Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 100: Chương 100: Vị Tương Bồi, Cảm Giác Quen Thuộc



CHƯƠNG 100: VỊ TƯƠNG BỒI, CẢM GIÁC QUEN THUỘC
Editor: Luna Huang
Cầm tiêu hòa minh, cùng huân nhàn nhạt nhất tề lượn lờ trong phòng, có vẻ đêm ninh mật tĩnh hảo.
Nhiên nếu là nghe kỹ, sẽ cảm giác được tiếng đàn tối nay có chút không hợp tiếng tiêu, tựa hồ người đánh đàn có chút không yên lòng.
Một bộ thắng tuyết bạch y Tiêu An Tâm lâm song mà ngồi, tóc đen xõa bên vai, mặt mày ôn nhiên, một chi bạch ngọc tiêu trong tay, tiêu âm thản nhiên khởi khởi lạc lạc tràn đầy mười ngón thon dài, rõ ràng không có dung mạo tuyệt thế, lại làm cho lại làm cho người khi nhìn đến hắn đầu tiên mắt liền mắt lom lom, nếu không nhìn tới mộc xe đẩy dưới thân hắn, dáng dấp ôn hòa tĩnh nhiên của hắn kẻ khác cảm thấy hắn vốn nên công tử khuynh trong họa.
Một đôi mắt sáng như ngọc ôn hòa như nước như chứa toàn bộ sao trên trời, đang nhìn người đánh đàn, nhãn thần ôn nhu đến như xuân phong ba tháng ấm lòng người, như ôn tuyền tình cảm ấm áp, ngưng mắt chuyên chú, tựa hồ muốn dùng ôn nhu của hắn nhu hóa người trước mắt.
Có thể đến chính hắn cũng không có phát hiện, thời khắc này nhãn thần của hắn là có ôn nhu cỡ nào, thế nhưng Quân Mi biết, ánh mắt ôn nhu của hắn tràn đầy như vậy, chỉ là đối với nữ nhân đánh đàn trước mắt này mà thôi.
Một khúc thôi, Tiêu An Tâm đem bạch ngọc tiêu nhẹ nắm ở lòng bàn tay, nhìn Bạch Lưu Ly còn đang khảy huyền cầm, thanh âm ôn hòa nói: “Bạch cô nương.”
Bạch Lưu Ly tựa hồ không có nghe được thanh âm của Tiêu An Tâm, cũng không có ý thức kết khúc nhạc, mười ngón rơi trên tranh, nhiên nàng không hề có khúc khác, mà là một chút đẩy cầm huyền, mặc dù thần sắc của nàng nhàn nhạt, nhưng cử động của nàng cũng đã đem không yên lòng của nàng hoàn toàn biểu hiện.
Nhìn dáng dấp không yên lòng của Bạch Lưu Ly, trong ánh mắt của Tiêu An Tâm ôn nhu đến gần như có thể làm mặt nước nổi lên hình như có sầu bi nhợt nhạt, có thể để thân thể vốn là suy nhược đơn bạc của hắn có vẻ càng thêm tái nhợt suy nhược, lệnh Quân Mi cũng đau theo.
“Bạch cô nương?” Tiêu An Tâm gọi Bạch Lưu Ly một hồi, lần này Bạch Lưu Ly lấy tay đè lại cầm huyền khẽ run, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu An Tâm, lễ phép đạm đạm nhất tiếu, “Thiếu công tử gọi?”
mạch tượng của Tiêu An Tâm đã nhiều ngày rất bình ổn, chứng minh phương pháp trị liệu của nàng đã đúng, nàng không dám vỗ ngực bảo chứng có thể để cho hắn bình an đến già, bất quá chí ít trong ba tháng này sẽ không bị bệnh chứng dằn vặt, về phần làm sao để tính mạng của hắn không thụ tam âm tuyệt mạch uy hiếp, nàng còn cần chậm rãi nghiên cứu.

Đã nhiều ngày nàng không vì Tiêu An Tâm ghim kim, chỉ là hắn mỗi ngày phải dùng thuốc không ngừng, nàng cũng không như trước một ngày đến Tiêu phủ hai chuyến nữa, chỉ cần mỗi ngày giờ hợi đến vì hắn bắt mạch quan sát bệnh của hắn, gắn liền với thời gian một canh giờ, trong một canh giờ này, bọn họ hoặc là cùng ngồi đàm luận thi từ ca phú, hoặc hợp tấu mấy khúc, dưới ánh trăng ăn uống.
