Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 190: 190: Đặc Biệt Thiên Chi Mục Chiểu 6



ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 6
Editor: Luna Huang
Mục Chiểu nhìn nhà gỗ xa lạ xung quanh bài biện đơn giản, chỉ cảm thấy đầu óc phồng vô cùng đau đớn, để hắn không khỏi nhắm mắt lại giơ tay lên đè huyệt Thái Dương đang thình thịch đau xuống.
Đây là…chỗ nào?
“Ca!” Ngay khi Mục Chiểu cố sức đè huyệt Thái Dương đang đau của mình xuống, một đạo thanh âm nữ có chút quen thuộc truyền vào lỗ tai hắn, hắn tâm trạng giật mình, phút chốc lại mở mắt ra.
Chỉ thấy A Uyên đang cầm cái ché đi tới chỗ Mục Chiểu phía sau đột nhiên có một oa nho nhỏ tóc chải song biện thật dài, vừa thấy được gương mặt của Mục Chiểu liền, cảnh giác rất sợ Mục Chiểu sẽ đoạt vật gì vậy của nàng, không phải là tiểu điểu nhi còn có ai?
Tiểu điểu nhi? Nữ nhi của Tựu? Mục Chiểu chỉ cảm thấy đầu óc của mình càng đau, đến tột cùng… Là chuyện gì xảy ra?
Còn không đợi Mục Chiểu áp chế những tinh thần lung tung này trong đầu, tiểu điểu nhi đã nhảy đến bên người A Uyên cố sức ôm lấy cánh tay của hắn, đối địch trừng mắt Mục Chiểu nói: “Ca ca là của ta! Ta sẽ không nhường cho ngươi!”
động tác cùng giọng nói của tiểu điểu nhi đều rất gấp, đến nỗi nàng mạnh ôm lấy cánh tay A Uyên đong đưa nước thuốc trong chén trên tay A Uyên suýt nữa vẩy ra ngoài, chỉ thấy A Uyên cười cười ôn hòa với nàng, xoa xoa đầu của nàng nói: “Muội muội ngoan, chỗ nào ca ca đều sẽ không đi, muội muội ra ngoài chơi trước, ca ca một chút sẽ đi ra ngoài cùng ngươi.”
“Ta không đi!” Tiểu điểu nhi không nghe theo, vẫn khẩn trương như cũ trừng mắt Mục Chiểu.
A Uyên khẽ thở dài, khẽ rũ đầu xuống, trên trán trơn bóng của tiểu điểu nhi nhẹ nhàng hôn một cái xong lại xoa xoa đầu của nàng nói: “Muội muội nghe lời nhất.”
Tiểu điểu nhi giơ tay lên sờ sờ trên trán của mình được A Uyên hôn qua, nhìn Mục Chiểu “Nguy hiểm” Nhìn nhìn lại A Uyên, sau đó mới ngoan ngoãn “Nga” Một tiếng, tâm bất cam tình bất nguyện xoay người ra gian nhà.

Đợi tiểu điểu nhi đi, A Uyên mới đang cầm chén đi tới trước mặt Mục Chiểu, vẻ mặt sắc mặt vui mừng nhìn Mục Chiểu nói: “A Chiểu thúc thúc uống thuốc, uống thuốc xong nằm xuống để A Uyên giúp ngươi ngươi xem vết thương một chút.”
Mục Chiểu không nói, chỉ là cụp mắt nhìn ảnh ngược của mình trong nước thuốc đen đặc trong chén Mục Chiểu đưa tới trước mặt hắn, một lát mới tiếp nhận ché một tay đè huyệt Thái Dương chậm rãi nói: “A Uyên cứu ta?”
“A Uyên còn không có bản lãnh cao như vậy.” A Uyên vội vàng lắc đầu, sau đó còn muốn nói điều gì, nhiên ngay khi hắn đang muốn há mồm nói cái gì, bỗng nhớ ra chuyện gì, bảo khoái mau uống thuốc liền xoay người chạy ra khỏi gian nhà, lưu lại Mục Chiểu còn tra không rõ ràng trạng huống.
