Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 69: Biến cố đánh người



Từng câu từng chữ cay nghiệt của Âu Dương Mặc Thần lặp đi lặp lại trong đầu của Âu Dương Diệp, những ký ức mà ông đã cố hết sức lờ đi từng chút một gợi ông nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mình từng làm, ông cho rằng chỉ cần nỗ lực bù đắp thì có thể làm cho Âu Dương Mặc Thần quên đi, nhưng với tình hình hiện giờ xem ra suy nghĩ của ông quá đơn giản rồi.

“Năm ngươi hai tuổi, trẫm từng phái binh đi tìm, thậm chí lật tung cả Kim Hoa quốc nhưng không tìm ra bất cứ dấu vết nào, vào lúc đó biên quan báo nguy, kinh phí quốc khố có hạn, xét theo lợi ích lâu dài trẫm chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, nhiều năm trôi qua rồi giả sử có tìm thấy có lẽ cũng chỉ là thi thể, ngươi lại chẳng hề có chút ấn tượng nào với những người kia, hơn nữa sự độc ác của chúng không phải là ví dụ tốt nhất sao.” Âu Dương Diệp nhẫn nại giải thích cố chấp một thời trong lão.

Âu Dương Mặc Thần chẳng vì lời của Âu Dương Diệp mà thay đổi sắc mặt, ngược lại khóe miệng dâng lên một nụ cười chế nhạo, lúc nào kẻ này cũng có một đống lý do lý trấu này nọ để bao biện cho sự việc, ngụy biện, luôn luôn, từ đầu đến cuối.

Âu Dương Diệp thấy Âu Dương Mặc Thần không phản bác mình, mà đứng thẳng tại chỗ, cặp mắt đục ngầu tràn đầy ý cười chế nhạo, chỉ như vậy thôi cũng đủ để đâm thủng lòng tự trọng của ông ta.

Ngay khi bầu không khí giữa hai ngươi đang vô cùng gay gắt, Đào công công dẫn theo các tiểu thái giám Ngự Thiện phòng dâng thọ bao.

“Hoàng thượng, thọ bao và các loại cao điểm đã được bày biện xong xuôi, ngài có cùng vương gia vào vị trí không, dù gì thọ bao nên dùng khi nóng mùi vị mới thơm ngon.” Dẫu sao Đào công công cũng ở trong cung hơn ba mươi năm, lần nào cũng xuất hiện kịp thời.

“Mặc Thần, hôm nay là sinh thần của ngươi, những chuyện cũ năm xưa đều xóa bỏ tất cả, ngươi cùng trẫm tới ăn thọ bao đi, trẫm hứa với ngươi sau này tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, hãy cho người cha một cơ hội bù đắp, cũng là cho ngươi một cơ hội giải thoát, được không.” Âu Dương Diệp tới bên cạnh Âu Dương Mặc Thần, cố gắng giống như một người dân bình thường đang cùng con trai mình trò chuyện về việc nhà, kéo gần khoảng cách.

Thời điểm Âu Dương Diệp tính kéo vai mình, Âu Dương Mặc Thần nhanh chóng né tránh, ‘xóa bỏ’ nghe mới nhẹ nhàng làm sao, trên cánh tay hắn đã có mười lăm vết sẹo, hầu như mỗi khi đến sinh thần, mỗi lần độc phát hắn đều tự rạch một đường để lễ bái bản thân đã vượt qua cơn đày đọa, đến giờ những vết sẹo đó nằm trên cánh tay mãi không lu mờ, giống như trái tim nguội lạnh đã bị hắn niêm phong cất giấu vào nơi sâu thẳm từ lâu.

“Ông làm hoàng thượng rất thành công, bởi vì cả thiện hạ này đều bị ông tính kế trong lòng bàn tay, nhưng ông không xứng làm một phụ thân, hôm nay là lần cuối cùng ta khoan nhượng cho ông, từ nay về sau đừng để ta nghe thấy tên ngạch nương từ mồm ông một lần nào nữa, ông không xứng đáng gọi tên mẹ.” Cuối cùng Âu Dương Mặc Thần không nhịn được nữa, thời điểm Âu Dương Diệp tính kéo lại mình lần nữa, dùng nội lực đánh văng ra.