Mặc dù thời gian cùng Tiêu An Tâm quen biết ngắn, nhưng nàng cảm thấy, Tiêu An Tâm đới với nàng, vẫn có thể xem là một tri kỷ, rõ ràng chỉ là không biết giữa hai người, bọn họ lại có thể một câu đơn giản có thể nói ra trong lòng đối phương nghĩ cái gì, nàng là như vậy, hắn cũng như vậy.
Thiên địa quảng quảng, muốn tìm được một tri kỷ không cần nhiều lời liền có thể ngầm hiểu trong lòng mình nghĩ gì sao mà trắc trở, mà Tiêu An Tâm trước mắt, đúng là để cho nàng gặp được, đối với người sống lại một đời mà nói, sao mà may mắn.
Nếu nàng cùng Tiêu An Tâm nhất tề tĩnh tọa, không có Bách Lý Vân Tựu lãnh diện nam kia một mực ngây ngô ở bên, nghĩ đến bọn họ trò chuyện với nhau sẽ thật vui.
(Luna: Nguyên lai nam chủ làm bóng đèn)
“Từ khúc đã kết, nhìn Bạch cô nương tựa hồ say vào trong đó, không khỏi gọi cô nương một tiếng mà thôi.” Thấy Bạch Lưu Ly kéo đồng mâu, Tiêu An Tâm chỉ cảm thấy tâm ngận là tĩnh mịch, nhiên trong con ngươi hắn lại tán sầu bi, “Không biết Bạch cô nương đang suy nghĩ chuyện gì, có thể nói cho tại hạ, nếu là việc phiền lòng, có thể tại hạ có thể giúp Bạch cô nương đoán một cái ưu phiền cũng nói không chừng.”
(Luna: ta mà là nam chủ ta sẽ nói, thê tử của ta liên quan gì đến nhà mi)
“Ta thất thần sao?” Bạch Lưu Ly mỉm cười tỏ vẻ áy náy, “Để thiếu công tử chê cười, thật xin lỗi.”
Nàng dĩ nhiên thất thần, Bạch Lưu Ly cạn tiếu ở chỗ sâu trong đôi mắt có chút lãnh, bất quá là đánh đàn nghĩ tới Bách Lý Vân Tựu mà thôi, chưa chú ý một khúc kết thúc, mà lãnh diện nam kia bất quá chỉ là tối nay không cũng nàng đến Tiêu phủ mà thôi, trong bụng nàng rõ ràng là vui vẻ hắn cuối cùng không có theo nàng, lại có ý nghĩ nếu hắn đến, thật là một người không đòi hỉ.
“Bạch cô nương là nghĩ tới Vân vương gia sao?” Tiêu An Tâm dừng ở đôi mắt của Bạch Lưu Ly, tựa hồ từ đồng mâu của nàng thấy được suy nghĩ trong lòng nàng, sầu bi trong con ngươi tựa hồ trở nên nồng vài phần, trong giọng nói sảm vào cô đơn để người không dễ phát giác.
Ba ngày trước buổi tối kia, khi hắn khó đè nén nhảy nhót chờ nàng trở lại Tiêu phủ trong lòng, trở lại trước mắt hắn, chỉ có hắn tự mình biết, khi hắn thấy nàng sóng vai cùng Bách Lý Vân Tựu mà đến, tâm có bao nhiêu chặt, chặt đến hắn suýt nữa trước mặt nàng trước mặt Bách Lý Vân Tựu hiện ra quan tâm hắn đối với nàng, cũng chỉ có hắn tự mình biết, tim của hắn đau, so với thừa thụ dằn vặt của tam âm tuyệt mạch còn để hắn khó chịu hơn, xuất hiện của Bách Lý Vân Tựu, của không chỉ có là ánh mắt của hắn, càng là tim của hắn.

Tại nơi, mỗi một đêm nàng đến Tiêu phủ, Bách Lý Vân Tựu cũng sẽ đến đây, nói là lo lắng một mình nàng, chỉ có hắn biết, Bách Lý Vân Tựu cũng không phải lo lắng nàng mà thôi, bởi vì Bách Lý Vân Tựu biết biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ là mỗi một lần, bất luận hắn cùng với nàng đàm luận thơ hay phú, bất luận hắn cùng với nàng dưới ánh trăng ăn uống hay là cầm tiêu hợp tấu, Bách Lý Vân Tựu cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói gì, phảng phất là một người không tồn tại, chỉ đợi một lúc lâu sau ly khai Tiêu phủ, hắn mới có thể cùng hắn nói một câu “Tiêu thiếu công tử, cáo từ.”