Tiểu điểu nhi ở chỗ này, đây cũng là nói…Tựu tới chỗ này rồi? Là Tựu cứu hắn?
Mục Chiểu đang cầm chén, vừa nhấc mâu, thấy ngoài cửa sổ có một cái đầu nhỏ, tựa hồ đang nỗ lực cân nhắc muốn nhìn vào trong, đầu nhỏ vừa nhì vào đã đối diện ánh mắt của Mục Chiểu, chính là tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi chống lại ánh mắt của Mục Chiểu không hoảng hốt, cũng không chạy đi, chỉ là nhìn hắn lại nhìn chén trong tay hắn, sau đó như tiểu đại nhân trùng Mục Chiểu nghiêm túc nói: “Ca nói muốn ngươi mau mau uống thuốc, ngươi không nghe lời.”
Giọng của Tiểu điểu nhi như là đại nhân giáo huấn tiểu nhi, lệnh Mục Chiểu nghe xong ngẩn người không khỏi cười ra tiếng, nhiên hắn cười, tiểu điểu nhi không vui, lập tức bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì không có gì, ta đây là vui vẻ mới cười.” Mục Chiểu nhìn tiểu gia hỏa sinh khí, vội vã thu cười, sau đó nhíu chặt mi tâm vờ làm ra một bộ mặt thống khổ nói, “Thuốc này quá đắng, ta không thích uống thuốc, có thể không uống không?”
“Không thể! Đó là A Uyên ca đun ngươi nhất định phải uống, không thể không uống!” Vừa nói đến A Uyên, tiểu điểu nhi gương mặt chăm chú.
“Vậy tiểu điểu nhi vào nhìn ta uống có được không? Nếu không ta uống không nổi.” Mục Chiểu nhìn gương mặt lớn chừng bàn tay của tiểu điểu nhi cùng Bách Lý Vân Tựu lớn lên có bảy tám phần giống, quả muốn chọc nàng, dáng dấp của tiểu gia hỏa khẩn trương chăm chú thực sự là khả ái chết được, cùng cha hòa thượng kia của nàng hoàn toàn khác nhau.
Tiểu điểu nhi bĩu bĩu môi lại ninh ninh mi tựa hồ đang trầm tư, sau đó nhất phó thâm tư thục lự chăm chú gật đầu nói: “Được rồi, ca ca không ở, ta phải phụ trách xem người không nghe lời như ngươi.”
Tiểu điểu nhi nói xong, ly khai cửa sổ, đẩy cửa ra vào phòng, nàng không có nhìn thấy, lúc nàng ly khai cửa sổ thì gương mặt của Mục Chiểu cười, đợi nàng đẩy cửa ra Mục Chiểu lại đổi lại nhất phó thần tình ninh ba, nhất phó dáng dấp hoạt thoát thoát bị trọng thương vừa tỉnh lại muốn chết không muốn sống.

Tiểu điểu nhi đi tới trước mặt Mục Chiểu theo dõi hắn, theo dõi hắn uống chén thuốc đen đặc, Mục Chiểu giả bộ vẻ mặt dáng dấp chậm rãi uống vào, tiểu điểu nhi theo dõi hắn theo dõi hắn nước thuốc không dư thừa một giọt, mới nhìn tâm khẩu của hắn có chút quan tâm hỏi: “Miệng vết thương của ngươi tốt chưa? Còn đau không? Ca ca nói miệng vết thương của ngươi rất sâu.”
“Tê ——” Mục Chiểu theo vấn đề của tiểu điểu nhi phi thường cho mặt mũi hít một hơi lương khí, “Đau, đương nhiên đau! A Uyên ca ca của ngươi đã nói vết thương rất sâu, đương nhiên là còn chưa lành.”
Quả nhiên, tiểu gia hỏa ninh thật chặt mi tâm, vô cùng khả ái.
Mục Chiểu lại hỏi: “Ta hiện tại thật còn muốn sống, là tiểu điểu nhi cứu ta?”
