Lam Lăng Nguyệt không gọi bà, mà bám theo sau bà, nàng muốn biết rốt cuộc Trang ma ma che giấu điều gì, nàng muốn biết chân tướng, nàng không muốn sống như một con ngốc.
Lam Lăng Nguyệt theo sát Trang ma ma tới sau núi, lúc này mưa đã ngớt đi rất nhiều, Lam Lăng Nguyệt núp sau đống đá ở bên, xuyên qua tảng đá nàng nhìn thấy Trang ma ma đứng đối diện với một nữ nhân cũng mặc màu đen cả người.
“Hoàn nương, rốt cuộc ngươi đã chịu lộ diện, ta đã rất cực khổ tìm ngươi đó.” Đôi môi đỏ mọng quyến rũ của hắc y nữ tử ở trong làn mưa càng tăng thêm vài phần khát máu.
“Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn nhiều lời vô ích như thế, thức thời thì thả Thu Nhược Thủy và Lam Lăng Hạo ra, hai người bọn họ vô tội, ngươi đã giết bừa bãi nhiều người vô tội nhiều năm rồi, Phong Thần ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng ư.” Lúc này Trang ma ma đã xé xuống mặt nạ da người, lộ ra một gương mặt khác, gương mặt này kiều mị không kém tí nào với mẫu thân, hóa ra Trang ma ma tên thật là Hoàn Nương.
Lam Lăng Nguyệt cảnh giác nhìn nữ nhân đối diện Hoàn Nương, thì ra mụ ta bắt mẫu thân và tiểu Hạo nhi để uy hiếp Hoàn Nương, mặc dù bọn họ đã không còn là người thân của nàng, nhưng nàng không muốn người đã cho nàng sự ấm áp bị tổn thương, định rời khỏi phía sau tảng đá cùng Hoàn Nương đối phó với mụ nữ nhân kia, chẳng qua nàng vừa định đứng lên, lại bị Âu Dương Mặc Thần cả người ướt sũng ngăn cản, nàng giật mình hắn đến từ bao giờ, vừa muốn mở miệng nói, lại bị Âu Dương Mặc Thần dùng động tác tay ra hiệu giữ im lặng.
“Tất cả chuyện này đều là do các ngươi dồn ép, nếu như xuống địa ngục tất nhiên ta phải kéo theo các ngươi, mau nói đứa con hoang kia đang ở đâu, có phải là con nhãi tên Lam Lăng Nguyệt không?” Phong Thần cười càng thêm điên loạn, sát ý trong con ngươi càng thêm nồng đậm.
“Thối quá đi, chủ tử nhà ta và công tử thật lòng yêu nhau, chính lòng ngươi tự biến thành ma, chính ngươi đơn phương, còn đổi tên mình thành Phong Thần? Phong Lệ Nhã đồ ả đàn bà độc địa, ngươi chẳng khác gì loại vứt chồng bỏ con, thậm chí còn tự tay hạ cổ độc lên đứa con rứt ruột đẻ ra, ngươi nhất định sẽ bị thiên lôi đánh, những năm qua ngươi không có một chút hối hận sao?” Lúc này Hoàn Nương cũng bất chấp tất cả, giận dữ chỉ vào Phong Lệ Nhã mặc đồ màu đen cả người giống mình nhiếc móc.
Rốt cuộc khi Phong Lệ Nhã nghe được mấy chữ tự tay đầu độc đứa con rứt ruột đẻ ra bùng nổ, tức giận điều khiển kiếm bổ về phía Hoàn Nương, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Nghiệt chủng kia là nỗi sỉ nhục của ta, nó sống càng thống khổ, ta càng vui vẻ, ta chính là muốn cho Âu Dương Diệp biết hậu quả khi chiếm lấy ta, ta chính là muốn cho hắn nhìn thấy thân sinh cốt nhục của mình chịu đủ dằn vặt mà bất lực, ta muốn hai gã nam nhân đã ruồng bỏ ta và chiếm hữu ta nhận lấy cái giá phải trả thích đáng, ta sai chỗ nào chứ.”
