Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 189: 189: Đặc Biệt Thiên Chi Mục Chiểu 5



ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 5
Editor: Luna Huang
“Cứu hắn có thể.” Bán Nguyệt mặt không thay đổi nhìn Mục Chiểu, lạnh như băng nói, “Dùng mạng của ngươi để đổi.”
Gió lạnh từ giữa hai người cuốn qua, lạnh đến thấu xương.
Thiên địa trong nháy mắt đó tĩnh lặng, Mục Chiểu chỉ là bình tĩnh nhìn Bán Nguyệt, độ cung nhếch miệng lên chẳng những không có tiêu thất, trái lại dương đến càng cao.
“Hảo.” Mục Chiểu cười, khống có chút do dự, tùy theo nhìn về phía kiếm Bán Nguyệt nắm trong tay, phảng phất không biết bi thương là cái gì cười tủm tỉm nói, “Dùng kiếm trong tay nàng sao? Vậy liền rút kiếm đi.”
Mâu quang của Bán Nguyệt lạnh như băng lung lay, sau đó chỉ nghe “Tranh” Một tiếng vang nhỏ, Bán Nguyệt rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ vào tâm khẩu của Mục Chiểu.
“Chờ chờ.” Nụ cười trên mặt Mục Chiểu chưa thay đổi, chỉ thấy hắn chậm rãi cong thân, đặt A Uyên trên lưng xuống trên mặt tuyết, cười đến ôn hòa nói, “Chớ tổn thương hài tử.”
Tay của Bán Nguyệt nắm trường kiếm nắm thật chặt, đợi A Uyên buông xuống lại đứng thẳng lại chậm chạp không tháy Bán Nguyệt động thủ, chỉ nghe Mục Chiểu khẽ thở dài một hơi, “Trời giá rét, A Uyên trong tuyết sẽ đông lạnh, mau hạ thủ đi, nhớ kỹ hài tử.”
Bán Nguyệt vẫn không có động, chỉ là đem kiếm cầm thật chặt, một lát, mới thấy nàng mạnh đem kiếm đẩy ra trước một cái, mắt thấy mũi kiếm sắc bén ngân quang liền muốn đâm vào tâm khẩu của Mục Chiểu, động tác của nàng lại lúc chạm đến áo bào ở tâm khẩu của Mục Chiểu đột nhiên dừng lại, tay cầm kiếm nhẹ nhàng run rẩy.
Động tác của Bán Nguyệt tựa hồ cứng ở trong nháy mắt đó, chậm chạp không có đâm lợi kiếm vào thân thể của Mục Chiểu, nàng tựa hồ đang đợi cái gì chần chờ cái gì.
Mục Chiểu chỉ là bình tĩnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bán Nguyệt đột nhiên ngừng động tác, nhãn thần thâm thúy, coi như lúc này muốn để người trước mắt áp thân sâu vào đáy máu.
Bỗng, chỉ thấy Mục Chiểu đi phía trước một bước, cùng lúc đó nắm tay nắm chuôi kiếm của Bán Nguyệt phương hướng hắn dùng lực một cái ——
Trong nháy mắt đó, Bán Nguyệt chấn kinh đến con ngươi chậm rãi trợn to, Mục Chiểu còn lại là khẽ mỉm cười, cười đem tay nàng kéo vào hắn một phần.

“Tí tách… Tí tách…” Chốc lát, có máu theo mũi kiếm chảy ra, tích lạc tới đất, trên mặt tuyết nở ra nhiều nhiều đóa hoa nhỏ huyết sắc.
“Như vậy, có thể chưa?” Nét mặt của Mục Chiểu không có một tia vẻ thống khổ, chỉ có hắn quen treo nụ cười trên mặt, cũng ngày thường không kềm chế được, mà là kéo dài ôn nhu, ngay khi hắn nhẹ nhàng há mồm, có máu theo khóe miệng của hắn chảy ra, để nhu cười khóe miệng hắn tái nhợt, “Có thể… Cứu hài tử chưa?”
