì không?"
"Tôi không nhớ nữa." Sở Ương khó hiểu tại sao cậu ta cứ chú ý tới vết đỏ trên mặt mình, "Chắc là từng bị một hai lần, thật sự không nhớ nổi."
Triệu Sầm Thương suy tư chăm chú quan sát Sở Ương, Sở Ương thấy vậy càng ngày càng dựng tóc gáy. Cậu khó chịu nói thẳng, "Lâm Kỳ có chuyện đúng không? Anh ấy cấm mấy người nói cho tôi biết chứ gì."
Triệu Sầm Thương nhìn cậu hồi lâu, mãi đành thở dài, "Cậu nên tin tưởng quyết định của anh ấy, anh ấy cho rằng cậu không nên biết cũng không cần hỏi nhiều."
Sở Ương kềm chế xúc động muốn tông cửa đi tìm người, cố gắng khiến bản thân phải tỉnh táo, "Nghiêm trọng đến thế nào?"
Triệu Sầm Thương trầm ngâm một lát, nói, "Cậu cũng biết giới hạn của anh ấy là gì mà. Anh ấy là một người rất chú ý hình tượng của mình, vì vậy anh ấy không muốn bất kỳ ai trông thấy bộ dạng của bản thân vào lúc này. Trước đây anh ấy cũng hay thế, thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên biến mất mấy ngày liền, không ai tìm ra. Cậu yên tâm đi, anh ấy không sao đâu."
Dù là nói vậy nhưng Sở Ương lại càng thêm lo. Lâm Kỳ sẽ già yếu, cậu biết chứ, quan trọng là già yếu tới mức nào đây? Có nguy hiểm hay không? Có ai chăm sóc cho anh ấy không?
Cậu còn nhớ lúc trước khi Tống Lương Thư tự sát cũng đột ngột biến mất, hoàn toàn không có chút tin tức gì, cậu cảm thấy cả người đều rét lạnh. Đủ loại tưởng tượng tồi tệ tràn ngập tâm trí cậu trong nháy mắt, cậu nhận ra nỗi lo lắng của mình tiếp tục tăng cao.
"Mấy người không ai biết anh ấy ở đâu sao?" Sở Ương hỏi.
Triệu Sầm Thương lắc đầu, "Anh ấy có vài căn nhà an toàn khác nhau, căn nhà ở Yosemite mà hai người trú ngụ cũng là một trong số đó, tôi ngờ rằng còn có thêm hai ba căn nữa nhưng không biết ở đâu thôi. Nên cậu khỏi phải hỏi tôi và Lão Bạch, chúng tôi thật sự không biết."
Sở Ương nhụt chí tựa đầu trên gối, sau đó cầm điện thoại nhắn Wechat cho Lâm Kỳ.
Cả đêm ấy cậu không ngủ được. Mở điện thoại xem phim, đọc sách, nghe nhạc, cứ cách mỗi phút sẽ kiểm tra hộp thư một lần.
Đến bốn giờ sáng hôm sau, cậu lại gửi thêm tin nhắn không chút hi vọng, "Hãy cho em biết anh còn hiện diện đi." Lần này, điện thoại rốt cuộc cũng rung lên hai lần.
Sở Ương nhấc điện thoại thì thấy là tên của Lâm Kỳ, trái tim lập tức đập loạn nhịp.
"Muộn thế này sao chưa chịu ngủ!" Cuối câu còn nhắn thêm biểu tượng lật bàn.
Nhìn câu nói đó trong lòng Sở Ương giờ đây mới thả lỏng đôi chút.
"Anh đang ở đâu?" Sở Ương hỏi.
"Tôi đang họp, mấy người Bạch Điện không nói với em sao?"
"Đừng gạt em, bọn họ bị lộ tẩy rồi."
Một lúc sau.
Lâm Kỳ: Hai con lừa ngu ngốc này! ! !
Sở Ương: Anh ổn chứ? Em muốn gặp anh.
Lâm Kỳ: Hơn nửa đêm em lại nói vậy có hơi sắc tình nha.
Sở Ương: Anh đừng đùa giỡn lưu manh nữa đi!
Lâm Kỳ: Vẻ ngoài hiện tại của tôi không trau chuốt sẽ dọa đến em đó.
Sở Ương liếc mắt: Em không phải trai thẳng, bình thường anh có trau chuốt hay không chẳng lẽ em không biết
Lâm Kỳ: Biểu tượng móc mũi. jpg
Sở Ương: Em hỏi thật, một mình anh vẫn ổn ư? Em đã khá hơn rồi, em muốn đi tìm anh.
Lâm Kỳ: Tôi không sao đâu, nhiều nhất là một tuần, sau đó sẽ trở về dáng vẻ như hoa như ngọc thuở ban đầu.
Sở Ương gõ chữ một tràng: Em không chê bộ dạng già yếu của anh, cũng không ghét bỏ anh.