Tiếng mưa rơi chen lẫn ân oán của hai nữ nhân, tiếng kiếm, nói lên mối thù oán giữa hai người, bên ngoài hai nữa nhân dùng mạng sống để giao đấu, thế giới hai người phía sau tảng đá lại hoàn toàn bị lật đổ, thân thể Âu Dương Mặc Thần run rẩy, khi nghe thấy Hoàn Nương gọi người có thân hình hắn quen thuộc kia là Phong Lệ Nhã, trong lòng hắn tồn tại một niềm hy vọng, hắn hy vọng nàng ta chỉ là ác nữ giống với người ngạch nương dịu dàng của hắn, nhưng khi nghe được nữ nhân kia gọi ra tên của Âu Dương Diệp, hắn không còn cách nào tự dối gạt mình được nữa, hóa ra vị ngạch nương mà hắn mong nhớ mười sáu năm không những còn sống, mà còn là đầu lĩnh của một tổ chức thần bí, hóa ra hắn chỉ là một công cụ để trả thù, càng khiến hắn đau khổ đến không thở nổi chính là, người khiến hắn phải chịu sự dằn vặt dày vò mười sáu năm lại chính là người mẹ sinh ra mình, đây là sự mỉa mai lớn đến mức nào, xem ra hắn chẳng mạnh mẽ hơn Lam Lăng Nguyệt là bao, trở thành chật vật đến thế.
“Ngươi vẫn ổn chứ.” Lúc này thần trí của Lam Lăng Nguyệt đã khôi phục lại một ít, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người cũng biết người bị hạ độc, bị sử dụng như một công cụ bên trong là Âu Dương Mặc Thần, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần thương xót.
“Quen rồi, ta chẳng thà bà ta đã chết.” Âu Dương Mặc Thần không biết cảm xúc hiện giờ của hắn nên dùng cái gì để hình dung, bị đả kích đến mất cảm giác máu di chuyển, hắn thật sự muốn chính miệng hỏi nữ nhân đã vứt bỏ mình những năm qua bà ấy sống yên lòng sao?
Vì Hoàn Nương bị nội thương trong mắt, Phong Lệ Nhã không ngừng ép sát, hạ quyết tâm muốn cùng ả ta cá chết lưới rách, ít nhất dọn sạch chướng ngại cho tiểu chủ nhân, chỉ là nghĩ tới sẽ không thể gặp mặt tiểu chủ nhân lần cuối trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng dẫu sao chuyện nằm ngoài dự kiến, sau đó lấy ra hai kim châu* giấu trong tay áo, bên trong kim châu này có chứa kịch độc, chỉ cần nổ trên mặt đất, kẻ hít vào sau nửa canh giờ sẽ có thể mất mạng.
(Kim châu: Viên tròn màu vàng.)
Hoàn Nương thừa lúc Phong Lệ Nhã đâm thương tay của mình, vẻ mặt thỏa mãn làm nổ một viên kim châu trên người Phong Lệ Nhã, chướng khí độc kim châu bị hít vào phổi, trong chớp mắt Phong Lệ Nhã cảm thấy có chút choáng váng, lúc Hoàn Nương đang chuẩn bị cơ hội đâm xuyên trái tim của Phong Lệ Nhã, Âu Dương Mặc Thần cũng theo đó đi ra từ phía sau tảng đá, cho dù hắn làm bộ vô tình, nhưng không có cách nào trơ mắt nhìn người sinh ra hắn chết trước mặt hắn, cuối cùng hắn vẫn xuất đầu lộ diện, ngay khi Hoàn Nương tính đâm xuyên trái tim Phong Lệ Nhã, chặt đứt đôi kiếm, bởi vì chưởng phong sắc bén, cũng đả thương Hoàn Nương, thân thể Hoàn Nương nhanh chóng ngã xuống.
Lam Lăng Nguyệt xông ra, đỡ lấy thân thể của Hoàn Nương, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Mặc Thần vô cùng phức tạp, tại sao hắn không để cho mình tự ý hành động, tại sao hắn vì cứu sinh mẫu độc ác kia mà đả thương Hoàn Nương.
“Tiểu thư, người đã đến rồi.” Lúc Hoàn Nương nhìn rõ người tới là Lam Lăng Nguyệt, thần sắc có một tia giãn ra, bà biết mạng mình sắp tận, chưởng phong vừa rồi của Âu Dương Mặc Thần đã đánh nát lục phủ ngũ tạng vốn đã lộn xộn của mình, bất quá trước khi chết có thể gặp được tiểu thư, bà không hối tiếc.