Mục Chiểu không có buông tay của Bán Nguyệt ra, chỉ thấy Bán Nguyệt Bán Nguyệt run rẩy nhẹ nhàng trong bàn tay hắn nắm chặt, theo khiếp sợ cùng run trong con ngươi nàng càng ngày càng mạnh, Mục Chiểu hoảng hốt có loại ảo giác, cảm thấy hắn trong mắt Bán Nguyệt không ngừng thấy được khiếp sợ, tựa hồ còn thấy được hoảng loạn cùng với… Đau lòng.
A… Nhất định là ảo giác đi, nàng hận không thể để hắn chết, sao đau lòng hắn.
Thế nhưng, hắn không muốn buông tay của nàng ra, dù cho nàng hận hắn.
Bán Nguyệt bỗng nhiên như thụ hách mạnh tránh ra tay của Mục Chiểu, lực đạo to lớn để Mục Chiểu buông tay của nàng ra đồng thời lảo đảo về sau vài bước, trường kiếm đâm vào trên ngực hắn liền theo động tác của hắn lắc lư.
“Tiểu Bán nhi cảm thấy còn chưa đủ sao?” Mục Chiểu có chút thụ thương cười cười, Bán Nguyệt còn không có phản ứng kịp lời này của hắn đến tột cùng là ý gì thì giơ tay lên cầm chuôi kiếm, không chút do dự đem lợi kiếm từ ngực hắn rút ra!
“Phốc ——” Cùng lúc đó, Mục Chiểu phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tuyết lập tức khai ra một đóa huyết sắc lớn.
Sắc mặt của Bán Nguyệt phút chốc trở nên trắng bệch, thân thể như mất trọng lực lung lay, không thể tin nhìn vạt áo đã bị máu nhuộm đỏ của Mục Chiểu, cả người đều ở đây phát ra run.
Mục Chiểu lại khẽ cười, bưng ngực đau nhức suy yếu cạn tiếu nói: “Như vậy đủ chưa?”
Bán Nguyệt không trả lời, chỉ lăng lăng nhìn mau ở tâm khẩu hắn càng ngày càng to, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đã quên cái gì gọi là tự hỏi.
Một lát, Bán Nguyệt đột nhiên lấy lại tinh thần, bước đến bên người A Uyên hôn mê, khom người ôm lấy hắn, sau đó xoay người, cấp tốc tiêu thất trong tuyết trắng mịt mùng, tiêu thất trong tầm mắt của Mục Chiểu.
Nàng không có lại nhìn Mục Chiểu một mắt, nàng một lần cũng không quay đầu lại.

Thẳng đến thân ảnh của nàng tiêu thất trong tầm mắt Mục Chiểu, Mục Chiểu cố chống đỡ thân thể xụi lơ, ngửa mặt ngã vào trong tuyết lạnh như băng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mặc hoa tuyết lạnh băng băng một đóa một đóa rơi xuống trên mặt trên người của hắn.
Tâm khẩu đau nhức để Mục Chiểu có thể tinh tường cảm giác được máu trong thân thể hắn một chút từ vết thương ở tâm khẩu chảy ra, tựa như tính mạng của hắn một chút chậm rãi chảy đi.
Cũng tốt, cũng tốt,… Cũng may hắn là chết ở trong tay của tiểu Bán nhi, mà không phải chết ở trong tay người khác, hắn quá mệt mỏi, có thể chết trong tay của tiểu Bán nhi, hắn cũng tri túc.