Âu Dương Diệp bị Âu Dương Mặc Thần bất thình thình dùng nội lực đánh văng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, tựa như không dám tin người nhi tử này thật sự dám ra tay với ông ta, mặt đỏ phừng, lửa giận trong lòng bập bùng bốc lên: “Âu Dương Mặc Thần, ngươi thật quá ngông cuồng, ngươi thật sự nghĩ nghĩ rằng mẫu phi Phong Lệ Nhã của ngươi tốt lắm sao? Trẫm ân sủng ả ba năm, nhưng trong ba năm đó ả đều lạnh nhạt cùng cực, năm đó mang ngươi trong người lại không hề lo sợ mà hạ độc trẫm, trẫm niệm tình phu thê, nghĩ cho cốt nhục của trẫm trong người, trẫm nhiều lần tha thứ, kết quả vẫn là trẫm sai, cái ả thách thức chính là tôn nghiêm hoàng thất, là thể diện của trẫm, trẫm làm tất cả vì ả, còn muốn trẫm như nào mới phải? Từ đầu đến cuối trái tim ả không hề có trẫm, phản bội lại sự tin tưởng của trẫm, không biết đã cho trẫm đội bao nhiêu cái nón xanh, loại dâm phụ này trẫm đã đối xử với ả hết lòng hết dạ.”

Âu Dương Mặc Thần nghe thấy Âu Dương Diệp sỉ nhục mẫu phi của hắn như vậy, tất cả lý trí đều bị cảm xúc thay thế, tay phải nắm chặt đánh về phía Âu Dương Diệp, may mắn Âu Dương Diệp tránh được kịp thời, nắm tay đánh lên cây cột trong Càn Thanh cung, trên cung trụ bằng vàng lưu lại ấn quyền rất sâu, còn tay phải Âu Dương Mặc Thần cũng vì va chạm mạnh nên đoạn xương ngón tay bị trầy tạo thành mảng máu.

“Âu Dương Diệp, đấm này ta đánh thay cho mẫu phi ta.” Giữa lúc Âu Dương Diệp kinh hãi nhìn kim trụ, Âu Dương Mặc Thần nắm tay lại đánh tiếp tới, không chếch không chéo chuẩn xác vào má phải của Âu Dương Diệp.

“Đấm này biếu tặng mười bảy năm ta gọi ngươi là phụ hoàng.” Âu Dương Mặc Thần không chờ Âu Dương Diệp kịp phản ứng, một đấm khác đánh về phía má trái của Âu Dương Diệp, tức thì hai bên mặt trái phải mặt sưng to như bị nhét hai quả trứng gà vào.

“Người tới, bắt lại tên nghịch tử này cho ta.” Âu Dương Diệp gào thét không rõ ràng, tư tưởng của Âu Dương Mặc Thần vốn tương đối độc đoán, hành động điên rồ càng khiến cho cục diện khó có thể khống chế, lẽ ra hôm nay là muốn cùng hắn cải thiện tình phụ tử, nhưng hiện giờ, trong mắt Âu Dương Diệp lướt qua một tia tàn độc, ông sẽ không để Âu Dương Mặc Thần trở thành thanh kiếm sắc uy hiếp chính mình, đã không thể sử dụng được, vậy thì diệt trừ.

Tiếng Âu Dương Diệp vừa dứt, trăm tên thị vệ phá cửa xông vào, bất quá vừa vào đến nơi nhìn thấy tình cảnh không khỏi bất ngờ, ấy vậy mà Vương gia Kim Hoa quốc của bọn họ lại đánh hoàng thượng, chỉ sửng sốt một giây, mọi người vội vây quanh Âu Dương Mặc Thần, còn Âu Dương Diệp lại được bọn thị vệ bảo hộ bên ngoài, phòng ngừa hoàng thượng lại bị đánh nữa.

