Đợi Thi Văn Hiên rời đi, Mạc Tê đang nằm trên đất giả chết mới bò dậy, khóe miệng nhiễm một vệt máu.
Cho dù có sương mù bảo vệ, một chưởng kia của Thi Văn Hiên vẫn đả thương cậu.
Lúc ấy động tác Thi Văn Hiên tùy ý, căn bản không dùng quá nhiều sức, nhưng lại khiến cậu thương tổn lớn như vậy, nếu không phải có sương mù ngăn trở, chỉ sợ nửa cái mạng đã toi mất.
Mạc Tê tự nhận trong đám sinh viên, thể lực của cậu là nhất đẳng, không nghĩ tới chênh lệch giữa người chơi trong trò chơi này lại lớn như vậy. Cố tình giá trị chấp hành cùng giá trị xây dựng của cậu toàn bộ đều là 0, dù thăng cấp cũng không có khả năng tăng lên, quá bất lợi.
Cậu đỡ tường đứng lên, thở hổn hển một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Phòng triển lãm vô cùng an tĩnh, thậm chí tiếng ve sầu bên ngoài cũng trở nên mờ nhạt, như có thứ gì đó trấn áp hết thảy yêu ma quỷ quái.
Mạc Tê quay lại, nhìn về phía người đàn ông trong bức hoạ, cậu cũng không nhớ rõ người này, chỉ muốn nghiệm chứng thật giả của giấc mộng đêm qua.
“Vừa rồi hẳn là anh bảo vệ tôi sao, đa tạ.” Mạc Tê lấy ra kính râm “Hiện tại tôi không tín nhiệm anh, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Cậu lẳng lặng đợi một hồi, xác nhận người trong bức hoạ sẽ không đáp lại, liền xoay người rời đi.
Thi Văn Hiên thực sự là người nhạy bén, hắn đơn đả độc đấu, không có sự tiện lợi của hội sinh viên mà vẫn tra ra được ân oán giữa Kha Tiểu Hi và Hướng Uyển Tư.
Bọn họ chỉ thông qua thù hận lộ liễu của Kha Tiểu Hi, hoài nghi Hướng Uyển Tư có quan hệ với chuyện này.
Họ giả định rằng: bốn ước nguyện mà hộp tâm nguyện yêu cầu trả đại giới không phải nguyện vọng thực sự của chiếc hộp, mà là sau khi tích góp đủ năng lượng từ bốn nguyện vọng mới có thể không cần trả giá gì để thực hiện nguyện vọng chân chính.
Căn cứ vào ý nghĩ này, Mạc Tê nghi ngờ trước đó đã có người lấy được hộp tâm nguyện, biết được nguyên tắc trao đổi, dùng phương thức xảo diệu khiến Tề Xảo Yến thấy được hộp tâm nguyện, nói ra nguyện vọng, trả giá bằng sinh mệnh.
Nếu như vậy, nhất định có một người đứng sau bức màn đang không ngừng tìm kiếm hứa nguyện giả. Mạc Tê cho rằng Hướng Uyển Tư phù hợp với điều kiện đó, nên mới đến đây thử cô, không ngờ Thi Văn Hiên cũng tính tới bước này.
Cho dù Liêu Nho Học là hội trưởng hội sinh viên cũng không biết việc Hướng Uyển Tư mất giọng trong bữa tiệc tân sinh là do Kha Tiểu Hi làm, vậy mà hắn ta lại có thể tra được đến đây, thậm chí còn đi trước họ một bước tìm được Lữ An Hà, đây chính là một đối thủ mạnh mẽ.
Mạc Tê lập tức gọi video cho Liêu Nho Học, nói ngắn gọn mọi chuyện vừa phát sinh, Liêu Nho Học nói: “Hắn nói không sai, Lữ An Hà đã chết.”
“Tại sao anh biết?” Mạc Tê hỏi.
Liêu Nho Học nói: “Vừa rồi Lữ An Hà từ tầng thượng toà nhà tư tưởng và chính trị nhảy xuống, chết ngay tại chỗ.”
Mạc Tê: “Anh biết là ai ước nguyện không?”
Liêu Nho Học: “Không rõ ràng lắm, nhưng Thi Văn Hiên kéo Hướng Uyển Tư tới. Chậc chậc, thật sự không biết không thương hương tiếc ngọc, túm tóc giáo hoa, kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, xem đi, có học sinh vây đến đánh hắn rồi. Xem hắn bị một quyền lại một quyền đánh, lòng tôi vô cùng thống khoái.”