Cậu hiểu, Lâm Kỳ không muốn để người khác chứng kiến cùng với việc cậu có chấp nhận hay không là điều hoàn toàn khác biệt.
Sở Ương: Anh nuốt lời.
Lâm Kỳ: ? ?
Sở Ương: Chúng ta đã giao kèo, em không sử dụng Dấu Thánh, anh không sử dụng Tinh Chi Thải kia mà.
Lâm Kỳ: Em muốn....Trừng phạt tôi ư?
Cuối câu kèm biểu tưởng "Khoái chí" lố lăng.
Sở Ương khẽ bật cười một mình trong phòng bệnh: Cút.
Ngày tiếp theo, Sở Ương cơ bản đã khỏe hẳn, Bạch Điện lập tức giúp cậu làm thủ tục xuất viện. Hai ngày nay cứ tối đến là cậu sẽ nhắn tin với Lâm Kỳ, thấy giọng điệu tinh nghịch của đối phương không có bao nhiêu khác biệt so với khi thường, nhưng tâm trạng của cậu vẫn luôn treo lơ lửng giữa không trung.
Cậu biết mình nên tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Kỳ, nhưng đồng thời cậu cũng sợ lỡ đâu Lâm Kỳ đột ngột mất tin tức hoặc gặp nguy hiểm gì, vậy thì cậu phải đi đâu để tìm hắn đây.
Hôm sau cậu và Bạch Điện bay về Bắc Kinh. Trở lại ngôi nhà đã lâu không ở, bánh báo vẫn như đại gia chủ khịt mũi một tiếng rồi tiếp tục nằm ngủ.
Sở Ương vuốt ve đầu bánh bao, cảm kích nhìn Bạch Điện, "Mấy ngày này đã làm phiền anh nhiều. Vừa phải chăm sóc bánh bao vừa phải chăm sóc tôi."
Hôm nay Bạch Điện mặc áo len chữ V trung tính, nở nụ cười ngọt ngào lãng mạn, "Khách sáo gì chứ, đợi Lâm Kỳ về tôi sẽ hung hăng làm thịt hai người cho xem."
Sở Ương cong môi cười cười.
Bạch Điện vỗ vai cậu, nhẹ nhàng an ủi, "Đừng lo, cậu ta là người lớn, lớn hơn cả tôi với cậu cộng lại cơ, nên sẽ biết tự chăm sóc chính mình. Vậy nha."
Nói xong liền rời đi.
Qua hai ngày, Sở Ương dọn dẹp sơ căn nhà. Cậu nhận ra ban ngày Lâm Kỳ sẽ không trả lời tin nhắn của cậu, vì vậy biết ý cũng không làm phiền hắn. Cậu bắt đầu sáng tác một ca khúc mới, tuy không biết tại sao mình muốn viết nó, nhưng bản nhạc đã quấn lấy tâm trí cậu từ lúc nằm bệnh viện, muốn quên cũng không được.
Ngày hôm sau cậu gọi điện cho Trần Y, xác nhận bệnh tình của cô đã tốt hơn, cậu ra ngoài mua một ít nhu yếu phẩm cần thiết. Khi đang đi trong siêu thị cậu cảm giác có người theo dõi mình.
Nỗi sợ hãi quen thuộc léo lên trong đầu, cậu cầm giỏ hàng tăng tốc tới quầy tình tiền. Người xếp hàng quá nhiều, cậu quay đầu nhìn xung quanh, mặc dù không thấy người đàn ông mặc áo xám, nhưng cảm giác bị nhìn trộm vẫn rất rõ ràng. Cậu lập tức đặt giỏ hàng xuống không thèm tính tiền đã vội vàng đi khỏi siêu thị từ lối ra, trốn trong góc rẽ quan sát cửa ra vào của siêu thị.
Lát sau, có một người con trai mặc áo khoác màu trắng, gương mặt tinh xảo giống như trẻ em đứng trước cửa dáo dát nhìn khắp nơi, trong tay không xách một túi đồ nào.
Không phải người mặc áo xám kia?
Sở Ương vuốt chiếc nhẫn trên tay, quyết định gọi to, "Này!"
Chàng trai trẻ tuổi sững sở quay đầu nhìn về phía cậu, dù bị bắt quả tang cũng không e sợ.
Sở Ương cẩn trọng quan sát cậu ta, chất vấn, "Tại sao lại đi theo tôi?"
Chàng trai trẻ tuổi nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt dò sét soi mói, chẳng hiểu sao Sở Ương cảm nhận được cậu ta có địch ý rất mãnh liệt đối với mình. Nhất là khi ánh mắt lia tới chiếc nhẫn trên tay Sở Ương.
"Cậu có muốn biết Lâm Kỳ ở đâu không?" Chàng trai trẻ tuổi khiêu khích hỏi.