Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 178: Chương 178: Chung Một Lòng



CHƯƠNG 32: CHUNG MỘT LÒNG
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly trước khi ngủ đến Sa Mộc nói một chút, cũng không đề cập tới chuyện có người đến bái phỏng, cũng không có nói tới Đồng Nhai, cũng cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nghe Bạch Lưu Ly nói, lại như có chút không yên lòng.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Lưu Ly nói canh giờ không còn sớm, để Sa Mộc sớm đi nghỉ ngơi, liền thay cài cửa lại ly khai trở về ngọa thất của nàng và Bách Lý Vân Tựu.
Bạch Lưu Ly trở lại ngọa thất, Bách Lý Vân Tựu đang ngồi ở trên giường hai tiểu gia hỏa bồi bọn họ chơi, tiểu điểu nhi ghé vào trong ngực hắn cầm lấy tóc của hắn chọc cổ của hắn, A Uyên ghé vào trên lưng hắn ôm cổ hắn lắc lư, Bách Lý Vân Tựu bị hai tiểu gia hỏa huyên đến quần áo xốc xếch tóc tai rối bời, nhiên nét mặt vẫn lộ ý cười.
Bỗng nhiên, chỉ thấy tiểu điểu nhi trong lòng Bách Lý Vân Tựu cố sức chạm một cái, chạm đến hắn ngồi bất ổn ngã về phía sau nằm ngửa ở trên giường, tiểu điểu nhi khanh khách cười cố sức cầm lấy tóc của hắn ngồi vào trên người hắn lắc lư.
Bạch Lưu Ly vốn là tâm tình thật tốt nét mặt tiếu ý nồng đậm, vừa nhìn thấy tiểu điểu nhi ngồi ở trên người Bách Lý Vân Tựu nháo lập tức trầm mặt, đi nhanh tiến lên giơ tay lên kéo tiểu điểu nhi sang một bên, một bên kéo Bách Lý Vân Tựu lên một bên âm mặt trách mắng: “Tiểu điểu nhi! Ai cho phép ngươi ngồi vào trên người cha như vậy? Ngươi không biết mỗi ngày cha trở về đều rất mệt mỏi sao?”
Bạch Lưu Ly xuất thủ có chút cố sức, đụng đau tiểu điểu nhi, chỉ thấy tiểu điểu nhi lập tức bĩu môi như sắp khóc, nhiên nước mắt của nàng còn chưa đầy viền mắt, Bạch Lưu Ly lại quát dẹp đường: “Không được! Làm sai chuyện còn muốn khóc?”
Tiểu điểu nhi lập tức đến thanh cũng không dám phát, nước mắt tựu xông lên viền mắt, chỉ là nàng không dám nháy mắt, chỉ mặc nuóc mắt đảo quanh trong hốc mắt một chút rơi xuống, A Uyên đau lòng, thế nhưng cũng biết mẫu thân sinh khí, không dám tiến lên dỗ muội muội, chỉ có Bách Lý Vân Tựu khẽ thở dài một tiếng, đưa tay làm bộ liền muốn ôm chầm tiểu điểu nhi, một bên than thở: “Lưu Ly, hài tử còn nhỏ, ngoạn nháo mà thôi.”
“Không cho phép dỗ nàng.” Bạch Lưu Ly lúc này như ngoan tâm giáo huấn tiểu điểu nhi, đến Bách Lý Vân Tựu cũng không cho sắc mặt tốt, trầm mặt theo dõi hắn vươn tay ra nói, “Ngươi nếu là dám dỗ nàng đêm nay ngươi cùng Ám Dạ ngủ!”

“…” Tay của Bách Lý Vân Tựu chỉ kém một phần liền muốn nắm vào vai của tiểu điểu nhi, bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có chút khổ nhìn về phía Bạch Lưu Ly, “Phu thê Ám Dạ là một phòng.”
