Vương Ngụy Thần và Trầm Tuyết Ngưng chạy dọc các con hẻm quay về chung cư, căn cứ đã được Vương Ngụy Thần dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, tất nhiên trên đường đi khó tránh khỏi bị thây ma bắt gặp, nhưng hầu hết đều chết dưới tay Vương Ngụy Thần, số ít trong đó bị Trầm Tuyết Ngưng dùng đoản đao tự chế chém giết.
Đừng nhìn nàng là nữ sinh nhu nhược mà lầm, Trầm Tuyết Ngưng không chỉ dám chiến đấu cùng thây ma mà còn rất hăng hái, so với đám đàn ông miệng rộng nói nhiều làm ít thì tốt hơn nhiều lắm, ngay cả bản thân Vương Ngụy Thần cũng âm thầm ghi nhận phần can đảm này của nàng.
Hắn kinh ngạc về nàng là vậy, còn nàng ngạc nhiên về hắn cũng không nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một người mạnh như Vương Ngụy Thần, nàng là thiếu nữ năng động, trước tận thế thường tham gia các chương trình xã đoàn, gặp gỡ không ít nhân vật mạnh mẽ có tố chất thân thể cực cao, nhưng tất cả đem so với nam nhân trước mặt thì không khác gì mấy đứa con nít, thực sự quá dọa người.
Thây ma đáng sợ là cơn ác mộng đối với người khác, đứng trước mặt nam nhân này đều không chịu nổi một kích, dễ dàng giết chết như thái rau ngắt cỏ...
Vào trong nhà, Vương Ngụy Thần đóng cửa dán băng keo cẩn thận sau đó ném ba lô đồ ăn vẫn luôn đeo sau lưng lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy gói mì ăn liền cùng vài chai nước.
- Tranh thủ điện chưa cắt nấu mì ăn, chờ thêm một thời gian nữa điện sẽ cắt hết, đến lúc đó muốn nấu nước đều phải dùng cách thủ công...
Hắn giống như nói cho chính mình nghe, hai tay không hề ngừng lại, bắt ấm nước, đổ nước khoáng tinh khiết vào nấu sôi lên, Vương Ngụy Thần không dám dùng nước máy, ai biết virus đã nhiễm tới chừng nào rồi, chẳng may trong nước dùng có chứa virus mầm bệnh thì ô hô ai tai...
Trầm Tuyết Ngưng thấy Vương Ngụy Thần không để ý tới mình, chỉ chế mì cho một mình hắn thì thoáng bực bội, miệng xinh hé mở mắng to.
- Này, anh có phải nam nhân không vậy? Sao chẳng có tí phong độ thân sĩ nào, chế mì cũng không chế giùm tôi một gói?
Vương Ngụy Thần đang tách đũa, đôi mắt khẽ nâng lên, liếc qua Trầm Tuyết Ngưng một chút rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục với việc ăn mì của mình, hoàn toàn không đem những lời nàng nói đặt trong lòng.
Bị xem thường như vậy dù có công phu hàm dưỡng cao hơn cũng phải bộc phát, Trầm Tuyết Ngưng giận đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn một cái rồi bước tới ba lô, lấy mì và nước khoáng rồi tự đi chế lấy.
Hai người mỗi người mỗi góc ngồi ăn mì, không ai quản tới ai, cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí yên tĩnh đôi khi vang lên tiếng sụt sụt vui tai.
Vương Ngụy Thần là người ăn xong đầu tiên, hắn ngồi im lặng chờ Trầm Tuyết Ngưng ăn xong thì bất ngờ mở miệng nói.
- Nha đầu, đi theo tôi đi!
Trầm Tuyết Ngưng sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng kịp, nàng kinh ngạc há miệng định nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, căn bản là nàng không nghĩ đến Vương Ngụy Thần lại nói như vậy.
Dường như đã biết trước phản ứng của nàng sẽ như vậy, Vương Ngụy Thần vẫn thản nhiên chậm rãi giải thích.
- Thế giới bị biến đổi, khắp nơi tràn ngập những con quái vật ghê tởm kia, chúng không những mạnh mẽ mà còn đông đúc gấp nhiều lần người sống sót, với thực lực của tôi, tôi nghĩ cô cũng hiểu được tôi không cần những người đồng hành vô dụng chỉ biết kéo chân kéo tay, tự bản thân tôi sinh tồn còn có tỉ lệ sống cao hơn... Nhưng, nói ra lời này thì chính tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, có một thứ sức mạnh nào đó cứ thôi thúc tôi phải tìm thêm những người đồng đội, tạo dựng một phương trời cho riêng mình, và tôi nghĩ cô là một trong số đó...
Giọng nói của Vương Ngụy Thần dị thường nghiêm túc, để cho Trầm Tuyết Ngưng biết là hắn không hề nói đùa, Trầm Tuyết Ngưng phải mất gần nửa phút để tiêu hóa những lời Vương Ngụy Thần vừa nói, nàng biết hắn nói không phải không có lý, tại thời điểm tận thế như này có một chỗ dựa mạnh mẽ là điều mà bất cứ người nào cũng mong muốn.
- Đi theo anh không phải là không thể, bất quá tôi còn một vài người bạn, tôi hy vọng anh có thể bảo hộ cho họ.
Vương Ngụy Thần nghĩ cũng không cần nghĩ, đáp ứng ngay.
- Được!
Nếu là trước tận thế, cho dù chỉ có thêm một người bạn cùng hành động Vương Ngụy Thần cũng sẽ không để ý mà từ chối, nhưng kể từ khi tận thế bắt đầu, lọt vào không gian thần kỳ kia và nhận được thân phận mới, tâm của Vương Ngụy Thần đã xảy ra biến hóa, loại biến hóa này diễn ra trong thầm lặng, mãi cho tới khi gặp được nhóm người sống sót đầu tiên là Trầm Tuyết Ngưng mới bộc lộ rõ ràng.
Đó chính là tạo dựng một cỗ thế lức cho riêng mình, vì mình phục vụ... Hắn cũng không biết đây là điều tốt hay xấu, chỉ là hắn vẫn muốn thuận theo tự nhiên, nếu đã đến vậy thì cứ để nó xảy ra đi.