Mạc Tê được Liêu Nho Học dẫn đến sau bếp tìm thức ăn, khi nhìn thấy đùi gà và thịt, bụng cậu đói kêu vang, không khỏi cảm khái thế giới khác biệt, hiện thực hay trò chơi cậu đều khó khăn, tại sao Liêu Nho Học trước sau vẫn ở địa vị cao như vậy.
Mạc Tiểu Hồng ngồi ở bệ bếp gặm đùi gà, đôi tay và miệng dính đầy dầu. Cũng may cô bé vô cùng quý trọng quần áo Mạc Tê cho, cẩn thận không để dầu dính vào.
Liêu Nho Học nhìn thấy Mạc Tiểu Hồng, nhíu mày, 35 ngày qua hắn đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ, chạm trán không ít người chơi, người thường, thậm chí là quái vật, nhưng không có người nào khiến hắn chán ghét như Mạc Tiểu Hồng.
“Tôi còn phải xử lí chút chuyện trong phủ, quản quá nhiều người, hơi lơi lỏng một chút liền có người quấy rối, chỗ ở của em tôi đã sắp xếp xong, buổi tối gặp.” Liêu Nho Học nói.
Hắn đi rồi, Mạc Tê đến ngồi cạnh Mạc Tiểu Hồng, hai cha con cùng nhau ăn cơm.
Mạc Tiểu Hồng đến sớm, ăn no trước Mạc Tê. Mạc Tê thấy cô bé không ăn, tạm thời buông chén đũa, từ trong lồng ngực móc ra vải vụn, đây là vải thừa lúc sửa quần áo cho Mạc Tiểu Hồng, Mạc Tê tương đối biết cách sống, cái gì cũng lưu lại.
Cậu tìm nước ấm trong phòng bếp thấm ướt vải, nhẹ nhàng lau tay và miệng cho cô bé. Lúc lau, Mạc Tê chú ý tới mười móng tay Mạc Tiểu Hồng đều bị gặm trọc, nếu tiếp tục gặm xuống chỉ sợ sẽ ăn luôn tay.
“Đừng gặm móng tay, không vệ sinh.” Mạc Tê dặn dò một câu.
“Được.” Mạc Tiểu Hồng an tĩnh nhìn Mạc Tê, chỉ khi nhìn cậu, ánh mắt cô bé mới không tràn ngập khói mù.
“Tôi phải về tiệm sách một chuyến, đưa cho Lâm Phúc Vượng lương thực và phiếu nhận lượng, bất quá sẽ quay lại ngay, em muốn ở đây hay đi với tôi?” Mạc Tê hỏi.
“Trở về trước hay sau khi trời tối?” Mạc Tiểu Hồng không trực tiếp trả lời.
“Hẳn là trước khi trời tối.” Mạc Tê nói.
“Con ở lại đây, trước khi trời tối, cha nhất định phải trở về.” Mạc Tiểu Hồng nghiêm túc dặn dò nói.
Đúng như lời Liêu Nho Học nói, đứa nhỏ này toàn thân trên dưới đều là điểm đáng ngờ, nhưng Mạc Tê nhìn cô bé luôn không nhịn được mà mềm lòng.
“Được, tôi nhất định sẽ trở về.” Mạc Tê hứa hẹn.
Trước khi đi, Mạc Tê dẫn Mạc Tiểu Hồng vào phòng mà Liêu Nho Học chuẩn bị, mặc dù ba ngày qua Liêu Nho Học không có tiến triển gì về nhiệm vụ, nhưng quyền kiểm soát soái phủ lại nắm chặt trong tay, trực tiếp sắp xếp một cặp cha con ở gần linh đường cũng không có ai dám nói gì, có quyền lực như vậy, ngày sau hành sự cũng tiện hơn rất nhiều, thật đúng là thiếu hắn một ân tình.
Bởi vì đồng ý với Mạc Tiểu Hồng trở về sớm một chút, trước khi rời khỏi soái phủ, Mạc Tê liên tục rút 5 lần thẻ SR, tiêu hao 5000 tích phân, được 5 thẻ đạo cụ cấp SR, trong đó có hai tấm giống nhau. Mặt khác còn được 4,5 tấm thẻ cấp R, trong đó có hơn 30 tấm là Tuyến tác chỉ thị khí, loại thẻ này cũng quá tràn lan rồi.