Bạch Lưu Ly không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc phụ tử bọn hắn ba người, tiện đà xoay người đi hướng giường của nàng cùng Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu thấy Bạch Lưu Ly quay người lại, vội vàng dùng tay áo giúp tiểu điểu nhi nước mắt, sau đó thật nhanh hôn một cái trên trán nàng, tiểu điểu nhi lập tức nín khóc mỉm cười, đang muốn há mồm cùng Bách Lý Vân Tựu nói cái gì, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu đem ngón trỏ dựng thẳng đến miệng làm một động tác chớ có lên tiếng, tiểu điểu nhi nhìn không hiểu, chỉ nghiên đầu nháy mắt mấy cái, A Uyên lập tức giơ tay lên che lại miệng của nàng, cố sức gật đầu với Bách Lý Vân Tựu, hình như đang nói với Bách Lý Vân Tựu: “Cha người yên tâm đi dỗ mẫu thân đi! A Uyên sẽ dỗ hảo muội muội!”
Bách Lý Vân Tựu cười xoa xoa đầu của A Uyên, giúp hai tiểu gia hỏa thả màn, liền bắt đầu cởi y phục trên lên giá, sau đó đi về giường của hắn cùng với Bạch Lưu Ly, nhiên, hắn mới đi ra khỏi bước đầu tiên, Bạch Lưu Ly liền đem đèn đầu giường thổi tắt, để Bách Lý Vân Tựu nhất thời đứng ở đằng kia không biết rốt cuộc là lại tiếp tục tiến lên tự đòi mất mặt hay ủy khuất một chút cùng hai tiểu gia hỏa ngủ một đêm?
Ngay khi Bách Lý Vân Tựu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, thanh âm âm trầm của Bạch Lưu Ly truyền đến, “Còn không mau bắt đầu nằm xuống, đừng tưởng rằng loại khí trời này cũng sẽ không cảm lạnh.”
Bách Lý Vân Tựu cười, dứt khoát cởi hài, vén rèm lên giường.
Bách Lý Vân Tựu lên giường liền gỡ mặt nạ xuống đặt ở đầu giường, an tĩnh nằm, Bạch Lưu Ly xoay người lại thay hắn đắp chăn rồi xoay người mặt hướng trong đưa lưng về phía hắn, không bao lâu, chỉ nghe trên giường hẹp sát vách truyền đến tiếng hít thở nhợt nhạt thật sâu của hai tiểu gia hỏa, Bách Lý Vân Tựu mới ôm vai Bạch Lưu Ly, nhỏ giọng hỏi: “Nương tử, còn tức giận?”
Bạch Lưu Ly lập tức vỗ tay hắn, hừ một tiếng nói: “Ta tức cái gì, phụ tử ba người các ngươi một lòng, ta có cái gì để tức?”
Bách Lý Vân Tựu bị Bạch Lưu Ly đánh tay cũng không thu hồi, trái lại xoay thân thể của Bạch Lưu Ly để cho nàng đối với mình, thuận thế đem nàng ôm trong lòng, mặc Bạch Lưu Ly ở dưới chăn dùng chân đá hắn thế nào cũng không buông tay, chỉ là tiếu ý nồng đậm nói: “Lưu Ly không thích ta và A Uyên còn có tiểu điểu nhi một lòng, lẽ nào thích xem chúng ta một người đứng một chiến tuyến làm cừu nhân?”
“Bọn họ mới hơi lớn, biết cái gì gọi là cừu nhân?” Bạch Lưu Ly cố sức hừ một tiếng, “Đừng cho là ta không biết ngươi mới vừa rồi dỗ hùng hài tử kia.”

(Luna: Hùng hài tử là con gấu con)
“Thật đúng là cái gì đều không thể gạt được hai mắt sáng như tuyết của nương tử, vi phu bội phục.” Bách Lý Vân Tựu hôm nay không hề giống như trước mặc Bạch Lưu Ly nói như thế nào hắn đều ngơ ngác không phản bác, hắn hôm nay học được phản bác Bạch Lưu Ly, tiện thể nghẹn nàng vài câu, hình như nhìn nàng não hắn thích hắn mới cam tâm tình nguyện, “Bất quá tiểu điểu nhi là Lưu Ly sinh, nếu như tiểu điểu nhi là hùng hài tử, vậy Lưu Ly chẳng phải là đại mẫu hùng sao?”
