Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 154: Chương 154: Oa Cùng Cẩu



CHƯƠNG 8: OA CÙNG CẨU
Editor: Luan Huang
Ám Nguyệt Ám Dạ Ám Dạ lad hàng xóm mới của đôi phu thê Bạch Lưu Ly, đương nhiên, bọn họ cũng đôi phu thê.
Lúc nhìn thấy Ám Nguyệt một khắc kia, trong lòng Bạch Lưu Ly liền nghĩ, lúc đầu nàng đã nói với Bách Lý Vân Tựu, đợi sự tình xong xuôi liền thay cảm tình của Ám Nguyệt nghĩ một chút biện pháp, hiện tại xem ra không cần nữa.
Ám Nguyệt vẫn là tưng tưng giống như trước đây, cũng không quản Bách Lý Vân Tựu có hoan nghênh nàng hay không, cũng không quản Bạch Lưu Ly có phản cảm hay không, trực tiếp tiến lên đã bắt hai tay của Bạch Lưu Ly nhìn trên nhìn dưới, nhìn dưới lại nhìn trên, hoàn toàn không có cảm giác hồi lâu không gặp, chỉ là cười híp mắt nói: “Phu nhân so với trước đây đẹp hơn! Gia thật biết nuôi người!”
Ám Nguyệt nói xong, cũng không đợi Bạch Lưu Ly nói, trực tiếp thí điên thí điên chạy ra hậu viện, xong lại chạy trở về, lập tức kinh ngạc nói: “Oa! Gia, phu nhân, trạch tử của các ngươi làm sao có thể mộc mạc như thế!”
Bạch Lưu Ly nhìn Ám Nguyệt hoạt bính loạn khiêu, bỗng nhiên có loại cảm giác rất nhiều rất nhiều năm chưa gặp nhau, nàng thậm chí cho rằng, nàng cùng Bách Lý Vân Tựu cả đời này, có thể cũng sẽ không tái kiến những người ở Tố thành nữa, trái lại chưa bao giờ nghĩ tới, có lúc cũng sẽ có tặng lễ cho bọn hắn.
Lúc này Ám Nguyệt, đã bỏ đi thân là trang phục hắc sắc của ti mệnh ám vệ, đổi thành trang phục nữ tử, tóc thật dài búi thành búi tóc phụ nhân, có cắm một cây ngọc bích trâm, nhiên giở tay nhấc chân của nàng, nhất ngôn nhất ngữ lại chưa có thay đổi chút nào, hoàn toàn không giống phụ nhân đã gả cho người.
Ám Nguyệt luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, kinh ngạc như vậy cả tiếng mà nói, Bạch Lưu Ly cũng không chú ý, dù sao trạch tử của bọn họ quả thực mộc mạc, nhiên Ám Nguyệt lớn tiếng trong đường Bạch Lưu Ly đều có thể nghe được âm mới rơi, liền có một tiếng nghiêm nghị quát lớn vang lên ở ngoài cửa, tiện đà nam tử cả người bố y hạt sắc to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt Bạch Lưu Ly, ngũ quan nam tử cương nghị, dáng dấp ngày thường rất tốt, chính là dưới mắt phải của hắn có một dấu vết thật dài rõ ràng dử tợn để cả khuôn mặt của hắn thoạt nhìn rất là lãnh ngạnh, cùng Bách Lý Vân Tựu một dạng thoạt nhìn cực kỳ không dễ ở chung.
Đây nghĩ đến đó là Ám Dạ trong miệng Ám Nguyệt vẫn lẩm bẩm, Bạch Lưu Ly đánh giá Ám Dạ, nhìn người Ám Nguyệt vẫn tâm tâm niệm niệm, Bạch Lưu Ly thật không có nghĩ tới Ám Dạ sẽ là bộ dáng này, còn tưởng rằng là một dáng dấp tiểu bạch kiểm cho nên mới câu được hồn của Ám Nguyệt, bất quá như vậy cũng tốt, giống nam nhân.

Bạch Lưu Ly nghĩ như vậy, không khỏi cười, Ám Dạ vì lo lắng Ám Nguyệt miệng vô già lan tính tình tưng tưng chọc Bách Lý Vân Tựu, cấp cấp mà đến, còn chưa vào cửa liền nghe được Ám Nguyệt ở trong sân cao giọng ồn ào, lúc này lại thấy Bạch Lưu Ly đang cười, nhất thời lại xấu hổ lại câu nệ, liền vội vàng tiến lên hướng Bạch Lưu Ly ôm quyền thật sâu khom người, giọng nói cung kính đến không thể cung kính hơn nói : “Ám Dạ gặp qua phu nhân! Còn thỉnh phu nhân tha thứ lỗ mãng của tiểu muội.”