Âu Dương Mặc Thần đứng trong vòng bủa vây chặt chẽ của thị vệ, cũng không tiếp tục ra tay, tâm tình trái lại từ từ bình tĩnh, nhìn gương mặt bị hắn đánh đến chật vật của Âu Dương Diệp, hắn không hề hối hận, kẻ đó đáng đánh.

“Bắt Âu Dương Mặc Thần lại, nhốt vào Tông Nhân phủ* nghe xong rồi xử trí.” Âu Dương Diệp xoa xoa khuôn mặt bị sưng, sai thị vệ vây bắt Âu Dương Mặc Thần.

(Tông Nhân phủ:  là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa và Việt Nam. Nhiệm vụ của phủ này là: trông nom sổ sách, ngọc phả, đền miếu trong hoàng tộc; giải quyết các vấn đề có liên quan đến các thân vương, công tử, công tôn,...)

“Không cần các ngươi trói, tự ta đi, sớm muộn sẽ có ngày ngươi cầu xin ta đi ra, không tin chúng ta cứ chờ mà xem.” Âu Dương Mặc Thần thả lỏng hai tay đang nắm chặt bên trong cẩm bào tím đậm kia, không có bất kỳ phản kháng nào mà trực tiếp theo thị vệ chuẩn bị vây bắt hắn rời khỏi Càn Thanh cung, trước khi hắn đi còn để lại một nụ cười như có như không khiến cho người khác có loại ảo giác quỷ dị. 

Sau khi áp giải Âu Dương Mặc Thần xuống, Càn Thanh cung khôi phục vẻ thê lãnh như cũ, thọ bao và cao điểm trong mắt Âu Dương Diệp đặc biệt trào phúng, cơn tức giận thổi căng trong người ông ta lại không có chỗ phát tác, chỉ đành gạt đổ thọ bao cùng cao điểm chất đầy trên bàn xuống đất, phủi tay áo về long tháp trên cao, sai Đào công công đi truyền thái y chữa sưng.

Biến động tại Càn Thanh cung kết thúc, tin tức Âu Dương Mặc Thần đánh hoàng thượng tơi bời xúc phạm long uy bị giam trong Tông Nhân phủ từ trong cung truyền ra, khoảng độ một canh giờ bên ngoài cung cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, thêm mắm dặm muối tự thuật lại chuyện này, có người nói do hoàng thượng lấy danh nghĩa Lệ phi lừa gạt tam vương gia, tam vương gia thẹn quá hóa giận mới mạo phạm đến hoàng thượng, nhưng có người truyền phiên bản khác rằng tam vương gia không hài lòng thọ yến hoàng thượng chuẩn bị cho mình, dẫn tới phụ tử bất hòa, càng ghê gớm hơn có người còn dám truyền tam vương gia Âu Dương Mặc Thần âm mưu bức vua thoái vị nên bị bắt vào Tông Nhân phủ.

Nhưng bất kể là phiên bản gì được truyền đi, sau khi chuyện này phát sinh, sung sướng nhất không ai bằng chính là thái tử Âu Dương Dục Hi.

Lúc này trong phủ thái tử, thái tử phi Tả Nghê San vui vẻ bày biện một bàn đồ ăn ngon vào chính ngọ, cùng thái tử Âu Dương Dục Hi đối diện nhau uống rượu, hầu hạ bên cạnh còn có trắc phi Kiều Vân Nhi.

“Thái tử gia, hôm nay là một ngày đáng vui mừng, khối ung nhọt tam vương gia đã được loại bỏ, trên triều đình không còn người có thể uy hiếp địa vị của ngài nữa rồi.” Kiều Vân Nhi quyến rũ rót cho Âu Dương Dục Hi một ly rượu Ngọc Lộ nguyên chất, thuận tiện chúc mừng thái tử. 

“Điện hạ, ngọn lửa này có lẽ nên đốt lớn thêm một chút, thần thiếp đã đem mấy thứ đó truyền khắp phố phường rồi, lần này Âu Dương Mặc Thần muốn cựa mình cũng khó.” Trong đôi mắt đẹp của Tả Nghê San hiện lên niềm vui sướng khi thực hiện được gian kế, nàng ta giỏi nhất về lập mưu tính kế, dùng lòng người thực hiện ý đồ phóng lửa lúc gió to.