“Ha ha, thật sự là oan nghiệt, không giờ phút ta chết còn có thể gặp được nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ta.” Mặc dù Phong Lệ Nhã đã niêm phong lại mệnh môn của mình phòng ngừa độc khí lan rộng, nhưng đã quá trễ, độc khí của Hoàn Nương đã tiến vào ăn mòn kinh mạch toàn thân của mụ.
“Chỉ cần ngươi không chết trước mặt ta, chết ở đâu không dính dáng với ta.” Âu Dương Mặc Thần quay mặt đi không nhìn nữ nhân người không ra người quỷ không ra quỷ đã sinh ra hắn còn hãm hại hắn.
“Kỳ thật ta thật sự hối hận, lúc ngươi hai tuổi ta đã rất do dự, nhưng ngươi nhìn rất giống Âu Dương Diệp, cuối cùng ta vẫn không nhịn được, tự tay hủy hoại ngươi, ta không muốn mang theo oan nghiệt đi âm tào địa phủ.” Lúc Phong Lệ Nhã nhìn Âu Dương Mặc Thần, âm lãnh trong khóe mắt cũng chầm chậm rút đi, nàng chưa bao giờ hối hận vì hành động của mình, cuối cùng bà chọn lựa đẩy Âu Dương Mặc Thần ra, thôi thúc mẫu cổ bên trong thân thể mình, từ vách núi phía sau nhảy xuống, dùng cách thức phát nổ chính mình để giải cổ độc thất sắc tử trong cơ thể của Âu Dương Mặc Thần.
Mẫu cổ theo thân thể phát nổ của Phong Lệ Nhã mà biến mất, sau khi thân thể Âu Dương Mặc Thần trải qua sự giày vò của bảy loại màu đỏ cam vàng xanh lá đen xanh lam tím, cuối cùng vẻ mặt cũng khôi phục lại bình thường, hắn nhìn nơi Phong Lệ Nhã nhảy xuống, hắn không hiểu động cơ để người phụ nữ kia làm vậy là gì, nhưng hắn biết bà ta thật sự hận chính mình, có thể nhận ra từ cách thức phá giải thất sắc cổ độc.
Hoàn Nương nhìn Phong Lệ Nhã dùng cách thức này chết đi, cười vang, cuối cùng mối thù tám năm đã được báo, bởi vì quá kích động, không ngừng ho ra máu.
“Hoàn Nương, người cố chịu đựng, bây giờ ta mang người trở về.” Đối với Lam Lăng Nguyệt mà nói Hoàn Nương là người thân duy nhất của mình.
“Tiểu chủ nhân, ta đã không còn năng lực bảo vệ người, tiểu chủ nhân trưởng thành, ta cũng có thể an tâm báo cáo lại cho chủ tử, ta đã không phụ lòng chủ tử, tiểu chủ nhân không chỉ sống sót, còn rất ưu tú, khụ khụ, tiểu chủ nhân, đừng khóc, những điều Hoàn Nương nói tiếp theo người nhất định phải nhớ kỹ.” Hoàn Nương không ngừng ho, bà biết thời gian đã tận, muốn khi sắp chết có thể nói cho Lam Lăng Nguyệt chân tướng.
“Hoàn Nương, người nói đi, ta nghe.” Lam Lăng Nguyệt gạt lau nước mắt, lắng nghe lời của Hoàn Nương.
“Tiểu chủ nhân, mẫu thân ngài là thánh nữ của Thủy Mạn quốc, phụ thân thì lại là thái tử tiền nhiệm của Hỏa Linh quốc, bởi vì hai người bọn họ tự định chung thân, sinh ra người, sống ẩn cư năm năm, còn Phong Lệ Nhã là nữ nhi của quốc sư Hỏa Linh quốc, từ nhỏ đã thầm thương trộm nhớ phụ thân ngài, sau khi bị phụ thân ngài cự tuyệt cưới mụ ta, nên có ý định giết mẫu thân của người, hơn nữa lúc mẫu thần người, chủ tử của ta Thủy Mạt Nhi bị tộc nhân đuổi tới, trên đường truy sát bị Phong Lệ Nhã cướp giết, mẫu thân người dùng mạng của mình bảo vệ người, ta tiếp nhận dẫn theo người lúc đó mới năm tuổi chạy trốn tới Kim Hoa quốc, một đêm kia ta tận mắt nhìn thấy tất cả sự việc phát sinh ở Lam phủ, lúc ta cứu nữ nhi của Thu Nhược Thủy, con bé đã bị đánh thuốc, sắp chết, ta dùng thuật thôi miên, thôi miên ký ức của hai người các ngươi, sau đó dùng Phá Nhan đan biến dung mạo của người giống y đúc của nàng, lúc này người mới có thân phận Lam Lăng Nguyệt, cuối cùng bé gái kia vẫn là bị độc phát mà chết, sau đó ta chôn con bé, lợi dụng thân phận ma ma theo hầu trước mặt người, tiểu chủ nhân, những năm này không phải ta có ý định giấu giếm người, chỉ là chuyện này không được phép sơ sảy một chút nào, xin tiểu chủ nhân tha thứ.” Hoàn Nương tỉ mỉ thuật lại tất cả chuyện năm đó, bà không muốn mang theo chân tướng vào trong quan tài.