Hạng Trác từng nói qua, chỉ có mười thẻ SR là thường trúng, sau khi rút được toàn bộ mười tấm, muốn rút được thẻ khác xác suất vô cùng thấp, chủ yếu là lặp lại.
Ngay cả như vậy, chỉ cần người chơi góp đủ tích phân, họ vẫn sẽ chọn rút, bởi vì ngoài mười thẻ thường thấy, các thẻ còn lại đều là thẻ hiếm, là sát chiêu khi chống lại kẻ thù.
Mạc Tê thu dọn thẻ bài, rời khỏi soái phủ, trở lại tiệm sách.
Mưa dừng, cư dân toàn trấn đều sẽ tập trung ở kho lương lĩnh lương thực, trên đường từ soái phủ trở về tiệm sách không có nhiều người. Mạc Tê thuận lợi trở về tiệm, cửa ngoài khoá chặt, nhưng Mạc Tê có chìa khoá cửa sau, cậu lén lút đi vào.
Vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh xé giấy, còn có tiếng nhấm nuốt, Mạc Tê tay chân nhẹ nhàng bước vào tiệm, thấy Lâm Phúc Vượng đang cầm một cuốn sách bán chạy gặm đến vui vẻ.
Mạc Tê nhíu mày, dù Lâm Phúc Vượng rất đói bụng, nhưng sáng cũng đã ăn màn thầu, không đói đến mức gặm giấy đi?
Thời này, giấy hẳn là được làm từ cỏ cây, quả thực có thể ăn, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, con người sẽ không đến mức ăn giấy. Bộ dáng này của Lâm Phúc Vượng, không giống như bị đói một bữa, phải là đã đói bảy ngày bảy đêm.
Mạc Tê cố ý đá một quyển sách, làm ra chút tiếng vang.
“Chưởng quầy!” Lâm Phúc Vượng nhìn thấy Mạc Tê, mặt đỏ lên, giấu cuốn sách đã ăn được một nửa ra phía sau “Thực xin lỗi, tôi thật sự là quá đói bụng, sách này cũng không bán được, chi bằng ăn hai miếng, tôi, tôi liền ăn một bộ.”
Sắc mặt Mạc Tê trầm tĩnh: “Không sao, sách này rất nhiều, hao tổn mấy cuốn cũng không sao, chỉ là trên sách có in dầu, ăn nhiều không tốt cho thân thể.”
“Tôi cũng biết, nhưng rất thèm.” Lâm Phúc Vượng sờ sờ bụng “Chưởng quầy, ngài bán được sách chưa?”
Mạc Tê lấy ra văn ấn nhận lương: “Lấy được một chút, đều cho cậu, coi như là tiền lương bổ sung. Ngày sau không cần ăn sách, về nhà đi.”
10 cân lương thực, thế nào cũng đủ cho Lâm Phúc Vượng ăn ba đến năm ngày, tiết kiệm chút thì mười, hai mươi ngày cũng không thành vấn đề. Đủ thời gian để Mạc Tê hoàn thành nhiệm vụ này.
Lâm Phúc Vượng nhìn thấy con số trên đó, kinh ngạc cảm thán nói: “10 cân! Chưởng quầy, mấy cuốn sách kia đổi được nhiều lương thực như vậy?”
“Cũng không phải, một phần là thù lao tôi ở lại soái phủ làm việc, tôi chia cho cậu.” Mạc Tê nói, “Phúc Vượng, tôi hỏi cậu, sáng nay cậu ăn gì rồi?”
Lâm Phúc Vượng tức khắc càng thêm xấu hổ: “Vỗn dĩ sáng nay chúng ta còn có 5 cái màn thầu, chưởng quầy nói muốn để ăn cả ngày, nhưng tôi quá đói bụng, một hơi ăn hết 4 cái, chưởng quầy hảo tâm còn đem nửa cái màn thầu của mình phân cho tôi.”