“Không phải là tiểu điểu nhi.” Tiểu điểu nhi lắc đầu.
“Đó là cha ngươi?”
“Cũng không phải cha.” Tiểu điểu nhi lại lắc đầu.
Mục Chiểu cau mi lại, không phải là Tựu cũng không phải A Uyên, vậy còn có thể là ai?
Chẳng lẽ là ——”
A, không thể nào, trong lòng Mục Chiểu tự giễu cười cười.
“Là di hai tháng trước vào nhà tìm cha.” Mục Chiểu tâm trạng tự giễu, tiểu điểu nhi lại nói, cũng không quản Mục Chiểu bỗng chấn kinh đến bất khả tin, chỉ hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đưa tai đến, nhỏ giọng nói, “Ta lặng lẽ nói cho ngươi biết a, ngươi cũng không thể cùng người khác nói.”
Tiểu điểu nhi cho rằng Mục Chiểu bị vết thương hành hạ đau đến không được, lập tức đã quên Mục Chiểu là người xấu muốn đoạt ca ca cùng nàng, tiểu hài tử không giấu được nói ra, Mục Chiểu nghe xong lời của nàng thân thể chấn động chậm rãi chuyển thân đến chỗ nàng, sau đó tiểu điểu nhi liền tiến đến bên tai nhỏ giọng nói, “Lúc đó di kia hình như khóc còn hướng cha quỳ xuống! Bảo là muốn thỉnh nương tới giúp ngươi trị thương!”

“Sau đó…?” Mục Chiểu chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân có chút trắc trở, đầu óc có chút phản ứng không được.
“Sau đó cha cùng di kia nói gì đó ta không có nghe được, thế nhưng ta đoán cha cùng nàng nói gì đó!” Tiểu điểu nhi nói đến đây, biểu tình bỗng nhiên trở nên rất tự hào, “Cha khẳng định nói, có ca ca ở đây không cần tìm mẫu thân! Y thuật của ca ca đều là mẫu thân dạy, hơn nữa ca ca học được rất nhanh, ca ca mới mười tuổi, thế nhưng y thuật đã học tám phần mười của mẫu thân rồi! Ca ca rất lợi hại!”
“Nói như vậy… Là di kia, đưa ta đến đây?” Lòng của Mục Chiểu nhảy rất nhanh rất nhanh, mau đến hắn tựa hồ cũng có thể nghe được tim của bản thân đạp.
Là tiểu Bán nhi sao… Là tiểu Bán nhi sao?
“Cái này ta cũng không biết.” Tiểu điểu nhi hất mái tóc dài của mình một cái, gương mặt nghiêm túc nói, “Phản chính ta đi tới nơi này ngươi chính là nằm ở cái giường này, nơi này là nhà của di kia, ân… Ta nghĩ, chắc là nàng cho ngươi ngủ ở đây đi, ca ca cũng nói hắn tỉnh liền thấy ngươi ở chỗ này.”
Lòng của Mục Chiểu nhảy lợi hại hơn, hô hấp rất gấp, nụ cười trên mặt không thấy, chỉ vội vàng hỏi: “Vậy tiểu điểu nhi cũng biết ta ngủ bao nhiêu ngày?”
“Đương nhiên biết!” Nói đến đây, tiểu điểu nhi lập tức nhảy dựng lên, lại bắt đầu trừng mắt Mục Chiểu, “Ngươi đã không ăn không uống ngủ mười lăm ngày rồi! Ca ca một mực chiếu cố ngươi! Ca ca đều sắp mệt muốn chết rồi!”
“Vậy, di kia đâu?” Mục Chiểu thấy A Uyên thật tốt không có việc gì, lúc này trong lòng lo lắng chỉ có một một vấn đề, khẩn trương đến âm thanh cũng đều là run rẩy.