Mà giờ khắc này đã là tới gần chạng vạng, y quán không còn người tới xem chẩn, bằng không Ám Dạ như vậy sẽ để Bạch Lưu Ly xấu hổ.
Trong khoảnh khắc Bạch Lưu Ly liền đã quan sát Ám Dạ một lần, lập tức khẽ cười nói: “Ám Dạ công tử, ta ngươi hôm nay là hàng xóm, hà tất câu nệ như vậy, tính tình của Ám Nguyệt động lòng người, làm sao lỗ mãng như vừa nói, huống hồ nàng nói cũng là lời nói thật, tòa nhà này của chúng ta quả thực đơn sơ chút, dù sao ngân lượng hữu hạn.”
Ám Dạ có chút vô cùng kinh ngạc, lúc ngẩng đầu, Bạch Lưu Ly đã xoay người đi đến hậu viện, một bên hướng hắn khách khí nói: “Ám Dạ công tử vào trong ngồi.”
Ám Dạ đi theo phía sau Bạch Lưu Ly đi đến hậu viện, lúc này trong viện đã không có thanh ồn ào của Ám Nguyệt, dưới cây đào, Bách Lý Vân Tựu đưa lưng về phía bọn họ đứng chắp tay, Ám Nguyệt còn lại là quỳ một chân trên đất phía sau hắn, vùi đầu thấp thấp, vai run run, làm như đang nức nở.
Ám Dạ thấy bóng lưng của Bách Lý Vân Tựu, trong lòng chấn động, cước bộ cũng dừng một chút, lập tức bước đi tiến lên, bên cạnh Ám Nguyệt quỳ một chân trên đất hướng Bách Lý Vân Tựu, thanh âm là có chút nức nở nói: “Ám Dạ, gặp qua gia!”
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khe khẽ thở dài, sau đó xoay người, khom lưng tự mình đở Ám Dạ cùng Ám Nguyệt lên, thanh âm vẫn là lãnh đạm như trước, “Đứng lên đi, sau này chớ để quỳ xuống ở trước mặt ta.”
Ám Nguyệt cùng Ám Dạ không hề động, chỉ thấy nhãn thần của Bách Lý Vân Tựu lãnh lãnh, cũng lạnh lùng phun ra một chữ, “Đứng.”
Ám Nguyệt cùng Ám Dạ lập tức cấp tốc đứng dậy, thời gian Ám Nguyệt đứng lên lấy mu bàn tay lau khóe mắt một cái, Bạch Lưu Ly cạn tiếu tiến lên, hương phu thê Ám Nguyệt nói: “Tối nay ở lại chỗ chúng ta dùng cơm thế nào?”
Ánh mắt của Ám Nguyệt trong nháy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, hưng phấn nói: “Phu nhân ngươi cũng không thể gạt ta a, ta sẽ về quầy đóng cửa ngay!”

Ám Nguyệt hưng phấn mà nói xong, phong phong hỏa hỏa đi ra ngoài, Ám Dạ có chút bất đắc dĩ đè mi tâm, tiện đà hướng Bách Lý Vân Tựu cúi đầu nói: “Gia, ta cũng trước đi qua một chuyến, tính tình nàng như vậy, ta sợ nàng làm hỏng cửa hàng.”
Bách Lý Vân Tựu chỉ là khẽ gật đầu, vẫn chưa lên tiếng trả lời, Ám Dạ như trước cung kính lui ra.
Thẳng đến không thấy thân ảnh của Ám Dạ, ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu vẫn như cũ có chút xa xưa, Bạch Lưu Ly mới lấy tay quơ quơ trước mặt Bách Lý Vân Tựu, thẳng đến Bách Lý Vân Tựu đưa mắt rơi xuống trên người nàng, mới nắm tay hắn cười nói: “Rất khiếp sợ?”
“Đúng.” Bách Lý Vân Tựu từ chối cho ý kiến.