“Ha ha… Ta còn tưởng rằng ta gặp được một tiểu ni đầu trọc…” Trong hàn thiên đông lạnh, Mục Chiểu nhìn trời cao hôi mông mông tuyết tuyết, cười lẩm bẩm, “May là không phải, ta còn là cho rằng phải muốn chết trong tay một tiểu ni đầu trọc, ta đây cũng không thể tưởng tượng…”
Mục Chiểu cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, lạnh đến coi như đã không có tri giác, hắn vẫn như cũ đang cười, thanh âm cũng biến thành cũng biến thành cực kỳ yếu ớt, “A…sắp chết rồi sao…”
Chết, cũng tốt, cũng tốt…
Mục Chiểu cuối cùng chậm rãi nhắm ánh mắt chua xót lại.
Một chỗ khác.
Bán Nguyệt ôm A Uyên cũng giống như ly khai đường nhìn của Mục Chiểu, giống như điên chạy đến một nhà gỗ ở chỗ sâu trong đại tuyết mang mang người không dễ phát hiện, ở tuyết thật dầy lưu lại một chuỗi dài vết chân.
Có lẽ là nàng quá mức dùng sức, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyên chậm rãi nhăn, sau đó khó chịu chậm rãi mở mắt, vừa mở mắt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Bán Nguyệt, điều này làm cho A Uyên thật thật tại tại lấy làm kinh hãi.
Bán Nguyệt không có phát hiện A Uyên tỉnh lại, một lát, khi nàng như liều mạng chạy đến trước nhà gỗ, thanh âm khàn khàncủa A Uyên suy yếu, trong mắt có quang hưng phấn nói: “Di?”
Thanh âm của A Uyên rất nhẹ, nhưng vẫn là tinh tường truyền vào trong tai của Bán Nguyệt, để cho nàng bỗng nhiên thắng cước bộ lại, cụp mắt nhìn hắn.
“A Chiểu thúc thúc, tìm được di rồi?” A Uyên không biết tình huống lúc này đến tột cùng thế nào, nhất thời cũng không nghĩ bản thân, chỉ trong lòng thay Mục Chiểu vui vẻ, “A Chiểu thúc thúc nhất định rất vui vẻ.”

Thân thể của Bán Nguyệt run rẩy, chỉ thấy A Uyên nỗ lực vung cái cổ lên nhìn chung quanh nói: “Vì sao không thấy A Chiểu thúc thúc?”
“Di vì sao… Ôm A Uyên?” A Uyên không nhìn thấy thân ảnh của Mục Chiểu mới phát hiện mình là ở trong lòng Bán Nguyệt, lập tức giãy giụa nói, “A Uyên có thể tự đi, di sẽ mệt muốn chết rồi, A Chiểu thúc thúc đâu? Vì sao không thấy A Chiểu thúc thúc?”
Bán Nguyệt không trả lời vấn đề của A Uyên, chỉ là ôm hắn vào vào trong nhà bỏ vào trên giường, theo dõi mặt mày hắn lớn lên có tám phần phần tương tự Mục Chiểu, nơi cổ họng có chút nức nở nói: “Nếu ta nói hắn đã chết?”
“Sẽ không!” A Uyên cả kinh, không chút suy nghĩ liền lập tức nhảy lên, kích động nói, “A Chiểu thúc thúc sẽ không chết! Hắn nói hắn nhất định sẽ tìm được di! A Chiểu thúc thúc thích di như vậy, thế nào nỡ chết? Không thể nào!”
Bán Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Một lát, A Uyên nhón chân lên, giơ tay lên phủ hướng mặt của Bán Nguyệt, xúc tua là một mảnh ướt át lạnh lẽo, “Di, ngươi khóc?”
Bán Nguyệt lập tức quay lưng lại, bình tĩnh nói với A Uyên: “Nằm xuống, ngươi có thể đi tới nơi này là A Chiểu thúc thúc của ngươi dùng mạng đổi lấy.”
A Uyên chinh lăng, Bán Nguyệt sãi bước đi ra gian nhà, đóng cửa lại.
Ngoài phòng, Bán Nguyệt đột nhiên cảm giác được đông lạnh đến thấu xương.
