Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 167: Chương 167: Bụng Ta



CHƯƠNG 21: BỤNG TA
Editor: Luna Huang
A Uyên có mẫu thân, vui vẻ đến không được, hận không thể một ngày mười hai đều dính vào bên người mẫu thân.
Bách Lý Vân Tựu nuôi đứa bé này, hài tử tự nhiên phải theo họ hắn, chỉ là Vân Uyên cùng Vân Diên, gọi ra đó là cùng tên với nương hắn, điều này làm cho hắn không khỏi cau mi lại.
A Uyên vốn là sợ hắn, thấy hắn lộ mi tâm nửa nhíu ở bên không mang mặt nạ thì càng sợ, khẩn trương đến tránh phía sau Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của A Uyên, cạn tiếu nhìn Bách Lý Vân Tựu.
Không lâu sau, Bách Lý Vân Tựu thư giãn mi tâm khẩn túc, ánh mắt rơi thẳng trên người A Uyên, A Uyên ở phía sau Bạch Lưu Ly rụt một cái, Thính Phong thấy quả muốn tiến lên túm hắn lại bị Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên ngăn trở.
Bạch Lưu Ly từ phía sau kéo A Uyên ra, chậm rãi đẩy hắn đến trước mặt Bách Lý Vân Tựu, ôn nhu cười nói: “Đến đó đi,, A Uyên cha ngươi có chuyện nói cho ngươi, đừng sợ.”
A Uyên nơm nớp lo sợ, nhìn Bạch Lưu Ly lại nhìn Thính Phong, người trước nhu cười. Người sau bình tĩnh gương mặt. cuối cùng mới dám nhìn Bách Lý Vân Tựu, tay nhỏ bé nhưng cũng không dám buông ống tay áo của Bạch Lưu Ly ra.
Bách Lý Vân Tựu chỉ là cụp mắt nhìn hắn, không nói lời nào, A Uyên ngẩng đầu nhìn mắt phải đen như mực của hắn, chậm rãi buông lỏng ống tay áo của Bạch Lưu Ly ra, Bách Lý Vân Tựu vẫn không có nói, chỉ là kéo khóe miệng, giơ tay lên để nhẹ trên đầu của A Uyên, nhẹ nhàng xoa xoa.
Bỗng nhiên trong lúc đó, A Uyên cảm thấy bàn tay to xoa đầu hắn rất ấm rất ấm, để hắn một chút cũng không cảm thấy lạnh, người trước mắt vừa còn cảm giác rất đáng sợ cũng không đáng sợ, vì vậy mở miệng, có chút dập đầu nói lắp: “Cha. . . Cha!”
Kỳ thực A Uyên hơn hai tuổi cũng không biết cha cùng mẫu thân đến tột cùng là cái gì, chỉ biết là người sẽ đối tốt với hắn, sẽ ôm ôm ôm ôm hắn sờ sờ khuôn mặt của hắn xoa xoa đầu của hắn, đều vẫn chưa có người nào ôm qua hắn!
“Sau này ngươi tên là Bách Lý Uyên, nhớ không?” Cười ở khóe mắt Bách Lý Vân Tựu tuy rằng rất nhạt cũng rất nhu hòa, lại một lần nữa xoa xoa đầu của A Uyên, thả chậm ngữ tốc lập lại: “Bách Lý Uyên.”
“Bách Lý. . .Uyên?” A Uyên nghiên đầu, cái hiểu cái không, Bách Lý Vân Tựu cũng không giận, chỉ là thu hồi tay đặt ở đầu hắn, A Uyên lại vào lúc này hướng hắn giang hai cánh tay ra, đôi mắt to xinh đẹp toát ra mong đợi nói mong đợi nói, “Cha ôm, cha ôm ôm!”
Hắn có mẫu thân rồi, cũng có cha rồi! Vậy hắn có thể bảo cha ôm ôm rồi! Phong thúc cũng không có ôm hắn!

Thính Phong bị cử động đột nhiên này của A Uyên dọa sợ, không chút suy nghĩ liền đưa tay đánh rơi hai tay của A Uyên giơ hướng Bách Lý Vân Tựu, A Uyên bị đau, khiếp khiếp rút hai tay về.
Nguyên lai cha cũng chắc là sẽ không ôm hắn sao?