Nói xong, Liêu Nho Học thay đổi màn ảnh, làm Mạc Tê nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu.
Khoảng cách quá xa, video rất mơ hồ, chỉ có thể thấy vài chục sinh viên ùa tới, điên cuồng công kích Thi Văn Hiên. Thi Văn Hiên cũng tận lực phản kháng, nhưng song quyền khó địch bốn tay, hắn bị hai sinh viên giữ chặt cánh tay, vô pháp đánh trả. Mà thi thể Lữ An Hà ở một bên không ai để ý.
Mạc Tê dừng bước chân đến toà tư tưởng và chính trị, cậu vừa mới bị Thi Văn Hiên đánh một quyền, suýt không dậy nổi mà bất cứ sinh viên đánh Thi Văn Hiên trong video lại không tổn hao gì.
Lúc này, một bình giữ ấm xẹt qua màn ảnh, thoạt nhìn như là từ trên lầu ném xuống, nặng nề nện lên đầu Thi Văn Hiên.
“Bình giữ ấm vừa rồi là ai ném?” Mạc Tê hỏi.
Liêu Nho Học: “Tôi ném, em không cảm thấy chán ghét hắn ta sao? Người ngoài mà giám nhúng tay vào chuyện trong trường? Cũng nên biết chút quy củ đi.”
Mạc Tê nghiêm túc nói: “Hội trưởng, tại sao anh lại biết Thi Văn Hiên là người từ ngoài đến?”
“Không phải em đã nói cho……” Liêu Nho Học nói được một nửa, tựa hồ đã ý thức được cái gì, dừng lại trầm tư.
Mạc Tê lại nói: “Văn phòng hội sinh viên ở tầng 13, tại sao anh có thể ném bình giữ ấm từ một nơi cao như vậy mà vẫn chuẩn xác đập trúng đầu Thi Văn Hiên, đây là chuyện bình thường sao?”
“Em chờ tôi một chút.” Liêu Nho Học cắt đứt video trò chuyện.
Mạc Tê biết hắn muốn làm cái gì, lúc chờ Liêu Nho Học, cậu cũng không nhàn rỗi, thuận thế tự hỏi là ai giết chết Lữ An Hà.
Mạc Tê liếc nhìn thông tin kỉ luật của hội học sinh lúc trước, nhìn qua cái tên Lữ An Hà, biết hắn là sinh viên trường Cao đẳng Thể dục, thường xuyên đánh nhau, khinh nam bá nữ, không gì không dám làm. Hồ sơ của hội học sinh tất nhiên sẽ không ghi rõ các mối quan hệ của hắn, nhưng vẫn viết rõ Lữ An Hà không chỉ chịu xử phạt một lần.
Trước khi bị khai trừ, Lữ An Hà đã bị ghi vào hồ sơ và quản chế một lần, tất cả đều là bạo lực và ẩu đả với bạn học.
Ẩu đả trong vườn trường, nếu hai bên đều ra tay, phương thức xử phạt của trường học là đánh mỗi bên 50 cái, sau đó cảnh cáo. Nhưng hai lần xử phạt của Lữ An Hà đều chỉ có một mình hắn bị phạt, bởi vì hắn đơn phương ẩu đả một nữ sinh.
Hai lần đều là một nữ sinh.
Chính vì bạo lực một người hai lần, Lữ An Hà mới phải chịu xử phạt nghiêm trọng như vậy.
Nữ sinh này tên Phàn Đinh, cũng là sinh viên thể dục như Lữ An Hà, không biết có bao nhiêu ân oán với hắn.
Nếu thật sự có người hy vọng Lữ An Hà chết, đại khái chỉ có cô.
Chuông điện thoại lại vang lên, không phải Liêu Nho Học, là Hạng Trác.
“Mạc Tê,” Thanh âm Hạng Trác đặc biệt nhỏ “Xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị, sau này cậu gặp Liêu Nho Học phải cẩn thận một chút, hắn……”
“Có phải sức mạnh hắn trở nên vô cùng lớn?” Mạc Tê đã có dự kiến trước.
“Đúng, tại sao cậu biết? Vừa rồi hắn một tay khiêng chiếc tủ sắt ném xuống lầu, trực tiếp trúng Thi Văn Hiên.” Thanh âm Hạng Trác lộ ra chút lo sợ.
“Có phải trước kia hắn cũng từng có ý định giơ tủ sắt đánh cậu, nhưng không làm được?” Mạc Tê lại hỏi.
“Đúng vậy, làm sao cậu biết?” Hạng Trác hỏi.