“Ca ca cùng di cùng nhau chiếu cố ngươi a, ân… Vẫn là thời gian di chiếu cố ngươi tương đối nhiều, di đều không nói lời nào, một điểm cũng không dễ chơi.” Tiểu điểu nhi nói nói trừng Mục Chiểu lợi hại hơn, “Thế nhưng có một lần ta thấy di uy ngươi hoán dược thì khóc, di tuy rằng không nói lời nào không dễ chơi, thế nhưng nàng mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho ta, ngươi chi biết giành với ca ca ta để di khóc, ngươi là người xấu!”
Tiểu điểu nhi càng nói càng tức giận, khi nàng tức giận nói xong hừ một tiếng cũng không quay đầu lại chạy ra, không quên hừ một tiếng nói, “Ta muốn đi tìm ca ca, không để ý tới ngươi!”
Chỉ để lại Mục Chiểu khiếp sợ không thôi tim đập thật nhanh lăng lăng trong phòng, như linh hồn bị người rút đi, nhất phó thất hồn.
Tiểu Bán nhi mang hắn về? Nàng còn vì hắn… Khóc?
Mục Chiểu lăng lăng giơ tay lên phủ gò má của mình, đó là địa phương trong mộng trong tuyết nước mắt của nàng tích lạc trên mặt hắn, hắn tựa hồ còn có thể cảm giác được ôn độ, còn có cái tát nóng hừng hực.
Vậy… Không phải là mộng sao? Thật là tiểu Bán nhi cứu hắn sao? Nàng thực sự, vì hắn rơi lệ sao?

Nàng thậm chí vì hắn, xuống núi tìm Tựu, đi cầu Bạch Lưu Ly tới cứu hắn sao?
Đây là thật sao? Nàng không phải là…hận hắn thấu xương sao? Không phải là hận không thể để hắn chết sao? Lại tại sao lại cứu hắn, thậm chí còn vì hắn rơi lệ…?
Tiểu oa nhi chắc là sẽ không thuyết hoang, tiểu Bán nhi, trong lòng nàng… Suy nghĩ gì?
Mục Chiểu chỉ cảm thấy tim của hắn thình thịch nhảy, tựa hồ muốn đưa hắn đến chỗ hắn muốn đến, hắn cũng ngồi không yên nữa, vội vàng xốc chăn nửa đắp trên người lên xuống giường, vội vội vàng vàng tìm hài mang, lại phát hiện dưới giường căn bản không có hài của hắn, trong lòng hắn cấp thiết, lập tức cũng không đoái hoài tới hài, chỉ muốn gặp được người hắn muốn đi gặp nhất.
Nhiên, hắn ở trên giường bất tỉnh nhân sự nằm hơn nửa tháng, vừa tỉnh lại tự nhiên là tứ chi vô lực, chân chạm đất, hai chân mềm nhũn liền để hắn quỳ trên mặt đất, hắn chỉ có thể đỡ sàng đứng lên, lảo đảo hai chân ra bên ngoàim hoàn toàn mặc kệ tâm khẩu hắn có đau hay không.
Mục Chiểu lảo đảo đi tới cạnh cửa, vội vàng kéo cửa phòng ra, đông phong hàn lãnh lập tức quát lên mặt, như đao, để thân thể chỉ có một trung y của hắn không tự chủ được run lên.
Ngay khi hắn cấp thiết kéo lại cửa phòng đang muốn đi ra ngoài, cước bộ bỗng nhiên đinh ở tại chỗ.
Chỉ vì, trong phong tuyết, có một đạo thân ảnh màu xám tro cấp cấp đi tới chỗ hắn, khi hắn thấy nàng trong nháy mắt đó, nàng cũng nhìn thấy hắn.
Chỉ thấy nàng đang cùng hắn bốn mắt giao tiếp thì phút chốc dừng bước, sau đó cấp tốc xoay người muốn rời khỏi ——
“Tiểu Bán nhi ——” Mục Chiểu lập tức đuổi theo, nhiên hai chân lần thứ hai mềm nhũn, quỳ gối.
Bán Nguyệt đưa lưng về phía hắn dừng bước.
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày hôm qua vội vàng, không có canh tân, cái này xem như là bổ ngày hôm qua, ngày mai có canh tân, xấu hổ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.