“Gia, A Uyên còn không hiểu chuyện, người đừng trách hắn.” Thính Phong kỳ thực không ghét A Uyên, thậm chí nói hắn cũng là thích đứa bé này, chỉ là hắn không thể tha thứ Mục Chiểu đối với Bách Lý Vân Tựu như vậy, hắn cũng chưa từng cùng hài tử tiếp xúc qua, không biết làm sao đối đãi hài tử, thì phương thức cùng thái độ đối với thì đối với A Uyên rất kỳ quái, bất quá nếu để hắn nhìn A Uyên chọc giận Bách Lý Vân Tựu mà bị phạt, hắn thành thật không nỡ.
Bạch Lưu Ly nhìn Thính Phong khẩn trương, không nói, chỉ là đem đường nhìn dừng hình ảnh nét mặt Bách Lý Vân Tựu.
Trên mặt Bách Lý Vân Tựu cười không có biến hóa, chẳng những không có uấn não A Uyên, trái lại ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, để Thính Phong kinh ngạc không thôi, “Gia. . .”
Ba năm nay, tựa hồ gia. . . Thay đổi rất nhiều, rất nhiều.
Bách Lý Vân Tựu không có để ý Thính Phong ngạc nhiên, chỉ là hướng A Uyên cúi đầu đưa hai tay ra, thanh âm nhàn nhạt lại ôn hòa: “Đến đây, cha ôm.”
A Uyên mạnh ngẩng đầu, lăng lăng nhìn mặt nạ bên mặt trái của Bách Lý Vân Tựu, sau đó nhào tới trong lòng Bách Lý Vân Tựu, thân thể nho nhỏ có chút lạnh, Bách Lý Vân Tựu cười cười, ôm hắn đứng lên.
A Uyên lập tức nắm thật chặt vạt áo của Bách Lý Vân Tựu, vui vẻ không thôi, cha ôm ôm rất ấm rất ấm, so với tay của cha còn ấm hơn.
Đúng lúc này, buồng trong tiểu điểu nhi vốn là đang ngủ khóc, Bạch Lưu Ly xoay người liền đi vào trong phòng.
A Uyên nghe tiếng khóc nhuyễn nhuyễn nhu nhu của tiểu điểu nhi, tò mò trừng mắt nhìn, Bách Lý Vân Tựu ôm hắn đi vào trong phòng, nói: “Cha dẫn ngươi đi xem muội muội.”
Muội muội? A Uyên nghiên đầu.
Nhà chính chỉ còn lại có Thính Phong, cô linh linh, chỉ có tuyết ngoài phòng, ngọn đèn thiêu đốt cùng với một bàn bình rượu bồi hắn.

Thính Phong đứng ở hành lang ngoài cửa, nhìn tuyết tung bay, nhãn thần phiêu hốt, tâm sự nặng nề.
A Uyên thành phần tử một nhà của Bách Lý Vân Tựu, lưu tại Liễu thành.
Thính Phong cũng lưu lại, bất quá hắn tự nhiên không dám đi gian nhà của Bách Lý Vân Tựu, tự nhiên mà vậy cọ gian nhà Ám Dạ cùng Ám Nguyệt, Ám Nguyệt muốn từ trong miệng hắn biết chuyện của Bán Nguyệt, liền để hắn ở, thế nhưng ai biết hắn ở đến dương liễu mọc rễ, ngủ đến Liễu thành có bóng râm, hắn còn không có một chút dấu hiệu phải ly khai.
Vì vậy, Ám Nguyệt bắt đầu đuổi hắn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Ám Nguyệt trước mặt Thính Phong có thể nói là một chút mặt mũi cũng không cho, Thính Phong cũng có thể nói là da mặt dày.
Ám Nguyệt ghét bỏ hắn nói: “Thính Phong, ngươi một người hết ăn lại uống chờ ăn chờ uống gì cũng không làm, đến cùng lúc nào mới cút đi!”
Thính Phong không thèm để ý chút nào, chỉ lấy một cành liễu đùa với tiểu Tinh Thiên đã nửa tuổi da mặt dày nói: “Ở chỗ này mỗi ngày không lo ăn không lo uống, không đi.”
“. . .” Khóe mắt của Ám Nguyệt giần giật, “Thính Phong, ngươi chừng nào thì học được da mặt dày như vậy?”