“Việc tung tin đồn làm sạch sẽ một chút, hắn ta chỉ bị giam nhốt trong Tông Nhân phủ, với mánh khóe của hắn muốn vươn lên không khó, nàng cũng đừng nghĩ tam đệ của ta quá ngu dại.” Âu Dương Dục Hi từ đầu tới cuối đều im lặng, cho dù Âu Dương Mặc Thần ưu tú hơn y gấp trăm gấp ngàn, cuối cùng cũng chỉ là một tên dính độc, sống không quá 23 tuổi, đến tận khi y buông bỏ giang sơn có lẽ vẫn chẳng vào được tay hắn, chẳng qua mấy năm nay hắn được vị sư phụ thần bí kia nghĩ ra các loại biện pháp giúp hắn giải độc, y lo sợ nếu như Âu Dương Mặc Thần giải được độc trong người sẽ uy hiếp đến hoàng vị của y, dù sao ngôi vị hoàng đế của y không được phép có bất cứ sai sót nào. 

“Điện hạ yên tâm, thiếp làm việc chàng cũng biết, nhìn tình hình này đoán chừng tam đệ đã đánh phụ hoàng đến nói không nổi, chỗ thần thiếp có một lọ Ngọc Phu Lộ Tây Vực, là thánh phẩm chữa tiêu sưng, gia cầm lấy biếu kính phụ hoàng đi.” Tả Nghê San cười khẽ lấy từ trong tay áo ra một bình sứ trắng nhỏ đặt vào tay Âu Dương Dục Hi, thuận thế vuốt nhẹ mấy cái. 

Tả Nghê San cơ trí và phong tình trái lại rất hợp khẩu vị của Âu Dương Dục Hi, đây cũng là lý do Tả Nghê San trở thành thái tử phi năm năm nhưng vẫn được sủng ái hết mực, nàng ta rất giỏi trong việc nắm được dã tâm tràn đầy và dục vọng nguyên thủy nằm sâu tận đáy lòng của nam nhân. 

“Quả nhiên ái phi hiểu bản điện hạ nhất, vậy bản điện hạ lập tức tiến cung, nhân tiện cùng phụ tá thương lượng một chút đối sách tiếp theo, buổi tối chuẩn bị rượu ngon chờ bản điện hạ ở Nghê Thường các.” Âu Dương Dục Hi xoa vài cái trên mu bàn tay của Tả Nghê San, ý tứ sâu xa nhìn nàng ta, rồi cầm Ngọc Phu Lộ đứng dậy rời khỏi yến hội, dẫn thị vệ đi theo về phía cửa phủ thái tử.

Tả Nghê San khẽ cười nhìn theo Âu Dương Dục Hi rời đi, nhìn sang Kiều Vân Nhi vẫn không ngừng gắp ăn, liền ‘cạch’ một tiếng đặt mạnh đôi đũa lên chén sứ.

“Muội muội ăn thật ngon miệng, làm tỷ tỷ ta không dám động đũa, muội muội nhàn rỗi quá đi.” Tả Nghê San ghen ghét cũng không thể hiện lên trên mặt, bên ngoài bao dung biết cử xử đúng mực, nhưng sau lưng thủ đoạn âm ngoan lại không chê vào đâu được, trắc phi nào cũng kính sợ tránh xa nàng ta, chỉ có Kiều Vân Nhi luôn gây chuyện khiêu khích nàng, mặc dù thủ đoạn không bằng nàng, chẳng qua trái lại có chút ít khôn vặt.

“Tỷ tỷ say mê quốc sự đương nhiên là buồn lo quá nhiều, muội muội đây là do mang thai thôi, muội không đói, nhưng hoàng tử tương lai trong bụng muội đói thì muội cũng đành chịu thôi.” Mặc dù Kiều Vân Nhi khiến Tả Nghê San bực bội dịu dàng đả kích nàng trước mặt mọi người, nhưng nàng có bảo vật hộ thân, mà Tả Nghê San chỉ có một nữ nhi, hơn nữa bởi vì khi sinh mất máu quá nhiều nên bị chuẩn đoán tử cung bị thương tổn cần điều trị, trong vòng năm năm không thể có thai, cho nên hai chữ nhi tử này là vết thương lòng của Tả Nghê San.