Sắc mặt Mạc Tê càng thêm ngưng trọng, tiếp tục hỏi: “Phúc Vượng, mấy ngày gần đây tôi đói đến có chút váng đầu, luôn quên vài chuyện, ba ngày nay tôi ở nơi nào, cùng cậu nói gì, nhớ nhiều ít thế nào cũng đều phải nói cho tôi.”
Mạc Tê đúng là vì hỏi Lâm Phúc Vượng những điều này mới cố ý mượn 10 cân lương thực, có lương thực, chắc chắn Lâm Phúc Vượng sẽ không sai sót dù chỉ là một chi tiết. Liêu Nho Học cũng biết điểm này, hắn cũng muốn biết ba ngày nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì, cho nên mới dễ dàng đồng ý lấy sách đổi lương như vậy.
Mạc Tê đem văn ấn nhận lương đút vào tay áo, hiển nhiên phải đợi Lâm Phúc Vượng nói xong mới cho hắn, ánh mắt Lâm Phúc Vượng trông mong nhìn tay áo Mạc Tê, nuốt nước miếng, gặm một miếng sách mới chậm rãi nói về chuyện mấy ngày gần đây.
“Đại khái là nửa đêm ba ngày trước, chưởng quầy ở phòng trong nghỉ ngơi, tôi trải chăn đệm lên kệ trống trong tiệm sách. Đang ngủ ngon lành, bỗng nghe được có tiếng vang từ cửa sau, lúc rời giường đã thấy ngài lén lút mở cửa đi ra ngoài.”
“Ngài mới vừa ra khỏi cửa, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ, ngài trở về phòng lấy dù. Tôi mơ mơ màng màng hỏi ngài muốn đi đâu, ngài nói bên ngoài hình như có tiếng, đi ra ngoài xem.”
“Tôi ngủ cả một đêm, sáng sớm đã thấy ngài xách màn thầu trở về, nói đã nhiều ngày trong trấn không yên ổn, muốn tích trữ chút đồ ăn. Ngài giấu màn thầu trong rương đựng sách, mặt trên bày đầy sách bán chạy. Ngày đó rất loạn, buổi sáng không ngừng có người xông tới, ngài đem gạo trong hậu viện dọn đến cửa hàng, người tới đoạt gạo rồi đi, không làm khó gì chúng ta, cũng không bê rương đựng sách đi, màn thầu cứ ở đó.”
“Sau đó còn mấy đợt người đến, chiều tới, những người này đều bị quân gia bắt đi. Quân gia đến thống kê chúng ta bị mất bao nhiêu lương thực, vừa mới đưa văn ấn 20 cân lương thực đã có chủ nợ tới cửa, ngài liền đưa văn ấn cho họ.”
“Tôi bận đến mức cả ngày không uống nước, buổi tối ra sông múc xô nước về, ngài nói nước lã không vệ sinh, cần chú ý, một ngụm cũng không uống. Sau khi uống nước tôi bắt đầu ăn màn thầu, màn thầu thật ngon, tôi một hơi ăn hết năm cái.”
“Buổi tối tôi lại khát đói, lên uống nước ăn màn thầu, thấy ngài lại cầm ô đi ra ngoài. Tôi hỏi ngài đi đâu, ngài nói đi kho lương nhìn xem.”
“Sáng sớm ngày thứ hai, tôi đang uống nước ăn màn thầu, liền thấy ngài mang theo Hạng đồ tể bán heo trong trấn trở về, trên người anh ta bị thương, còn xách một miếng thịt tới. Ngài đem thịt đi hầm, tôi đại khái ăn nửa nồi thịt.”
“Mưa tạnh, ngài cùng Hạng đồ tể mang theo tôi ra sông bắt cá, mới đến bờ sông đã thấy tất cả mọi người trong trấn cũng đang bắt, hai người liền cách xa, lúc ấy tôi nhảy vào sông, cướp được hai con cá.”
“Buổi tối ăn cá nướng, màn thầu, nhưng ngài cùng Hạng đồ tể không chạm vào cá, mỗi người gặm một cái màn thầu.”