(Luna: Mục đích ảnh đến chỉ là làm bóng đèn trưng bày mà thôi)
Hắn biết, hắn động tình, động tình với nàng, lúc nàng đọc lên thơ của Dung Nhược, nàng bắn ra từ khúc chỉ có hai người bọn họ mới nghe qua, nàng cũng đã đụng vào mắt của hắn, tiến nhập tim của hắn, làm hắn vô pháp tự kềm chế động tình đối với nàng, muốn gặp nàng, muốn thấy mặt mày tĩnh của nàng, muốn nghe thanh âm của hàm chứa cạn tiếu của nàng, muốn nhìn dáng dấp đánh đàn của nàng.
Mỗi khi nghĩ đến dáng dấp nàng lo lắng Bách Lý Vân Tựu, hai tay phủng trên gương mặt hắn, dáng dấp nàng cùng Bách Lý Vân Tựu nắm tay, hắn sẽ một đêm không chợp mắt, hắn nghĩ, hắn là điên rồi, bằng không sao như vậy.
Dù cho hắn làm sao đem nàng để ở trong lòng, nàng cũng đã sắp sửa là…thê của người khác.
Nhiên hắn tuy rằng biết biết cái này là sự thực vô pháp nữu đổi, nhưng hắn không cách nào bất tại hồ, hắn thậm chí nghĩ tới đoạt lấy nàng, mà khi cái ý niệm này thoáng hiện trong đầu, đến chính hắn đều vì ý nghĩ của chính mình chấn kinh, hắn dĩ nhiên… Cũng sẽ không biết liêm sỉ như thế, còn muốn cướp thê của người khác.
Có thể tối nay là đêm cuối cùng nàng có thể cùng hắn tĩnh tọa đánh đàn thổi tiêu, bởi vì ngày mai, nàng sẽ gả cho Bách Lý Vân Tựu vi thê rồi.
Quỷ Vương gia cùng đại ác nữ Bạch Lưu Ly minh dạ đại hôn, dĩ chuyện là cả Tố thành mọi người đều biết.
“Thiếu công tử nói giỡn, khó có được một đêm hắn không ở trước mắt, trước mắt sạch sẽ, Lưu Ly sao nhớ hắn.” Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy lời của Tiêu An Tâm có chút buồn cười, đích thật là khó có được một đêm hắn không theo nàng, nàng nên cảm thấy trước mắt sạch sẻ mới đúng, mặc dù hắn theo nàng cũng không hề nhiều lời, “Vương gia để Thính Phong đến chuyển cáo ta, nói tối nay hắn bận rộn, liền không cùng Lưu Ly đến.”
Bạch Lưu Ly ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng lại tựa hồ như có loại cảm giác mao mao nói không được, đích thật là mới nãy nghĩ đến hắn, đã nhiều ngày, nàng thành thói quen hắn trước mắt nàng, tối nay lại đột nhiên không thấy bóng dáng của hắn, cảm giác có chút không quen, khó tránh khỏi suy nghĩ.

Quả nhiên người cũng phạm tiện, trước mắt cảm thấy chướng mắt, không thấy lại giác thiếu chút gì, về phần thiếu cái gì, nàng nói không được, chẳng qua là cảm thấy không có quen mà thôi.
“Minh dạ đó là cuộc sống đại hôn của Bạch cô nương cùng Vân vương gia, tại hạ trước tiên ở nơi này chúc phúc Bạch cô nương.” Tuy là đau lòng, Tiêu An Tâm vẫn là nói ra lời từ tự đáy lòng, tuy rằng đứng ở bên người nàng không phải là hắn, nhưng hắn lại vẫn là hy vọng nàng hạnh phúc, “Minh dạ tại hạ sẽ đến đòi uống chén rượu mừng, đến lúc đó Bạch cô nương không nên chê tại hạ thân thể không tốt hủy bầu không khí đại hôn là tốt rồi.”
Nếu là hắn có một đôi chân kiện toàn, hắn tất sẽ không chút do dự cướp nàng về bên người, chỉ là, hắn bộ dáng này, dù cho có được nàng, lại cho nàng được cái gì?
“Thiếu công tử nói quá lời, có thể được thiếu công tử đại giá quang lâm là phúc khí của Lưu Ly, nếu có ai dám pha trò thiếu công tử đi đứng bất tiện, Lưu Ly tất là người thứ nhất để hắn kiếp này biết tư vị không bao giờ biết cười ra sao.” Ánh mắt Bạch Lưu Ly rơi xuống trên hai chân của Tiêu An Tâm, nhãn thần trong nháy mắt chợt trở nên lạnh lùng.
Chân của hắn, nàng thay hắn xem qua, kinh mạch thần kinh từ lâu hoại tử, dù cho Hoa Đà trên đời cũng không làm nên chuyện gì, là người làm không phải do trời, chỉ là nàng nghĩ không ra, đến tột cùng là thâm cừu đại hận như thế nào, đối một ấu hài còn lót tả hạ độc thủ như vậy, hơn nữa còn là ấu hài suy nhược mắc tam âm tuyệt mạch.