“Ta cũng vậy.” Bạch Lưu Ly cười đến ôn hòa, lôi kéo tay của Bách Lý Vân Tựu đi vào chẩn đường, “Dọn dẹp chẩn đường một chút, hôm nay chúng ta cũng đóng cửa sớm đi.”
“Ân.” Khóe miệng Bách Lý Vân Tựu bò lên trên tiếu ý nhợt nhạt, nắm hồi tay của Bạch Lưu Ly.
Ám Nguyệt phong phong hỏa hỏa chạy đi, Bách Lý Vân Tựu thu thập xong chẩn đường lại phong phong hỏa hỏa chạy trở về, hai tay cầm hai giỏ đồ to, cười híp mắt nói với Bạch Lưu Ly: “Phu nhân, không cần đi mua nguyên liệu nấu ăn, ta đều mua xong rồi!”
Bạch Lưu Ly nhìn hai giỏ đồ to, đồ vật bên trong sắp rơi ra ngoài, ngẩn người, sau đó cười tiếp nhận một giỏ, cùng Ám Nguyệt vào trong viện, không lâu sau, Ám Dạ cũng tới.
Khi Ám Dạ cùng Ám Nguyệt thấy Bách Lý Vân Tựu ngồi xổm trước lò bếp, có chút mục trừng khẩu ngốc, lại nhìn thấy lại nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu ngồi ở ngoài trù phòng nhặt rau, càng chấn kinh đến nói không ra lời, Ám Nguyệt dùng sức lấy khuỷu tay chạm Ám Dạ, nói nhỏ: “Dạ Dạ, gia cư nhiên nhặt rau, ta không nhìn lầm chứ?”

“Không nhìn lầm…” Trong lúc bất chợt Ám Dạ cũng muốn lấy khuỷu tay chạm vào ai đó nói một câu ngạc nhiên như thế, thế nhưng hắn không biết chạm ai.
Bách Lý Vân Tựu ngẩng đầu nhàn nhạt liếc bọn họ một mắt, thản nhiên nói: “Ám Dạ múc nước giúp rửa rau, Ám Nguyệt tiến trù phòng hỗ trợ.”
“Vâng!” Hai người nghe lời lập tức phân công nhau đi làm.
Nói thật ra, tay nghề của Bạch Lưu Ly không được tốt lắm, thậm chí có thể xưng là kém nhất, Bách Lý Vân Tựu càng không cần phải nói, nên xuống bếp loại chuyện này, vẫn là giao cho Bạch Lưu Ly, nhưng khi Ám Nguyệt thấy Bạch Lưu Ly lật thứ gì đó đen thùi lùi trong chảo đã hoàn toàn nhìn không ra là vật gì, mí mắt của Ám Nguyệt giần giật, cùng Bạch Lưu Ly nói nàng làm là được rồi, trong lòng Bạch Lưu Ly trái lại vui, bởi vì này việc của trù phòng nàng quả thực không được, chỉ là nàng ra trù phòng, Ám Nguyệt để cho nàng gọi Ám Dạ tới hỗ trợ.
Ám Dạ mới vừa vào trù phòng, Ám Nguyệt lập tức dắt ống tay áo của hắn nhịn không được bát quái, “Dạ Dạ, bản lĩnh xuống bếp của Vương phi vô cùng thê thảm a, hai năm qua gia làm sao sống được?”
Ám Dạ nhìn thoáng qua đồ đen thùi lùi trong tay Ám Nguyệt hoàn toàn thay đổi, mí mắt cũng giật, trong lòng suy nghĩ, may là tức phụ nhi của hắn có một tay hảo trù nghệ, tuy rằng trong ngày thường tưng tưng đến hắn có chút khó có thể, bất quá cũng so với bụng của mình ủy khuất mỗi ngày mạnh hơn a!
Ngoài trù phòng, Bạch Lưu Ly ngồi ở bên người Bách Lý Vân Tựu rửa rau, dùng vai đụng đụng hắn nói: “Bách Lý Vân Tựu, thế nào cảm giác trù nghệ của ta bị chê?”
“…” Bách Lý Vân Tựu trầm tư chỉ chốc lát, mới nói, “Không có, ta không ghét bỏ Lưu Ly.”