“Có vài người rõ ràng là chim trĩ, lại muốn dựa vào cái thai trong bụng vọng tưởng bay lên đầu cành, Kiều trắc phi, làm sao muội biết trong bụng nhất định là hoàng tử, mới hai tháng đã nóng lòng như vậy, tỷ đoán có lẽ nó không sống được tới ngày đó đâu.” Tả Nghê San định ăn cuối cùng bị Kiều Vân Nhi phá hỏng, dùng khăn tay lau lau khóe miệng rồi vứt lên trên bàn, đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy nhìn chằm cằm vào bụng Kiều Vân Nhi mấy giây, sau đó khóe miệng câu lên một đường vòng cung, được thiếp thân tỳ nữ đỡ rời khỏi yến hội.

Kiều Vân Nhi bị Tả Nghê San nhìn khiến toàn thân phát run, dù sao Tả Nghê San cũng là nhân vật không thể xem thường, khối thịt trong bụng này cũng là vương bài cho nàng chỗ đứng trong phủ thái tử, nàng phải trở về phủ tướng quân một chuyến để cùng mẫu thân thương lượng kỹ càng biện pháp đối phó Tả Nghê San.

Hiện thời trong Thần Vương phủ đang loạn thất bát tao.

Vương Phúc được nội tuyến* mật báo Âu Dương Mặc Thần bị áp giải, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì, tính cách vương gia bình thường âm lãnh trầm ổn chưa bao giờ kích động quá đáng, lần này sao có thể gây ra họa lớn như vậy.

(Nội tuyến: tình báo viên.)

Sáng sớm Hắc Phong đã lên đường mua rau thịt cá về chuẩn bị trổ tài nấu nướng cho bữa trưa, vừa mới tự mình gánh một đống lỉnh kỉnh nguyên liệu do đích thân mình chọn mua trở về, liền nhìn thấy Vương Púc đi đi lại lại trước cửa vương phủ không ngừng thở dài.

“Vương quản gia, sao lão cứ đi qua đi lại trước cửa thế này, trông lão buồn rầu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.” Hắc Phong vừa bước vào Thần vương phủ thì cảm thấy bầu không khí không thích hợp cho lắm, không khỏi mở miệng hỏi han.

“Hắc lão tiền bối, thọ yến này của ngài vương gia chúng ta đành bỏ lỡ rồi.” Vương Phúc nhìn bao lớn bọc nhỏ trên người Hắc Phong, thở dài nói.

Lời Vương Phúc vừa dứt, Hắc Phong liền ném rau diếp trong tay đi, vẻ mặt kinh ngạc tiến lên giật y phục Vương Phúc: “Lão nói vậy là có ý gì, cái gì mà đồ đệ của ta phải bỏ lỡ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng từng câu từng chữ cho ta.” 

“Hắc lão tiền bối, người buông tay trước đã, người sắp bóp gãy bộ xương già của ta rồi, hiện tại vương gia nhà chúng ta không về được, ngài ấy đánh hoàng thượng, hoàng thượng trong cơn tức giận đã nhốt vào Tông Nhân phủ, bây giờ ta cũng đang nghĩ biện pháp.” Vương Phúc bị Hắc Phong đột ngột dồn ép đến nghẹt thở, quả nhiên người trong giang hồ cứ thích giải quyết bằng võ lực, còn chưa nói xong đã bắt đầu ngay rồi.

“Tính tình tiểu đồ đệ kẻ làm sư phụ này hiểu rõ nhất, lão hoàng đế này thật sự ăn no rửng mỡ, không có việc gì đi gây sự với đồ đệ ta làm gì, một năm có thể có bao lần sinh thần, vất vả lắm mới vượt qua được một sinh thần lại tống tiểu đồ đệ ta vào Tông Nhân phủ, không được, bây giờ ta phải đi tìm lão hoàng đế thối tha đó tính sổ.” Hắc Phong nói xong vội chất đống nguyên liệu thu mua trên vai lên người Vương Phúc, kêu gào sẽ tới hoàng cung tìm Âu Dương Diệp tính sổ. 