Nàng ở ngoài phòng thoáng nghỉ chân, lần thứ hai đi vào trong phong tuyết.
Mục Chiểu cảm giác mình có một giấc mộng rất dài, trong mộng hắn đưa thân vào trong lạnh như băng tuyết địa lạnh như băng, biến thiên khắp nơi trên đất gió lạnh gào thét, lạnh đến thấu xương.
Trong mộng, hắn gặp được người hắn ngày nhớ đêm mong, nàng hướng hắn rút kiếm, hắn không chút do dự đem tim của hắn đến mũi kiếm của nàng, sau đó nàng từ trong mắt hắn tiêu thất, lại một lần nữa rời hắn mà đi.
Trong mộng, hắn có thể tinh tường cảm giác được tính mạng của hắn một chút từ trong thân thể hắn tản mạn khắp nơi, rất lạnh rất lạnh.
Nhiên, ngay thời gian hắn cảm thấy hắn lạnh đến đã không có chút tri giác nào sắp chết, hắn lại gặp được tiểu Bán nhi của hắn, nàng không còn là mặt lạnh như băng không có bất kỳ biểu lộ gì, mà là đem môi dưới cắn thật chặt, cắn đến chảy ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tất cả đều là sợ cùng hoảng loạn.
Hắn cảm thấy hắn hình như gặp được tiểu Bán nhi thời điểm mười sáu tuổi, tiểu cô nương thích nói thích cười thích ầm ĩ thích nháo loạn, luôn luôn không nỡ thấy hắn thụ một chút thương, mỗi khi vừa thấy được hắn thụ thương sẽ hoảng loạn đến không được, thật là một tiểu cô nương tâm tình gì đều thích ở trên mặt.

A, trong mộng hắn lại cũng còn nhớ lại, mười năm trước ở Vân vương phủ, hắn cho nàng là Vọng Nguyệt, nàng cũng đâm hắn một kiếm đau đến chết.
Thế nhưng, nàng hận hắn rất nhiều nhiều năm, hiện tại trong mắt lại vì sao còn có thể có sợ cùng hoảng loạn?
Hắn hình như, còn thấy nàng khóc, lệ nóng hổi tích lạc trên mặt của hắn, để hắn đau lòng, hắn theo bản năng giơ tay lên gương mặt ướt át của nàng, cười nói: Sỏa cô nương, khóc cái gì, ta còn chưa chết.
Nàng cũng thưởng cho hắn một cái tát nóng hừng hực, mắng: Người điên, người điên! Vì sao không tránh! Tại sao muốn đoạt kiếm của ta!
Hắn tựa hồ nói, chỉ cần là nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không tránh.
Sau đó thì sao? Sau đó, cảnh trong mơ trở nên mơ hồ, hoặc là hắn đã chết, cũng không cảm giác được chuyện đã xảy ra nữa.
Vậy hắn hiện tại, lại là ở nơi nào?
Tựa hồ, nghe được thanh âm A Uyên gọi hắn.
A Uyên? A Uyên không phải là bị tiểu Bán nhi mang đi sao, hắn thế nào còn có thể nghe được thanh âm của A Uyên?
Lẽ nào ——
“A Uyên!” Hai mắt vẫn đóng chặt của Mục Chiểu bỗng dưng mở mắt ra, há mồm đó là kinh hoảng gọi một tiếng A Uyên, theo bản năng mạnh ngồi dậy.
“A Chiểu thúc thúc tỉnh?” Mục Chiểu có chút nghiêng đầu qua chỗ khác, đem đường nhìn dừng hình ảnh trên mặt của A Uyên, lại nhìn bốn phía một mắt, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.
Đây là…chỗ nào?”
—— đề lời nói ngoài ——
Đặc biệt thiên là cách thiên canh tân, thúc tương đối bận rộn, ngày hôm nay khoái luy tê liệt, vì không cho các cô nương luôn chờ, thúc vẫn là lai đổi mới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.