Mạc Tê thở dài: “Hạng Trác, nguyện vọng thứ hai đã được thực hiện, thế giới này bắt đầu dị hoá rồi.”
Trong video vừa rồi, bộ dáng sinh viên vây đánh Thi Văn Hiên thực sự đáng sợ, hoàn toàn không giống người bình thường. Thi Văn Hiên thân là một người chơi cưỡng hãn, thế nhưng lại bị đánh đến mức không thể chống trả, tuyệt đối là chuyện bất thường.
Liêu Nho Học luôn lấy mục tiêu giết chết Mạc Tê, lúc nói chuyện liên tục biểu đạt ra ý niệm công kích Thi Văn Hiên, thậm chí còn biến nó thành hành động thực sự, dùng bình giữ ấm, chuẩn xác thả xuống.
Liêu Nho Học từng nói “Tôi sẽ không thương tổn người nào khác ngoài em”, không thể nào sẽ tự phá lời mình đi công kích Thi Văn Hiên.
Biến hóa không chỉ có diễn ra trên mình Liêu Nho Học, những bạn học khác cũng vậy, đủ loại dấu hiệu, chỉ có thể giải thích vì thế giới đã dị hoá.
“Bởi vì Liêu Nho Học có suy nghĩ đánh Thi Văn Hiên nên sức mạnh mới biến lớn, lúc đối mặt với tôi không đáng sợ như vậy.”
“Tôi nghĩ đại khái là vì Thi Văn Hiên có ý đồ dùng vũ lực công kích Hướng Uyển Tư, phá hủy quy tắc nào đó, mới kích hoạt sự biến đổi của sinh viên.” Mạc Tê nói.
“Chẳng lẽ thế giới này không cho phép người chơi sử dụng vũ lực với người thường, chỉ có thể dựa theo nội quy trường học mà hành sự?” Hạng Trác suy đoán.
Mạc Tê trầm trọng nói: “Chỉ sợ không phải như vậy. Ở nguyện vọng thứ nhất, hai người chơi nam nữ từng ép hỏi Quách Minh Chinh về chuyện của Kha Tiểu Hi, lúc ấy bọn họ cũng không bị người nào công kích. Tôi nghĩ, theo thời gian bốn nguyện vọng trở thành hiện thực, quy tắc trò chơi sẽ ngày càng khắc nghiệt, chờ khi tất cả nguyện vọng hoàn thành, có lẽ sự tồn tại của chúng ta mới là thứ phá hư quy tắc.”
Việc cấp bách đã không phải đi tìm Thi Văn Hiên hoặc Hướng Uyển Tư, mà là nhanh chóng tra ra được Phàn Đinh.
Trò chơi còn chưa nhắc nhở đã thu được nguyện vọng của hứa nguyện giả thứ hai, có lẽ có thể gặp được Phàn Đinh trước khi cô ta chết rồi tìm được hộp tâm nguyện.
“Mạc Tê, tôi nghĩ cậu đoán không sai.” Di động truyền đến thanh âm của Liêu Nho Học “Vừa rồi khi công kích Thi Văn Hiên, trong lòng tôi dâng lên một loại ác niệm “người từ ngoài đến đều cút hết đi”, không biết lấy đâu ra sức lực, nâng được cả tủ sắt chứa đầy tư liệu nâng lên.”
“Thi Văn Hiên đâu? Đã chết sao?” Mạc Tê hỏi.
Liêu Nho Học: “Chưa chết, không biết dùng phương pháp gì chạy đi, sinh viên đã khôi phục lại bình thường, đang ở lại an ủi Hướng Uyển Tư.”
Thi Văn Hiên dù sao cũng là người lợi hại, đánh không lại đám sinh viên thì cũng sẽ có cách đào tẩu.
Mạc Tê nói: “Trước hết mặc kệ người chơi khác, anh cảm thấy Phàn Đinh có khả năng ở đâu nhất?”
Liêu Nho Học: “Phàn Đinh? Là nữ sinh hai lần ẩu đả với Lữ An Hà? Chuyện này tôi có ấn tượng, Phàn Đinh là bạn gái của Lữ An Hà, hai người ở bên nhau một thời gian. Bình thường bạn gái bị bạn trai như vậy đánh, hẳn đã sớm chia tay, nhưng mà cô ta vẫn chịu đựng, có phải đã bị Lữ An Hà nắm được điểm yếu gì không?”
“Quan hệ của hai bọn họ là gì không quan trọng, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được hộp tâm nguyện.”