“Hắc lão tiền bối, không được, ngài làm như vậy là đổ dầu vào lửa, đối với vương gia không có lợi, chuyện này nên giao cho Vương Phúc, tôi sẽ phái người tới Tông Nhân phủ tìm hiểu tình hình, chắc cũng sắp có hồi âm rồi, nếu không ngài vào trong phủ uống trà chờ đợi trước, đây không phải giai đoạn bình thường, ngài tuyệt đối không thể tiến cung vào lúc này.” Vương Phúc cố gắng ngăn cản Hắc Phong, giải thích vấn đề liên quan đến lợi hại, khi chưa biết rõ ý nguyện của vương gia thì trước tiên nên lấy bất động ứng vạn biến* mới là khôn ngoan.  

(Bất động ứng vạn biến: im lặng để ứng phó với cái thay đổi liên tục.)

Hắc Phong nghe được lời Vương Phúc cũng biết nông sâu trong đó, ngọn lửa trong ngực cũng lụi tàn hơn nhiều, nhưng bảo ông chỉ được ngồi im trong vương phủ, ông cũng ngồi không yên, vậy thì ông sẽ sẽ đi tìm tiểu sư điệt Lam Lăng Nguyêt, lần này ông về Thiên Sơn tông biết được quỷ nha đầu đã về Kim Hoa quốc, thường ngày quỷ nha đầu có rất nhiều ý tưởng, ông sẽ tìm nàng xem có nghĩ ra biện pháp nào tốt không.

Hắc Phong luôn là kiểu người hành động, nhớ tới Lam Lăng Nguyệt liền chạy như bay ra khỏi vương phủ, cắm đầu vế phía Lam gia, còn Vương Phúc không ngừng nhắc đi nhắc lại ở phía sau rằng không được tới hoàng cung.

Lúc này trong Lam phủ, Lam Lăng Nguyệt đang nghiên cứu một phương pháp châm cứu mới, mấy ngày vừa qua tới Quỷ Trung đường khám và chữa bệnh theo danh sách, nàng phát hiện độ tuổi trung niên thường xảy ra bệnh trạng liên quan đến phương diện tim mạch, mà kỹ thuật về phương diện ấy ở thời đại này lại vô cùng nghèo nàn, nên nàng muốn tiến một bước mới bằng cách vận dụng kiến thức hiện đại cùng với thành phần trong thuốc và châm cứu lý liệu, xem có thể ngăn trở hạn chế tốc độ lan rộng của bệnh tình không.

Trên bàn sách là bản đồ vẽ sơ qua phân bố huyệt vị một nam một nữ, mỗi vị trí huyệt vị đánh dấu nàng đều chuyên chú thí nghiệm liên tục.

Trong lúc nàng đang tập trung tiến vào thế giới mô phỏng trong lòng ngẫm nghĩ, tiếng một vị khách không mời cắt đứt toàn bộ sắp đặt trong nàng.

“Tiểu nha đầu, có ở trong viện không, có thì ra đây nhanh lên, sư thúc ta tìm con có việc.” Khinh công của Hắc Phong cũng coi là tạm được, tầm khoảng uống cạn chung trà đã từ Thần vương phủ tới Lam phủ, ngồi trên mái hiên Nguyệt Thanh uyển lớn tiếng gọi ầm ĩ.

“Tiền bối, nếu như người tìm tiểu thư nhà chúng ta thì xuống đây trước đã, người ở trên mái hiên kêu la sẽ làm nhục thanh danh của tiểu thư nhà ta đó.” Nguyệt Trúc nhìn bóng dáng mặc áo bào đen trên mái hiên, ý bảo người nọ xuống trước.