(Luna: Haha ổng nói bả là gấu mẹ kìa)
“Ngươi mới là đại mẫu hùng!” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên giận, dùng sức đá Bách Lý Vân Tựu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu cười nói, “Không không không, ta là nam nhân Lưu Ly là nữ nhân, có thể nào là đại mẫu hùng, Lưu Ly lầm rồi.”
“Vậy ngươi chính là đại công hùng!”
Bách Lý Vân Tựu lại giả bộ nghiêm túc nói: “Lưu Ly lại sai rồi, chúng ta là người, còn không phải hùng, ai, Lưu Ly có thể nào thừa nhận mình là hùng.”
“Ngươi ——” Bạch Lưu Ly lần đầu tiên bị Bách Lý Vân Tựu nghẹn đến không lời chống đở muốn cắn người, lập tức giơ tay lên liền muốn túm Bách Lý Vân Tựu trên lưng hung hăng cắn một cái, ai biết Bách Lý Vân Tựu đúng là lui về sau, để Bạch Lưu Ly hụt, Bạch Lưu Ly nhất thời não đến không tình nguyện, thanh âm khẽ nhếch nói, “Bách Lý Vân Tựu ngươi còn dám tránh?”
“Suỵt, nương tử nhỏ giọng chút, chớ đánh thức bọn tiểu tử.” Bạch Lưu Ly hụt còn muốn tấn công lần nữa, lại bị Bách Lý Vân Tựu bắt tay, tiện đà nghiêng người, áp Bạch Lưu Ly dưới thân, cùng mười ngón của nàng áp chặt hai tay của nàng bất năng lộn xộn nữa, chóp mũi để ở chóp mũi của nàng khẽ cười nói, “Nương tử suốt ngày quyền đấm cước đá với ta, sẽ không sợ ta tàn phế nương tử ngày sau phải thủ quả?”
“Bách Lý Vân Tựu, trước đây ta thế nào sẽ không phát hiện cái miệng này của ngươi còn biết nói như thế?” Bạch Lưu Ly trừng hắn, mặc dù trong bóng tối bọn họ nhìn không thấy đối phương.
“Vậy phải đa tạ nương tử điều giáo rồi.” Bách Lý Vân Tựu cười nói dán thiếp môi của Bạch Lưu Ly, “Trước đây ta cũng không có phát hiện nguyên lai nương tử dử dội như vậy còn có thể đánh tướng công.”

Bạch Lưu Ly còn muốn nói cái gì nữa, cũng đã bị Bách Lý Vân Tựu ngăn miệng lại, há mồm chỉ có thể phát sinh ô một tiếng, mặc vị đạo của Bách Lý Vân Tựu nhảy vào thân thể của nàng.
Có khe hở, Bạch Lưu Ly lại đá Bách Lý Vân Tựu một cước, nói: “Bách Lý Vân Tựu ngươi đi xuống trước! Ta còn có lời muốn nói với ngươi.”
“Chuyện của người khác chờ một hồi hãy nói.” Lúc này tay của Bách Lý Vân Tựu vội vàng miệng cũng vội vàng, ngọn lửa trong thân thể thình thịch trên ót, trong đầu nghĩ chỉ có một việc, đâu còn có tâm tư vào lúc này quản chuyện của người khác, “Lưu Ly cũng không cho phép nghĩ.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, lập tức áp lên môi Bạch Lưu Ly, đem tất cả những lời Bạch Lưu Ly muốn nói hóa thành nức nở mềm mại, lại là một hồi ** trong trướng.
Một cái giường khác, hai tiểu gia hỏa đang ngủ say, tiểu điểu nhi ngủ được thất đảo bát oai, đầu nhỏ gối lên bụng nhỏ của A Uyên, tay nhỏ bé của A Uyên còn lại là khoát lên trên mặt nho nhỏ tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi tự có mộng đẹp, chép miệng một cái, trở mình, ôm tay của A Uyên vào trong lòng, bọn họ hoàn toàn không biết mẫu thân bọn họ lúc này lại bị cha bọn họ làm ‘khóc’.