Bạch Lưu Ly tiếp tục cườ irửa rau, trong lòng Bách Lý Vân Tựu trọng trọng thở dài, trong ngày thường tâm tư của Lưu Ly nhạy bén vậy, thế nào bỏ quên trầm tư chỉ chốc lát mới vừa rồi của hắn, tài nấu nướng của Lưu Ly, quả thực… Vô cùng thê thảm, có thể coi là khó nuốt hơn nữa, hắn vẫn phải nuốt xuống, chỉ có thể ở đáy lòng lặng lẽ nghĩ lúc nào có thể ăn cơm nước tương đối bình thường.
Bất quá thời khắc này trong lòng Bách Lý Vân Tựu chỉ hy vọng tài nấu nướng của Ám Nguyệt không nên so với tài nấu nướng của Bạch Lưu Ly kém một bậc là được.
Nhiên, kết quả là ngoài Bách Lý Vân Tựu dự liệu, trước mắt thức ăn không ngừng bưng lên cùng thức ăn hoàn toàn không có bộ dáng trong ngày thường Bạch Lưu Ly bưng lên hoàn toàn cách biệt một trời, đó là đến vị đạo bay vào mũi cũng không như thường ngày, không chỉ là tâm trạng của Bách Lý Vân Tựu thật to thở phào nhẹ nhõm, đó là đến tiểu Hoàng mau trưởng thành đều cao hứng vòng vòng ở trong sân.

Bách Lý Vân Tựu vỗ vỗ đầu của tiểu Hoàng, trong cổ họng của tiểu Hoàng ô ô vài tiếng, Bách Lý Vân Tựu thở dài, quả nhiên đến tiểu Hoàng cũng ghét bỏ đồ Lưu Ly nấu, vì vậy Bách Lý Vân Tựu thưởng cho tiểu vậy nhỏ cùng hắn đồng bệnh tương liên này một cái giò heo, tiểu Hoàng hưng phấn không gì sánh được.
Bất quá há chỉ là một người một chó này hưng phấn, đó là đến Bạch Lưu Ly đều có chút hưng phấn, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới tài nấu nướng của Ám Nguyệt đúng là tốt như vậy, chỉ cần ngửi vị đạo cũng đã có cảm giác bụng đói kêu vang.
Trước khi Ám Nguyệt hôm nay đến trạch tử của Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly luôn luôn hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc này từ phòng bếp đi ra lại bắt đầu nhìn chung quanh, Ám Dạ cho là nàng đang tìm rượu, không nói hai lời liền trực tiếp nhảy qua tường ngăn hai nhà trạch tử, bất quá chỉ chốc lát liền từ trạch tử của bọn họ lấy ra hai vò rượu bay qua tường ngăn trở về.
Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt nhìn hắn một mắt, ôn hoà nói: “Ngày mai hủy bức tường này đi, đỡ phải luôn luôn lật tới lật lui phiền phức, cũng cho trạch tử keo kiệt này của chúng ta dính dính quý khí khu nhà cấp cao của các ngươi, thuận tiện mượn hạ nhân của các ngươi cho chúng ta sai sử.”
(Luna: Biết tính toán dễ sợ 😀 chỉ vì trù nghệ thôi đó)
Ám Dạ có chút lúng túng nhức đầu, Ám Nguyệt còn lại là cười hắc hắc lấy vò rượu trong tay Ám Dạ ra, Bạch Lưu Ly có chút buồn cười, nguyên lai trong lòng ngốc tử còn nhớ ban ngày Ám Nguyệt cười nhạo trạch tử của đem bọn họ.
Lúc ăn cơm, dư quang của khóe mắt Ám Nguyệt vẫn ở chỗ cũ chung quanh loạn phiêu, Bách Lý Vân Tựu rốt cục thản nhiên nói: “Ám Nguyệt, ta nhớ kỹ tròng mắt ngươi không có mao bệnh loạn lật.”
Ám Dạ ở dưới bàn đụng đụng đầu gối của nàng, ý bảo nàng không nên nói chuyện lung tung, ánh mắt của Ám Nguyệt vừa vặn rơi vào trên người tiểu Hoàng bất diệc nhạc hồ ngậm xương, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng phun ra, “Ta còn tưởng rằng gia cùng phu nhân đang nuôi oa oa a, ai biết nuôi một còn đại hoàng cẩu.”
“…” Đôi đũa trong tay Ám Dạ suýt nữa rơi xuống đất.
—— đề lời nói ngoài ——
Canh 3 ngày, ngày mai nghỉ ngơi, các cô nương ngày mai sờ chờ canh tân



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.