“Ngươi nhanh gọi Lam nha đầu ra cho ta, ta ở đây đợi nàng.” Hắc Phong liếc Nguyệt Trúc hiển nhiên chẳng để vào tai, còn ra lệnh cho nàng ta đi gọi Lam Lăng Nguyệt.

Mà Lam Lăng Nguyệt bị cắt ngang mạch suy nghĩ nghe rõ nguồn gốc giọng nói là của Hắc Phong sư thúc, trong lòng vừa oán vừa mừng, mừng vì sư thúc tới, oán chính là lão quấy nhiễu mạch suy nghĩ của nàng, thế là lôi ra cái thứ thuốc chưa có đất dụng mà tứ sư huynh tặng nàng từ trong rương nhỏ, lấy ra một viên siết chặt trong tay, mở cửa tẩm phòng đi ra.

“Ha, quả nhiên tiểu nha đầu con ở trong phủ, đã lâu không gặp, lần trước ta về nghe sư huynh nói con về Kim Hoa quốc, trở về từ bao giờ cũng chẳng thèm lên tiếng.” Hắc Phong nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt bước ra, trên mặt không khỏi lộ vẻ mừng vui, lại có loại cảm giác gặp lại cố nhân, nhất thời nhìn Lam Lăng Nguyệt vô cùng thân thiết.

“Sư thúc, nhiều năm như vậy thói quen leo tường của người ngược lại không khác gì sư phụ con, tặng người quà gặp mặt.” Trên mặt Lam Lăng Nguyệt tràn đầy ý cười nghiền ngẫm, vừa cười nói vừa ném về chỗ Hắc Phong viên dược Tạc Nhất Mao trong tay.

Chỉ nghe bùm một tiếng, viên dược màu đen phát huy công hiệu của nó trên người Hắc Phong, sắc mặt Hắc Phong trở nên đen thui, tóc cũng bị vụ nổ làm cho bù xù, chỉ cần là phần da để hở sẽ xui xẻo dính phải.

“Tiểu nha đầu, mới vài tháng không gặp, vừa gặp con đã khi dễ sư thúc như vậy sao, đều là bị sư phụ con dạy hư, đúng là sư phụ như nào ắt có đệ tử như thế.” Hắc Phong chần chừ né tránh chậm, bị Lam Lăng Nguyệt dùng viên thuốc trêu đùa, vẻ mặt ủy khuất.

“Hừ, đây là tự người tìm đến, con đang ở trong phòng nghĩ chuyện quan trọng, bị cái giọng của người phá tan tành, còn có mặt mũi kể khổ sao, Nguyệt Trúc, lấy chậu nước cho sư thúc ta.” Lam Lăng Nguyệt vô cùng khoái trá nhìn cặp má kỳ lạ phồng phồng của Hắc Phong, cười nhạo phân phó Nguyệt Trúc lấy chậu nước sạch cho Hắc Phong tẩy rửa.

Nguyệt Trúc đặt nước ấm lên bàn đá trong tiểu viện xong xuôi, Hắc Phong mới nhảy từ mái hiên xuống, không rảnh mà oán trách trò đùa của Lam Lăng Nguyệt, vội vã rửa sạch sẽ những phần bị dính dược.

Qua vài lần đổi chậu nước, cuối cùng cũng coi như rửa sạch hết những phần da hở ra, người cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

“Đến uống trà nào sư thúc, sao lại tự nhiên tới chỗ của con thế, đến Kim Hoa quốc từ bao giờ vậy.” Lam Lăng Nguyệt thích tiên binh hậu lễ*, sau khi trêu đùa Hắc Phong xong, tất nhiên dâng kính trà thượng hạng là chuyện đương nhiên.

(Tiên binh hậu lễ: đánh trước rồi xin lỗi sau (à, đại loại thế =)))).)

“Coi như con còn có chút lương tâm, sáng hôm nay mới đến Kim Hoa quốc, gấp gáp đến nên cũng không mang theo y phục tắm rửa, lát nữa con dẫn ta đi mua quần áo nhé, dù sao Lam gia các người nhiều tiền mà.” Trên áo bào đen của Hắc Phong có lây dính không ít, nên nhân cơ hội sai tiểu nha đầu mua cho ông y phục.