“Tôi hỏi chủ nhiệm khoa tuyên truyền một chút, có khả năng……”
Mạc Tê đánh gãy lời Liêu Nho Học: “Không cần, tôi đại khái đã đoán được hứa nguyện giả thứ hai ở đâu.”
Trọng điểm không phải hứa nguyện giả là ai, cũng không phải hứa nguyện giả có ân oán gì với Lữ An Hà, mà là Lữ An Hà còn có nguyện vọng gì.
Trước mắt bọn họ đã xác định được quy tắc, cái giá hứa nguyện giả phải trả khi hoàn thành ước nguyện chính là tâm nguyện của người chết. Giống như Tề Xảo Yến, nếu cô muốn sống sót, nhất định phải thực hiện nguyện vọng của Kha Tiểu Hi “Hủy diệt giọng nói của Hướng Uyển Tư.”, Tề Xảo Yến không làm được, mới bị hộp tâm nguyện đoạt lấy sinh mệnh.
Tương tự như vậy, hiện giờ chuyện hứa nguyện giả thứ hai phải thực hiện chính là nguyện vọng sinh thời của Lữ An Hà.
Bởi vì có ý đồ bạo hành nữ sinh nên Lữ An Hà mới bị khai trừ, cho nên nguyện vọng của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có hai điều, thứ nhất, thu hồi hình phạt; thứ hai, xuống tay với Hướng Uyển Tư.
“Vậy thì dễ rồi, huỷ bỏ xử phạt tìm tôi, Hướng Uyển Tư thì ở dưới lầu văn phòng, vậy hứa nguyện giả hiện tại đang ở đây?” Liêu Nho Học nói.
“Không nhất định.” Mạc Tê lắc đầu, “Các anh tạm thời ở đó tìm người, tôi còn có một ý tưởng.”
Cậu cúp máy, xoay người chạy nhanh về phía phòng triển lãm.
Mạc Tê cảm thấy, nguyện vọng thực sự của Lữ An Hà vẫn còn trên người Hướng Uyển Tư, hứa nguyện giả thứ hai nhất định muốn tìm cô ta.
Hướng Uyển Tư đang ở dưới lầu phòng tư tưởng và chính trị, nhưng đó không phải nơi cô nên ở, mà là bị Thi Văn Hiên mạnh mẽ mang đi.
Căn cứ theo hành trình Hướng Uyển Tư sắp xếp, hiện tại cô nên ở phòng triển lãm tập dượt chuẩn bị cho ngày mai.
Bởi vì lúc đi tương đối vội vàng, Mạc Tê không khóa cửa.
Cửa lớn phòng triển lãm khép hờ, Mạc Tê hít sâu một hơi, dũng cảm đẩy cửa ra.
Giữa sảnh lớn có một nữ sinh cao gầy đứng đó, đưa lưng về phía cửa, lẳng lặng nhìn bức hoạ trên tường.
Mạc Tê đi qua, vòng đến trước người nữ sinh, thấy nàng còn sống, nhẹ nhàng thở ra.
Đôi tay cô cầm một chiếc hộp thuỷ tinh, tâm hình đồ án đã lấp đầy một phần tư, còn có một hình trái tim gấp giấy trong đó.
Mạc Tê cẩn thận, không trực tiếp cướp hộp tâm nguyện mà hỏi: “Cậu là Phàn Đinh?”
Nữ sinh khẽ gật đầu, nhìn về phía Mạc Tê: “Cậu là người của hội sinh viên, Hướng Uyển Tư đâu?”
“Học tỷ đi đến toà nhà tư tưởng và chính trị.” Mạc Tê nói.
“Thật tốt quá.” Phàn Đinh lộ ra một nụ cười thoải mái, vuốt ve nhẹ nhàng chiếc hộp, trên mu bàn tay có dấu vết bị bỏng do tàn thuốc.
Mạc Tê tận lực không nhìn thẳng vào mắt cô, ngồi xổm xuống, vươn tay đến chỗ Phàn Đinh, nhu hòa hỏi: “Có thể đưa cái hộp này cho tôi không?”
“Không được,” Phàn Đinh lắc đầu, “Đây không phải thứ tốt.”
Rõ ràng biết đây không phải thứ tốt, lại vẫn ước nguyện.
Tầm mắt Phàn Đinh dừng trên người Mạc Tê, bỗng nhiên nói: “Rất kỳ quái, rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, lại cảm thấy vô cùng thân cận. Tâm tình như vậy còn có thể thoáng động tâm với cậu…… Thực sự rất kì diệu.”
“Đã có hộp có thể thực hiện nguyện vọng, vạn nhân mê cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.” Mạc Tê nói.