Nàng không hỏi hắn là người phương nào gây nên, hắn cũng không có dự định muốn nói cho nàng biết, cũng không phải là đời này hắn cũng vô pháp đứng lên hành tẩu mà bi thương, chỉ là như thưòng lui tới cùng nàng tán phiếm, nếu đối phương không muốn cho biết, nàng liền không hỏi tới nữa, chỉ hỏi một câu, “Nếu Lưu Ly có thể để cho thiếu công tử đứng lên hành tẩu như người thường, lại phải chuyện thống khổ người thường không thể chịu, thiếu công tử nguyện ý?”
Nàng còn nhớ rõ ánh mắt của Tiêu An Tâm lúc đó nhìn nàng, khiếp sợ, sau đó là cô đơn vô tận, hắn nói, nếu là có thể sống, lại có ai muốn chết? Nàng liền quyết định, muốn thay hắn trị liệu hai chân, bởi vì hắn là tri kỷ duy nhất bất luận kiếp này hay là kiếp trước của nàng.
Vì tri kỷ, nàng liền không cho phép bất luận kẻ nào cười nhạo hắn một câu.
(Luna: Đừng nói là do nam chủ làm nha)
Lời của Bạch Lưu Ly để lòng của Tiêu An Tâm đột nhiên nhảy nhanh hơn, trong tròng mắt ôn nhu không biết là mừng rỡ hay là cô đơn, chỉ coi hắn cần mở miệng nói cái gì, mới vừa rồi Quân Mi đi ra ngoài pha trà báo lại, “Công tử, Vân vương gia đến đây đón Bạch gia chủ, chính ở bên ngoài phủ chờ.”
Lời của Tiêu An Tâm ra đến khóe miệng cuối cùng không có nói ra, chỉ là đẩy xe lăn tiễn Bạch Lưu Ly ra ngoài, nhiên đến nguyệt môn Mai các, Bạch Lưu Ly liền ngăn lại đưa tiễn của Tiêu An Tâm, Tiêu An Tâm biết, nàng là lo lắng sương đêm không tốt với thân thể của hắn, liền không kiên trì nữa.
Bạch Lưu Ly cũng không quay đầu lại, coi như nàng đi ra vài bước, Tiêu An Tâm đột nhiên gọi nàng lại, “Bạch cô nương.”
“Ân?” Bạch Lưu Ly quay đầu lại.

“Không có việc gì.” Bóng đêm rất tối, không nhìn thấy không nhìn thấy miệng của Tiêu An Tâm muốn nói lại thôi, chỉ nghe thanh âm ôn hòa của hắn nói, “Một đường cẩn thận chút.”
“Đa tạ thiếu công tử quan tâm, cáo từ.” Không ít khoảnh, thân ảnh của Bạch Lưu Ly biến mất ở tại trong tầm mắt của Tiêu An Tâm.
Tiêu An Tâm cũng nhìn phương hướng đã lâu nhìn không thấy của thân ảnh Bạch Lưu Ly, thật lâu không có chuyển động xe đẩy trở về phòng.
Kỳ thực, mới vừa rồi hắn muốn hỏi, sau ngày mai, nàng có đến Tiêu phủ nữa không>
“An nhi.” Coi như Tiêu An Tâm nhìn phương hướng từ lâu không người xuất thần, một đạo thanh âm phụ nhân từ ái truyền đến, Tiêu đại phu nhân được Phúc ma chậm rãi đỡ đi tới hướng Mai các.
“Nương.” Tiêu An Tâm lập tức thu hồi ánh mắt xuất thần.
Tiêu đại phu nhân vẫn là nhìn về phía phương hướng mới vừa rồi Tiêu An Tâm nhìn xuất thần, hỏi: “Bạch gia chủ đi rồi?”
“Ân, đi rồi.” Thanh âm của thanh âm của rất nhẹ, mang theo ai lạnh cuối mùa thu, mặc dù hắn đã cực lực che giấu, lại không có thể tránh được cái lỗ tai của Tiêu đại phu nhân.
Chỉ thấy trong mắt của Tiêu đại phu nhân có tình cảm người bên ngoài không đọc được chảy qua.
An nhi, nương làm sao để người khổ sở được, thứ người thích, nương đều sẽ giúp ngươi có được.
(Luna: Nghĩ không ra a. . .)
—— đề lời nói ngoài ——
A a a, lại đến cuối tuần! Thứ bảy của canh tân chậm lại khi đến ngọ có lẽ buổi tối ~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.