Sau khi Lam Lăng Nguyệt biết được bí ẩn thân thế của mình, khoảnh khắc oán giận Hoán Nương tan thành bọt biển, bà đã vì mình mà hy sinh quá nhiều.
“Hoàn Nương, ta không trách người.” Lam Lăng Nguyệt yếu ớt nói ra, lúc này toàn bộ sức lực của nàng đều bị bí ẩn thân thế rút sạch.
“Có thể được tiểu chủ nhân tha thứ, đời này Hoàn Nương không hối hận, lệnh bài người đeo từ nhỏ là giáo chủ lệnh của Linh Sát, Hoàn Nương chết rồi, xin tiểu chủ nhân an táng Hoàn Nương dưới chân núi Thiên Sơn tông nơi Thủy Mạn quốc và Hỏa Linh quốc giao nhau, xem như là chấm dứt chấp niệm cuối cùng trong lòng ta. Linh Sát là do chủ tử lập ra, hy vọng tiểu chủ nhân kế thừa Linh Sát.” Sau khi Hoàn Nương nắm chặt tay của Lam Lăng Nguyệt, nhắm mắt lại, tay cũng thuận theo trượt rơi xuống.
“Hoàn Nương…” Nương theo tiếng dông tố ầm ầm trên trời, Lam Lăng Nguyệt tê tâm liệt phế lay lay Hoàn Nương, nhưng người đã bảo vệ mình tám năm qua không hề tỉnh lại, mưa to không ngừng nghỉ gột rửa vết máu loang trên đất, Âu Dương Mặc Thần đứng tại chỗ, lúc hắn biết sinh mẫu của mình đã giết sinh mẫu của Lam Lăng Nguyệt, chân của hắn như thể nặng tựa ngàn cân, giờ đây hắn và Lam Lăng Nguyệt đang càng lúc càng cách xa.
“Nguyệt nhi, kiềm chế đau thương, Hoàn Nương ra đi rất thanh thản, bà không muốn nhìn thấy nàng như này, ân oán đời trước, để cơn mưa lớn xóa đi toàn bộ, tiếp tục sống, chúng ta…” Âu Dương Mặc Thần nhìn thấy sự quyết tuyệt trong mắt Lam Lăng Nguyệt, hắn sợ, hắn đã không còn gì cả, vốn chống đỡ bằng niềm tin tìm được ngạch nương, hiện tại chân tướng đã xé nát hắn, hắn chỉ còn Lam Lăng Nguyệt, nhưng hiện giờ dường như nàng sẽ không cho mình cơ hội nữa.
“Đừng nói nữa, ngươi cảm thấy xảy ra nhiều chuyện như vậy chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ sao? Chắn giữa chúng ta là ba sinh mạng đấy.” Lam Lăng Nguyệt cắt ngang Âu Dương Mặc Thần, trong lòng nàng biết tổn thương trong lòng Âu Dương Mặc Thần còn lớn hơn chính mình, hắn vô tội, nhưng hiện tại nàng thật sự rất khó để làm cho mình tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới Hoàn Nương, Phong Lệ Nhã, còn sinh mẫu thân sinh ra mình nữa, ba sinh mệnh máu chảy đầm đìa phân cách hai người bọn họ, nàng không có cách nào để tiêu tan, không cách nào bước chân ra nổi.