Phàn Đinh gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc mới có chiếc hộp, tôi cũng không tin nó có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng, viết tâm nguyện xuống giấy, không nghĩ tới lại thành hiện thực.”
“Lữ An Hà đã chết, tôi rất vui vẻ. Cậu biết hắn là người như thế nào không? Hắn giỏi thể thao, lớn lên cũng không tồi, vài lần thi đấu đều lấy được thành tích tốt. Lúc ấy tôi như bị ma xui quỷ ám mà cùng hắn ở bên nhau, nhưng ai biết người này tâm tình khó chịu liền đánh người, tôi muốn chia tay, nhưng trong tay hắn có ảnh chụp lúc thân mật của tôi, cho dù bị khai trừ rồi, vẫn còn muốn uy hiếp tôi.”
“Tôi không hối hận vì đã giết hắn, tôi cam tâm tình nguyện. Nhưng vì sao còn muốn tôi giúp hắn thực hiện nguyện vọng xấu xa này?”
“Nguyện vọng của hắn là gì?” Mạc Tê hỏi.
“Sau khi hắn bị khai trừ, vẫn luôn ghi hận Hướng Uyển Tư trong lòng, muốn chụp một ít ảnh tư mật của cô ấy tung lên diễn đàn trường.”
Phàn Đinh lộ ra biểu tình chán ghét “Tôi không muốn thực hiện nguyện vọng của hắn, nếu không làm như vậy, tôi sẽ chết, vì vậy tôi tới đây.”
Nàng cúi đầu nhìn về phía chiếc hộp, thoải mái cười: “May mắn, Hướng Uyển Tư không ở nơi này.”
“Hộp này bỗng nhiên xuất hiện trên tay cậu, hay là có người cho?” Mạc Tê hỏi.
“Có người cho tôi, căn cứ theo quy tắc, tôi không thể nói cho cậu là ai.” Phàn Đinh nói với Mạc Tê.
“Cậu chỉ cần nói cho tôi, có phải Hướng Uyển Tư hay không?” Mạc Tê hỏi.
“Nếu là cô ấy, tôi sẽ không do dự ra tay.” Phàn Đinh nhìn Mạc Tê, bỗng nhiên nói “Cậu có thể nhìn thẳng tôi không? Nghiêm túc mà nhìn.”
Nghiêm túc nhìn sẽ kích phát “Ngưng thị”, Mạc Tê nhíu mày.
“Tôi cảm thấy, nếu cậu nhìn tôi nhiều hơn, tôi sẽ càng thích cậu, thích đến mức quên hết mọi chuyện. Không phải nói biện pháp tốt nhất quên đi một đoạn tình cảm là đón nhận một đoạn tình cảm mới sao?” Thanh âm Phàn Đinh có chút bi thương.
“Tôi có thể chăm chú nhìn cậu, nhưng sẽ không có cách đáp lại tình cảm sau này.” Mạc Tê nói.
“Không quan hệ, tôi cũng không còn thời gian nữa rồi.” Phàn Đinh cười khổ.
Mạc Tê ngẩng đầu, theo yêu cầu của Phàn Đinh, nghiêm túc nhìn cô, trong lòng tràn ngập thương tiếc. Phàn Đinh cũng nhìn Mạc Tê, “Ngưng thị” trong nháy mắt có hiệu lực, trong đầu Mạc Tê xuất hiện vô số hình ảnh, có Lữ An Hà, có hộp tâm nguyện, còn thấy một mặt người không rõ.
Đây không phải kí ức của cậu, là hình ảnh trong đầu Phàn Đinh.
Trong nháy mắt Phàn Đinh tình nguyện tiếp nhận “Ngưng thị”, cậu có thể nhìn thấy kí ức của cô.
“Thích một người cảm giác thật tốt, tôi đã có thể quên chuyện lúc xưa.” Phàn Đinh lẳng lặng nhắm mắt lại, thần sắc điềm tĩnh, bàn tay dừng trên chiếc hộp, nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ không thực hiện nguyện vọng của Lữ An Hà, nguyện ý trả giá sinh mệnh.”
Vừa dứt lời, đầu cô liền nặng nề rũ xuống, cả người không còn sinh cơ.
Hình trái tim gấp giấy biến thành máu, nhuộm đỏ hoa văn trên hộp thuỷ tinh.
Giao diện trò chơi nhảy ra một hàng chữ: 【 Trao đổi thất bại, lấy sinh mệnh của hứa nguyện giả bổ sung, tiếp tục hoàn thành ước nguyện. 】