“Cảm tạ khích lệ.” Thính Phong chọc cho tiểu Tinh Thiên cười khanh khách, hắn cũng cười, “Bất quá Ám Nguyệt ngươi không cần khen ta nữa, mặt ngươi còn dày hơn ta, nếu không ngươi làm sao có thể ăn được Ám Dạ đầu gỗ?”
“. . .” Khóe mắt của Ám Nguyệt co rút, “Thính Phong ngươi tên khốn kiếp! Mau cút!”
Thính Phong ha ha cười một tiếng, ôm lấy Tinh Thiên ngồi ở tiểu mộc đắng, cười nói: “Tiểu Tinh Thiên, nhìn nương ngươi nương ngươi, hung đến như mẫu dạ xoa, cũng chỉ có cha ngươi cái loại đầu gỗ đầu gỗ này mới có thể muốn nàng, ngươi nói có đúng hay không?”
Tiểu Tinh Thiên khanh khách cười không ngừng.
“Thính Phong, Ngươi để nhi tử ta xuống cho ta!” Ám Nguyệt bị Thính Phong chọc giận đến nha dương dương, tiến lên liền muốn từ trong lòng Thính Phong đoạt lấy tiểu Tinh Thiên.
“Ha ha, xem nhi tử ngươi cũng đều ở đây cười ngươi.” Thính Phong lui về sau tránh thoát động tác của Ám Nguyệt, tiện đà rất nhanh chạy đi đại môn, “Mẫu dạ xoa, nhi tử ngươi ta ôm rồi, ta đi tiêu cục.”

“Ngươi ——” Ám Nguyệt tức giận đến sôi lên.
Lúc này Bạch Lưu Ly đang từ y quán đi tới viện tử, thấy Ám Nguyệt nhất phó cắn răng nghiến lợi, không khỏi buồn cười: “Sáng sớm náo nhiệt như thế, lại đang đuổi Thính Phong đi?”
“Không đuổi hắn, ta chờ lột da hắn.” Ám Nguyệt vẻ mặt căm giận.
“. . . Ác như vậy?” Bạch Lưu Ly tiếu ý không giảm.
A Uyên ở trong dưới bóng cây ở trong viện do Ám Nguyệt dạy tập viết lúc này chạy đến bên người Bạch Lưu Ly, cầm lấy tay nàng hỏi: “Mẫu thân, cái gì gọi là mẫu dạ xoa?”
Ám Nguyệt đem nắm tay bóp khanh khách hưởng, Bạch Lưu Ly rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đã mập mạp của A Uyên, cười nói: “Cái này a, phải hỏi Nguyệt Nguyệt nương của ngươi.”
Vì vậy A Uyên rất nghe lời quay đầu đi hỏi Ám Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt nương, cái gì là mẫu dạ xoa?”
Ám Nguyệt: “. . .”
Bởi vì Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ giữa ban ngày phải đi tiêu cục, Ám Nguyệt muốn xem cửa hàng điểm tâm của nàng, này đây Bách Lý Vân Tựu vì Bạch Lưu Ly mời một tiểu cô nương biết phân biệt dược thảo động tác nhanh chóng đến y quán hỗ trợ bốc thuốc, Bạch Lưu Ly cũng không có từ chối, dù sao người đến xem chẩn nhiều nàng xác định làm không xuể.
Bất quá giờ Mùi đoạn thời gian này rất ít có người tới y quán, đoạn thời gian này này đây Bạch Lưu Ly liền để cái tiểu cô nương kia nhìn y quán, nàng vào buồng trong dỗ tiểu điểu nhi cùng A Uyên ngủ.
A Uyên thật biết điều, cũng rất thông minh, niên kỷ mặc dù nho nhỏ, lại rất hiểu chuyện, sẽ đang dùng cơm thì vì cha mẫu thân của hắn lấy chén đũa, trước lúc Bách Lý Vân Tựu về nhà chạy đến trước mặt hắn hoan nghênh hắn về nhà, còn có thể lúc tiểu điểu nhi khóc đưa tay nhỏ bé mập mạp học người lớn dỗ tiểu điểu nhi, nhắc tới cũng kỳ, tiểu điểu nhi đặc biệt mua sổ sách của hắn, mỗi lần A Uyên dỗ nàng nàng bật người không khóc nữa, so với Bách Lý Vân Tựu xuất mã còn hữu hiệu hơn, tiểu điểu nhi còn đặc biệt thích cười với A Uyên, nhìn ra được nàng thích tiểu ca ca này của nàng.