Vu sơn ** nghỉ, Bạch Lưu Ly gối trên cánh tay của Bách Lý Vân Tựu, dùng ngón tay kéo tóc dài của hắn giọng nói có chút bất thiện hỏi: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi hãy thành thật nói với ta, Mục Chiểu làm thế nào biết ngươi ở tại Liễu thành.”
“Có một lần áp tiêu ta trở về Tố thành, gặp Bạch lão tướng quân một mặt, cũng cùng A Chiểu gặp mặt một lần.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ vỗ về vai hoạt nộn của Bạch Lưu Ly, chỉ là thoáng trầm mặc tựa như nói thực.
“Chuyện khi nào? Ngươi cư nhiên không nói với ta?” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cả kinh ngồi dậy.
“Chuyện khi nào… Cái này ta nhớ không rõ.” Trong bóng tối Bạch Lưu Ly khẩn trương để Bách Lý Vân Tựu nhợt nhạt nở nụ cười, “Về phần nguyên nhân không có cùng Lưu Ly nói, tựa hồ cũng nhớ không rõ.”
“Ngươi!” Bạch Lưu Ly tối nay lần thứ hai bị Bách Lý Vân Tựu nghẹn, Bách Lý Vân Tựu cũng kéo nàng vào trong lòng, khẽ ôm cười nói, “Nói chung ta đã trở về, lúc này ngay bên người Lưu Ly không phải sao? Làm sao nhớ mấy chuyện râu ria này?”
“Hừ!” Bạch Lưu Ly cố sức hừ một tiếng.

“Lưu Ly ta vừa mệt lại mỏi, ngủ có được hay không?” Bách Lý Vân Tựu như làm nũng bỗng nhiên giọng nói mềm nhũn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly chịu không nổi Bách Lý Vân Tựu có một chút mệt nhất, nghe được hắn vừa nói như vậy, tâm phút chốc mềm nhũn, thanh âm cũng mềm nhũn nói: “Hảo, ngủ đi.”
Nhiên Bạch Lưu Ly mới ứng tiếng rồi lại chợt nhớ tới nàng còn chưa nói với Bách Lý Vân Tựu chuyện của Sa Mộc, đang muốn lên tiếng nữa, cũng đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Bách Lý Vân Tựu, coi như cực kỳ say.
Bạch Lưu Ly vừa há mồm cuối cùng khép lại, giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên má trái hắn, tâm có chút đau, giữa ban ngày phải bận rộn, buổi tối sau khi về đến nhà lại phải bồi hai tiểu gia hỏa nháo, mệt muốn chết rồi đi.
Bách Lý Vân Tựu làm như cảm nhận được ôn độ lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly, đúng là dùng gương mặt cà cà lòng bàn tay nàng, đem nàng ôm sát một phần.
Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt hắn, thấp giọng ôn nhu nói: “Ngủ đi, mộng đẹp.”
Bách Lý Vân Tựu quả nhiên có mộng đẹp, mơ tới hắn lại làm cha.
Ngay cả viện thậm chí cả tòa Liễu thành đều im ắng, trong thư phòng nhà Bạch Lưu Ly một lần nữa có ánh lửa sáng lên, cái bóng cái bóng chiếu trên giấy ở cửa sổ, thẳng đến ngọn đèn cháy hết, thẳng đến trời cao tảng sáng, nữ tử lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ.
Đến buổi trưa, trên đường bỗng nhiên cãi nhau, chỉ nghe mọi người đều luận: “Người của nha môn nói huyện thừa mới giờ Tỵ đến tiền nhiệm, hiện nay đã qua buổi trưa, còn không thấy huyện thừa mới!”
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày mai không canh, các cô nương ngày mai sờ chờ canh tân, đêm mai lại đến phiên thúc đái vãn tự học, chưa thời gian gõ chữ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.