“Nửa đêm tôi lên ăn màn thầu, lại gặp ngài cùng Hạng đồ tể đi ra ngoài, tôi nghe Hạng đồ tể nói, anh ta muốn đến cái miếu cũ nào đó xem.”
“Ngày thứ ba tôi lại đi bắt cá, nhưng cá trong sông đã bị bắt hết, mọi người ở trên sông tìm nửa ngày cũng không thấy gì. May mắn chúng ta vẫn còn màn thầu, chưởng quầy lấy ba cái đặt trong ngực rồi ra cửa, mãi đến buổi tối trời mưa mới trở về, tôi ăn màn thầu nhìn ngài bước vào, lần này Hạng đồ tể không về cùng.
“Ngày thứ tư, cũng chính là buổi sáng hôm nay, ngài nói mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc, ăn nửa cái màn thầu rồi bung dù rời tiệm, sau đó dầm mưa trở về, ô che mưa cũng không biết đi đâu rồi.”
“Chưởng quầy, tôi hoài nghi Hạng đồ tể trộm màn thầu của chúng ta, mấy ngày trước ngài lấy nhiều như vậy, sáng nay chỉ còn 5 cái, Hạng đồ tể lại nửa đêm đi ra ngoài không trở về, nhất định là anh ta làm!”
Mạc Tê: “……”
Cậu đang tự hỏi vì sao mình lại lưu lạc đến nỗi bụng đói kêu vang thế này thì nghe được lời Lâm Phúc Vượng, tên ngốc này chẳng lẽ không để ý mình ăn vụng bao nhiêu lần sao?
Lúc hai người nói chuyện, Lâm Phúc Vượng đã ăn sạch cuốn sách, hắn còn thèm muốn nhìn cuốn khác.
“Tất cả mọi người trong trấn đều đến sông mang nước về uống sao?” Mạc Tê hỏi.
“Nếu có giếng sẽ không, nhưng đại bộ phận là như vậy.” Lâm Phúc Vượng nói, “Nhưng ngài cùng Hạng đồ tể một ngụm nước cũng không động, đều là lấy một cái chai kì quái uống.”
Cái chai kì quái trong miệng Lâm Phúc Vượng chính là thẻ đạo cụ cấp R có tỉ lệ lặp lại cao thứ hai “Nước khoáng càng uống càng khát”, đây là đạo cụ có thể bổ sung khuyết thiếu về thức ăn, nước uống trong nhiệm vụ đặc thù thiếu chúng. Nó chỉ có thể bổ sung hơi nước, làm người chơi không thiếu nước mà chết, nhưng không có cách ngăn lại cơn khát, hơn nữa còn có tác dụng phụ càng uống càng khát. Loại cảm giác đó sẽ bức tinh thần người chơi đến cực hạn, thẳng đến khi uống được nước chân chính mới giảm bớt, là một trận đấu của ý chí.
Hạng đồ tể hẳn là Hạng Trác, cậu cùng Hạng Trác thà uống loại nước đó cũng không chịu đụng vào nước sông, xem ra nước sông chắc chắn có vấn đề.
Lấy bộ dáng phàm ăn của Lâm Phúc Vượng, 10 cân lương thực sẽ không đủ ăn, Mạc Tê giao văn ấn cho Lâm Phúc Vượng, Lâm Phúc Vượng liền cao hứng phấn chấn cầm văn ấn lao đi.
Mạc Tê đem để hai bên cửa một bao bố đựng toàn là sách, sau đó liền rời khỏi tiệm, trước khi đi còn đóng đinh lên cửa, nếu có người tới trộm sách ăn, hy vọng cánh cửa này có thể ngăn cản một chút.
Sắc mặt cậu ngưng trọng trở lại soái phủ, ném thư cho Liêu Nho Học, hỏi: “Mấy ngày nay anh uống nước gì? Có cảm thấy vô cùng đói không?”
“Vẫn luôn uống trà, hẳn là lấy ở giếng nước trong phủ đi, không cảm thấy đói,” Liêu Nho Học cảnh giác hỏi, “Nước có vấn đề gì sao?”