“Ta có thể chờ, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, đó là người đời trước, chúng ta vô tội, ta sẽ đợi tới ngày nàng được giải thoát, một năm hai năm ba năm, mười năm, ta nguyện ý chờ đợi, Nguyệt nhi, ta yêu nàng, là nàng chọc ta, là nàng khiến ta yêu nàng, nàng đừng từ bỏ, dù cho muốn ta phải chờ, ta cũng đồng ý.” Âu Dương Mặc Thần cảm giác mình sắp phát điên rồi, hắn không muốn đánh mất, hắn thật sự không thắng nổi chữ yêu này.
Lam Lăng Nguyệt sửng sốt, nhìn thấy Âu Dương Mặc Thần thống khổ, tâm cũng bị bóp đau dữ dội, hắn đột ngột thổ lộ khiến viền mắt của Lam Lăng Nguyệt ẩm ướt, nàng bị Âu Dương Mặc Thần mạnh mẽ ôm vào trong lòng, Âu Dương Mặc Thần cuồng dã cạy mở đôi môi của Lam Lăng Nguyệt, giống như muốn đem nàng tiến nhập vào xương tủy của chính mình, dưới cơn mưa to hai người hôn nhau say đắm.
“Âu Dương Mặc Thần, nếu như sau ba năm, ta tiêu tan, ven hồ sau núi chờ ta, ta sẽ gả cho ngươi, nếu như sau ba năm, không tiêu tan, chúng ta cả đời không gặp.” Lam Lăng Nguyệt nói bên tai Âu Dương Mặc Thần xong, đẩy hắn ra, sau đó ở trong căn nhà tranh sau núi bắn pháo tín hiệu của Quỷ Trung đường, chờ Hoa Ngạo Tuyết dẫn người tới, Lam Lăng Nguyệt đi theo Hoa Ngạo Tuyết nâng thi thể Hoàn Nương, rời khỏi tầm mắt của Âu Dương Mặc Thần.
Dựa theo ý nguyện của Hoàn Nương sai người mai táng bà ở dưới chân núi Thiên Sơn tông, Lam Lăng Nguyệt thì lại mang theo lệnh bài Linh Sát làm Linh Sát giáo chủ, cũng dẫn dắt giáo chúng đi tới Phong đường, giải cứu Thu Nhược Thủy và tiểu Hạo nhi, hơn nữa nhân lúc Phong đường như rắn mất đầu, thu phục Phong đường, sát nhập vào Quỷ Trung đường, cùng với Linh Sát, hai đường một giáo sát nhập, Linh Sát thành đệ nhất đại giáo trên giang hồ, vượt qua cả địa vị của Thiên Sơn tông trong năm nước, nhưng khi Bách Diệp biết giáo chủ Linh Sát là quỷ nha đầu Lam Lăng Nguyệt, vui đến quên trời quên đất, gặp người liền đổi giọng không nói ông là Thiên Sơn tông chủ nữa mà bảo rằng ông là sư phụ giáo chủ Linh Sát.
Còn Hắc Phong sau khi biết độc của đồ đệ mình đã được giải, vẻ mặt ngấn lệ cảm khái có người kế tục rồi, chẳng qua khi biết ước định giữa hắn và Lam Lăng Nguyệt, nét mặt lo lắng, đồ đệ vất vả lắm mới thông suốt, đường tình lại gập ghềnh.
Còn sau khi Thu Nhược Thủy và tiểu Hạo nhi được cứu ra, được Lam Lăng Nguyệt sắp xếp ở trong một hào trạch tại Kim Hoa quốc, Lam Lăng Nguyệt chưa bao giờ nhắc tới việc nàng đã biết hết chuyện trước mặt Thu Nhược Thủy, mà vẫn giống như trước coi bà và tiểu Hạo nhi là người thân của mình, bởi vì bọn họ đối với nàng đã vượt quá giới hạn huyết thống rồi, trong ba năm, Lam phủ sa sút hoàn toàn, Lam Ngữ Yên hóa ngốc, Kiều di nương bệnh chết, Lam Lôi Ngạo phát độc, còn Lam Khê Thiến và Hoa di nương thì bị bán vào thanh lâu, thân phận thấp kém.
Nhoáng cái đã ban năm trôi qua, trong ba năm này, Lam Lăng Nguyệt không gặp qua Âu Dương Mặc Thần, chỉ mơ hồ nghe nói, hắn giao lại binh quyền, mơ hồ nghe nói hắn và Ôn Vân Mặc tu thân dưỡng tính ở Bách Thảo đường, mơ hồ nghe nói Hăc Phong bị hắn chọc tức bỏ đi biết bao lần, nhưng mấy cái nghe nói này nọ lại là niềm vui để nàng giết thời gian mỗi ngày.