“Sư thúc, sư điệt của người nghèo rách mùng tơi, ở Kim Hoa quốc này có mấy người có tiền có quyền như đồ đệ người, người nên đi trấn lột hắn đi.” Lam Lăng Nguyệt nghĩ tới Âu Dương Mặc Thần liền kích động trợn trắng mắt, tên kia đến xin lỗi cũng dùng bạc, nên cực lực vắt kiệt hắn.

“Vừa bị ngươi trêu đùa một trận làm ta thiếu chút nữa thì quên béng mất, hôm nay ta tới tìm con là có chuyện cấp bách, tiểu nha đầu con nhất định phải nghĩ biện pháp giùm sư thúc, đồ đệ của ta đánh lão hoàng đế, hiện tại đang bị giam ở Tông Nhân phủ.” Hắc Phong nhớ tới việc này liền cảm thấy uất nghẹn, lão hoàng đế già này thật chẳng xứng đáng làm cha, hôm nay sinh thần lại giam tiểu đồ đệ của ông lại, có người cha nào như thế sao.

Lam Lăng Nguyệt cũng bị tin tức làm cho hoảng sợ, Âu Dương Mặc Thần đánh hoàng thượng, kịch bản chó má gì thế này, bất quá hoàng thượng bị đánh thật đáng đời, lần đầu tiên nàng nhìn thấy lão hoàng thượng kia đã cảm thấy không ưa rồi, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì, hơn nữa về sau biết tình dược loại mạnh tiêu dao tán là do lão hạ Âu Dương Mặc Thần thì càng coi thường lão hơn.

“Sư thúc, trước tiên người đừng nóng vội, tính tình đồ đệ của người nham hiểm hơn bất cứ ai, hắn không có việc gì đâu, người đừng tự mình nhiễu loạn trận địa.” Lam Lăng Nguyệt an ủi Hắc Phong, tuy rằng Âu Dương Mặc Thần gây ra chuyện này chính xác nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nàng không tin Âu Dương Mặc Thần sẽ nằm im chịu chết.

“Kỳ thật hôm nay là sinh thần của đồ đệ ta, trước đấy mỗi khi đến sinh thần hắn đều vất vả vượt qua độc phát, năm nay khó khăn lắm mới có được một sinh thần bình yên vậy mà còn xảy ra chuyện như này, sao không sốt ruột cho được, làm sư phụ, lòng ta đau vì hắn.” Hắc Phong lắc đầu, trong lòng ông chua xót, thật ra tiểu đồ đệ ông là người trong nóng ngoài lạnh, không quen biểu lộ cảm xúc nhưng hắn lại có một trái tim nhạy cảm.  

“Hả? Hôm nay là sinh thần của Âu Dương Mặc Thần?” Lam Lăng Nguyệt có chút giật mình, được rồi, hôm nay sinh thần lại bị giam vào Tông Nhân phủ quả thật rất bi ai, nhớ lại lúc Âu Dương Mặc Thần nói sảng trong cơn hôn mê, dường như nàng có chút đồng cảm với tên nam nhân này. 

“Chỗ Tông Nhân phủ ẩm thấp, có chút lo lắng cho thân thể của hắn, hơn nữa tiểu đồ đệ ta cực kỳ ưa sạch sẽ, không biết hắn ở đó có chịu nổi không.” Hắc Phong càng nói càng nhấp nhổm không yên, không thể tới hoàng cung thì cũng phải nghĩ ra biện pháp lẻn vào Tông Nhân phủ thăm hắn.

“Sư thúc lo lắng quá sẽ càng loạn đấy, gần đây con đang nghiên cứu dược thiện, thân thể hắn đã không tốt vậy ta đi hầm một ít dược thiện cường thân kiện thể, chúng ta cầm theo giả bộ trà trộn vào Tông Nhân phủ xem hắn thế nào, cách này được không?” Lam Lăng Nguyệt cũng không đành lòng nhìn Hắc Phong đứng ngồi không yên, liền đề ra biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.