A Uyên cũng rất thích tiểu điểu nhi, mỗi lần học xong đều ghé vào giường gỗ nhỏ của nàng chơi cùng nàng, mỗi lần tiểu điểu nhi cũng sẽ khanh khách cười, A Uyên thích dùng tay nhỏ bé sờ sờ mặt của tiểu điểu nhi, cũng cười hài lòng.
A Uyên còn thích ôm tiểu điểu nhi, chỉ bất quá hắn mỗi lần ôm tiểu điểu nhi Bạch Lưu Ly cũng sẽ đưa tay đỡ ở hai bên, để ngừa hắn làm ngã tiểu điểu nhi, bất quá A Uyên mỗi lần đều ôm rất ổn, mặc dù rất cật lực, Bạch Lưu Ly cũng không nỡ để hắn ôm lâu, sợ hắn mệt nhọc, A Uyên mỗi lần buông tiểu điểu nhi xuống cũng sẽ ở hôn một cái trên mặt tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi sẽ cười đến rất vui vẻ.
Bất quá A Uyên thích nhất là cùng tiểu điểu nhi còn có mẫu thân cùng ngủ trưa, thích mẫu thân vỗ nhẹ lưng hắn dỗ hắn ngủ, thích mẫu thân hát cho hắn cùng tiểu điểu nhi nghe, thích nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của tiểu điểu nhi, thích ngửi vị đạo hương hương trên người mẫu thân.
Hôm nay lại đến giấc ngủ trưa, A Uyên đem bài tập sáng cho Bạch Lưu Ly kiểm tra, Bạch Lưu Ly hài lòng xoa xoa đầu của hắn, “A Uyên thật ngoan, chữ viết hôm nay rất đẹp, như thế này mẫu thân dạy ngươi đọc thơ, buổi tối cha trở về đọc cho cha nghe có được hay không?”
“Hảo!” A Uyên lôi kéo tay của Bạch Lưu Ly lắc lắc.

Bạch Lưu Ly một tay ôm tiểu điểu nhi một tay nắm A Uyên đi vào trong phòng, A Uyên vừa nhảy vừa nhảy, mái tóc trên đầu lắc lắc.
Buồng trong, trên giường, Bạch Lưu Ly vỗ lưng của A Uyên, A Uyên vỗ lưng của tiểu điểu nhi, chỉ chốc lát sau, hai tiểu gia hỏa tiến nhập mộng đẹp.
Bạch Lưu Ly nghe tiếng hít thở của hai tiểu gia hỏa đều đều bình ổn, chậm rãi cũng chìm vào trong giấc ngủ.
Nhiên, ngay khi nàng chuẩn bị ngủ, bên ngoài vang lên gõ cửa nhẹ nhàng, một chút lại một chút, rất nhẹ, nhưng liên tiếp không ngừng, kèm theo thanh âm của nữ tử vang lên, “Phu nhân, phu nhân, người đang ngủ sao?”
Là thanh âm của Đông nhi cô nương hỗ trợ bốc thuốc ở y quán.
Bạch Lưu Ly vội vã xuống giường, đi mở cửa, vấn Đông nhi: “Có người gấp xem chẩn?”
“Đúng vậy phu nhân.” Đông nhi gật đầu.
“Người nào?”
“Một cô nương trẻ tuổi. . .” Đông nhi vừa nói vừa nhíu nhíu mày, “Nhưng là cái bụng lớn. . .”
“Nga?” Bạch Lưu Ly có chút vô cùng kinh ngạc, vị hôn tiên, tại loại thời đại này là thiên lý bất dung.
“Ta còn nghe được nàng và nha hoàn bên người nàng nhắc tới tên của Thính Phong công tử.” Đông nhi theo Bạch Lưu Ly ra y quán, lại bồi thêm một câu.
. . .?
(Luna: Ây da, Thính Phong ca sao lại như thế này a)
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc lai đổi mới, thật sự là thúc bận rộn công việc, ai, nghĩ đến đây tháng có kỷ tràng rượu mừng muốn ăn tựu run, bạc a bạc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.