“Ba năm, Nguyệt nhi, mặc dù mẫu thân không biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra cuyện gì, kể từ ngày đó sau khi con trở về đến giờ cũng chẳng cười lần nào, mẫu thân biết người con yêu là Thần vương, nếu như yêu, vậy đi gặp hắn đi, có xảy ra chuyện lớn thế nào, chỉ cần trong lòng có yêu thì nhất định sẽ vượt qua.” Dạo gần đây Thu Nhược Thủy thấy số lần Lam Lăng Nguyệt ngẩn ngơ càng tăng, thờ dài, càng lúc càng nhìn không thấu nữ nhi, nàng càng lúc càng buồn thương, nghe Đông Thanh và Hạ Ca nói Nguyệt Nhi là vì nhớ Âu Dương Mặc Thần, các nàng lại không tiện nói chủ tử, thế là Thu Nhược Thủy nhận lấy phần việc này mà tới.
“Mẫu thân con hiểu, kỳ thực con đã nghĩ thông suốt lâu rồi, hôm nay con có việc, buổi trưa mọi người không cần chờ con dùng bữa, mọi người cứ ăn đi.” Lam Lăng Nguyệt nhớ tới hôm nay là ngày ước định, chỉ là không biết hắn còn nhớ không? Cuối cùng nàng quyết định đánh cuộc một lần.
Nhìn Nguyệt nhi ôm tiểu Hỏa nhi chạy băng băng, Thu Nhược Thủy cười, ba năm trước, lần đầu tiên tới uyển này bà đã biết nàng không phải nữ nhi của mình, nhưng nàng không nói thẳng ra, bởi vì nàng rất yêu thương nữ nhi này.
Mà lúc này ở sau núi, một nam tử mặc bộ y sam màu trắng đang đeo đuổi dai dẳng với một nữ tử mặc đồ đỏ phía đối diện, nói là giao đấu, chi bằng nói liếc mắt đưa tình, chờ đến khi hai người bay tới bên cạnh đầm hoa đào.
Hồng sam kiều diễm trên người Lam Lăng Nguyệt nhẹ phất bay trong gió thu, trong lòng ôm một con báo mắt đỏ, môi đỏ mọng nhẹ nhếch lên một tia nghiền ngẫm: “Đường đường là vương gia lại từng bước ép sát, đeo đuổi không dứt như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trọng bản tiểu thư.”
“Bản vương có một giao dịch muốn làm cùng nàng.” Hắn ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đẹp lười nhác của nàng, ba năm, nàng vẫn làm cho người ta vui vẻ thoải mái như xưa.
“Rửa tai lắng nghe.” Đôi bàn tay trắng nõn của nàng không biết đã lây dính bao nhiêu máu tươi từ sớm, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, không biết sợ là gì, huống chi là yêu cầu của hắn.
“Gả cho ta, lấy thiên hạ làm sính lễ, từ chối ta, lật đổ thiên hạ truy đuổi đến cùng.” Trong con ngươi bá đạo của hắn lộ ra nét nhu tình.
“Bản vương thiếu một vương phi, nàng rất phù hợp.” Hắn khó chịu mấy năm nay nàng luôn thu hút sự chú ý của những kẻ khác, quyết định chỉ sủng ái duy nhất một người, hắn đã đợi ba năm, trong ba năm này chỉ cần nghe thấy bên người nàng xuất hiện đồ chó đồ mèo nào hắn sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Đúng lúc quá, ta lại đang thiếu chăn sưởi, chàng vô cùng thích hợp.” Có nam nhân, lại còn được làm Vương phi, sao nàng lại không chấp nhận chứ.
Trong sự bồng bềnh phía sau núi, hai người thoải mái cười rộ, mặc dù đã muộn ba năm, nhưng cuối cùng tình yêu của hai người bọn họ cũng đơm hoa, trên đỉnh núi phía sau, Lam Lăng Nguyệt tựa vào lòng Âu Dương Mặc Thần, nhìn con đường khúc khuỷu dưới chân núi, mặc dù đường lên núi gian nan vất vả, nhưng phong cảnh trên núi thật đẹp đẽ, giống như tình yêu của bọn họ vậy, mặc dù quá trình gian khó, nhưng mùi vị hạnh phúc ngọt ngào vô cùng.